Chương 1

Editor: nana

-

Thành phố Thâm Hải, sân bay quốc tế.

Đám đông rộn ràng, nhốn nháo chồng chất ở lối vào sân bay, vài thân ảnh cầm máy quay giơ microphone nôn nóng nhìn lối đi, từng đôi mắt cơ hồ phát ra lục quang hệt như sói đói. Tại quảng trường rộng lớn, quanh quẩn không ngừng âm thanh thông báo của tiếp viên hàng không đặc biệt ngọt ngào: "Chuyến bay EC2876 từ Los Angeles, Mỹ đã hạ cánh an toàn. Vui lòng mọi người chuẩn bị tiếp đón."

Không bao lâu sau, hành khách xuống máy bay tốp năm tốp ba kéo hành lý từ cửa đi ra, một thân ảnh thon dài bước chậm ra từ dòng người đông đúc.

Phóng viên hai mắt sáng ngời, không biết là ai hô trước một tiếng: "Lục Hi!"

Một tiếng hô này như mở ra một cái cơ quan, các phóng viên ôm "vũ khí", ồn ào như ong vỡ tổ, lao về phía nam nhân đang từ cửa bước tới.

Ở cửa sau sân bay, Tô Cẩm nghe âm thanh ồn ào truyền ra từ đại sảnh, hơi hơi cúi đầu, bĩu môi.

Nam chính trong truyền thuyết cuối cùng cũng lên sàn rồi đây.

Không sai, chính là nam chính trong truyền thuyết.

Một tuần trước, chuyến bay của cô gặp tai nạn, thời điểm tỉnh lại, không hiểu vì sao lại đến nơi này, từ đứa bé mồ côi không cha không mẹ lớn lên ở cô nhi viện bỗng chốc biến thành Tô gia đại tiểu thư ở thành phố Thâm Hải, Tô Cẩm.

Tuy cô có thể thích ứng rất nhanh trong mọi hoàn cảnh, luôn không để mọi việc làm theo cảm tính, cũng phải mất thời gian ba ngày mới tiếp nhận được sự thật rằng mình thế mà xuyên qua, hơn nữa còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết mà cô đã đọc hết trước khi lên máy bay.

Đây là một quyển tiểu thuyết đô thị ngôn tình, điều duy nhất làm Tô Cẩm cảm thấy có chút an ủi, đại khái chính là tuy cuốn tiểu thuyết này tuy rằng đi theo motip cũ kĩ ôm nhầm con, nhưng cha mẹ cũng không có quá bất công, cũng không có thời thời khắc khắc bắt cô nàng phải mang mệnh vai ác anh chị em gái.

Nữ chính họ Lâm tên Khê Duyệt, 22 năm trước là Tô gia đại tiểu thư bị ôm nhầm, 22 năm sau bởi vì một trận tai nạn giao thông liên hoàn, cô mất đi cha mẹ luôn luôn yêu thương cô, lại trời xui đất khiến vạch trần chân tướng của năm đó, lắc mình biến thành Tô gia đại tiểu thư chân chính.

Vợ chồng Tô gia đối với đứa con gái này tràn đầy hổ thẹn, cho nên cực kỳ sủng ái, cũng may năm đó vợ chồng Lâm thị cùng Tô gia ôm nhầm cũng là gia đình khá giả, những năm này đem đứa con gái duy nhất Lâm Khê Duyệt này phủng trong lòng bàn tay, không làm cô chịu một chút ủy khuất, cho nên Lâm Khê Duyệt tuy rằng thập phần thông minh, cũng rất có tâm cơ, nhưng trong lòng đối với Tô Cẩm sinh sớm hơn chính mình mấy giờ, người chị từ nhỏ ngậm muỗng vàng lớn lên này cũng không ủy khuất hay bất mãn. Tô Cẩm tuy rằng từ nhỏ bị cha mẹ cùng anh trai sủng mà lớn lên, tính tình có chút kiêu căng, nhưng rốt cuộc trời sinh tính đơn thuần, ngày thường cũng không giao lưu với bạn bè gì, cho nên đối với đứa em gái thoạt nhìn nhu nhược ấn tượng cũng không tồi, hai người ở chung thân mật, cha mẹ Tô gia cũng mừng rỡ xem hai đứa nhỏ hòa hợp với nhau.

Bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ, chấm dứt kể từ khi nam chính xuất hiện.

Lục Hi, 26 tuổi, Lục gia tiểu thiếu gia ở Kinh Châu, đạo diễn thiên tài có tiếng tăm quốc tế, và là đệ tử duy nhất của đạo diễn hàng đầu Hollywood Charles.

Đồng thời cũng là vị hôn phu của Tô gia đại tiểu thư.

Trời mới biết Lục gia lão gia tử ở Kinh Châu xa xôi làm thế nào cùng Tô gia lão gia tử ở Thâm Hải là bạn cũ, cư nhiên còn vì con cháu mình mà định ra hôn ước.

Đoạn thời gian trước đó, Tô gia lão gia tử cũng ở nơi xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn mà trọng thương qua đời, trước lúc lâm chung còn cùng Lục gia lão gia tử gọi một cuộc điện thoại, đem cái chuyện cũ phủ đầy bụi hơn hai mươi năm báo cho từng hậu bối trong nhà.

Ý nguyện của Tô lão gia tử trước lúc lâm chung là tìm cho cháu gái mình yêu thương nhất một vị hôn phu đáng tin cậy, rốt cuộc Lục gia trăm năm thế gia, gia phong thanh chính, tập đoàn Thịnh Minh xếp hạng quốc tế cũng là hàng đầu, Lục Hi tuy rằng không phải người thừa kế duy nhất, nhưng năng lực không thể nghi ngờ, huống chi, anh em Lục gia tình cảm với nhau vẫn luôn thập phần tốt đẹp.

Lại không ngờ rằng, tại thời điểm ông lão qua đời còn tuồn ra một cái tiết mục. Lão gia tử trước đó yêu thương Tô Cẩm nhưng không có huyết mạch Tô gia, mà Tô gia đại tiểu thư chân chính lại là người khác, cọc hôn ước này càng thêm khó bề phân biệt.

Một đứa tuy không có huyết thống nhưng được yêu thương nhiều năm, một đứa là con gái ruột rời nhà từ nhỏ, vừa mới mất đi ba mẹ nuôi, Tô Trình Hải cũng công bằng, không chỉ định rõ ràng cho ai, chỉ nói hết thảy tùy duyên, mấy đứa trẻ ở một chỗ tự mình quyết định.

Về sau, Lục Hi đến Thâm Hải, Tô Trình Hải mang theo hai đứa con gái của mình ra đón.

Lục gia tiểu công tử thanh quý, đôi mắt đào hoa mê hoặc hai chị em.

Kế tiếp lại là cốt truyện quen thuộc, nam chính cùng nữ chính vừa thấy nhau đã vừa mắt, mà Tô Cẩm cũng bị ánh mắt ôn nhu của người kia làm cho mê tâm.

Về sau chính là bảy bảy bốn mươi chín cách tìm chết đa dạng của nữ phụ, Tô Cẩm được nuông chiều tính tình đơn thuần kiêu căng, toàn tâm toàn ý mà cho rằng nếu không có Lâm Khê Duyệt, mình sẽ là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Lục Hi, nhất định có thể cùng hắn sống đến đầu bạc răng long. Vì thế bắt đầu dùng mọi thủ đoạn với nữ chính, chỉ là tính cách nguyên chủ nói dễ nghe một chút là đơn thuần, nói khó nghe một chút chính là ngu ngốc, mướn người bắt cóc nữ chính dễ dàng bị phát hiện, Tô gia niệm tình cũ đưa cô sang nước ngoài, tuy rằng áo cơm vô ưu, nhưng tựa hồ bị mọi người quên lãng, đến kết thúc cũng không có xuất hiện thêm lần nào.

Nghĩ về cuộc đời nguyên chủ, Tô Cẩm hơi lắc lắc đầu, kỳ thật cũng chỉ mới gặp qua, nhất kiến chung tình gì gì đó đều do hormone bùng nổ, cũng bởi nhan sắc mê hoặc, tình cảm như vậy có thể có bao nhiêu sâu đậm? Nguyên chủ chẳng qua bị nuông chiều lớn lên, muốn gì có đấy, đồ vật không chiếm được mới là cái tốt nhất, nói yêu, cô yêu cũng chỉ vì một phần chấp niệm của bản thân mà thôi.

Nhưng vì chấp niệm này, nguyên chủ mất đi tình thân, mất đi tình yêu, thậm chí đánh mất cả mạng sống của chính mình.

Cũng không biết nguyên chủ Tô Cẩm có từng hối hận hay không, chẳng qua nếu cô có thêm cơ duyên sống lại một đời, đôi mắt sáng lên một tia ấm áp, thật vất vả mới có được người nhà, cô tất nhiên sẽ thật quý trọng.

Trong đại sảnh âm thanh ồn ào dần dần nhỏ lại, Tô Trình Hải mang theo hai đứa con gái xuống xe, nhìn một trái một phải đứng bên cạnh mình, hai người một người nhu nhược một người tươi đẹp, trong mắt ông hiện lên ý cười từ ái.

Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía cửa sau nửa mở, một bóng người dần dần trở nên rõ ràng, cô hứng thú mà nhướng mày.

Lại nói tiếp, cô đối vị nam chính công tử độc nhất trong tiểu thuyết này quả thật rất tò mò, rốt cuộc tiểu thuyết cũng không miêu tả cụ thể tướng mạo của hắn, chỉ là cường điệu viết rằng cặp mắt đào hoa câu nhân cùng khí chất ôn nhuận như ngọc. Tuy rằng về sau tới nơi này cũng đã nhìn qua nhan sắc hắn trong các tin tức giải trí, nhưng rốt cuộc loại đồ vật khí chất này, vẫn phải tận mắt nhìn thấy ngoài đời thật.

Xa xa, một bóng hình đi tới, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Áo sơmi màu trắng, cổ đứng áo gió màu xám nhạt, một tay đút ở trong túi, một tay tùy ý mà rũ bên người, Tô Cẩm từ xa nhìn lại, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên nghĩ tới bốn chữ.

Gió mát trăng thanh.

Sau đó cái người giống như gió mát trăng thanh kia lại gần một chút, một khuôn mặt ở đáy mắt cô hiện ra rõ ràng.

Khuôn mặt cùng ảnh chụp trong tin tức giải trí giống nhau như đúc, mày kiếm đen sẫm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên một độ cung nhỏ, đôi mắt đào hoa câu nhân tràn ngập ý cười.

Đối diện với cặp mắt kia, Tô Cẩm mặt mày ngưng một chút, rõ ràng mắt đào hòa cực kì thu hút, trong mắt cũng mờ mịt nhợt nhạt ý cười, nhưng cô cố tình thấy rõ, đáy mắt kia còn ẩn giấu nhàn nhạt xa cách.

Người đàn ông này, cô âm thầm lắc lắc đầu, nhớ tới trong truyện viết, ôn nhuận như ngọc, không khỏi cười nhạo một tiếng, con cháu thế gia loại này, sao có thể thật sự ôn nhuận như ngọc? Nhìn như ôn nhu đa tình nhưng tiềm tàng xa cách đại khái mới là bản tính của người này đi.

"Lục....." Nhìn người bước tới, Tô Trình Hải mở miệng, định nói chuyện nhưng đột nhiên dừng lại, hơi hơi nhíu mày, nên xưng hô như thế nào mới phải đây? Nếu luận về gia thế, hắn không thể không kêu một tiếng Lục thiếu, nhưng cố tình hiện giờ vị thiếu gia này lại là vì cái hôn ước chưa đâu vào đâu cả kia mà tới...

"Là bác trai Tô phải không?" Như nhìn ra được nam nhân trung niên trước mắt này khó xử, Lục Hi mở miệng, hơi cười nói: "Bác trai kêu ta Lục Hi là được."

Thái độ con rể tương lai không tồi, cũng không phải loại con cháu thế gia tính tình kiêu căng, hống hách, Tô Trình Hải âm thầm gật gật đầu, đối người con rể này ấn tượng lại tốt hơn vài phần, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Được rồi, nếu đã như vậy ta cũng không khách khí nữa, đây là hai đứa con gái của ta" nói xong hướng về phía hắn giới thiệu: "Đứa lớn, Tô Cẩm." Lại chỉ chỉ người còn lại bên cạnh mình, "Đứa nhỏ, Lâm Khê Duyệt."

Ông cũng không nói lời dư thừa, đối với con gái nhỏ dòng họ cũng không giải thích nhiều thêm, lấy thế lực Lục gia, nếu chuẩn bị thừa nhận cọc hôn sự này, đối với một phen biến cố trước đó tự nhiên cũng đã điều tra qua.

"Lâm tiểu thư." Lục Hi sau khi nghe xong, đối với Lâm Khê Duyệt phía bên phải hơi gật đầu, thần sắc ôn hòa bên trong lộ ra nhàn nhạt xa cách rõ ràng.

"Lục thiếu." Lâm Khê Duyệt cũng thu hồi kinh diễm trong mắt, lễ phép mà cười với đối phương, gật gật đầu.

Tô Cẩm bên trái tròng mắt giật giật, tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, tình cảnh này thoạt nhìn như thế nào cũng không thấy thích hợp? Củi khô bốc lửa tình chàng ý thϊếp đã nói đâu?

Ánh mắt nhìn qua biểu tình biến ảo của cô gái, đáy mắt Lục Hi xuất hiện tia sáng rực rỡ, sau đó bị hắn cường ngạnh mà khóa vào sâu thẳm trong bóng tối, hơi hơi quay đầu, đối diện về phía Tô Cẩm nhìn sang.

Vừa lúc Tô Cẩm cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Lục Hi đột nhiên vươn tay, làm một cái tư thế bắt tay, nhẹ giọng mở miệng: "Tô gia đại tiểu thư, Tô Cẩm." Môi mỏng nhẹ nhàng cong cong, "Hoa mỹ tuyệt diễm, quả nhiên giống như thổ cẩm"

Thanh âm trầm thấp êm tai, giống như đàn cello quét qua hợp âm ưu nhã. Tô Cẩm lễ phép vươn tay, có chút kinh ngạc nhướng mày, không phải kinh ngạc vì âm thanh từ tính này, mà là kinh ngạc với những lời nói, tướng mạo Tô Cẩm như thế nào, cô đương nhiên biết, lần đầu tiên tỉnh dậy thời điểm nhìn chính mình trong gương, cô cũng chấn kinh hồi lâu.

So sánh với Lâm Khê Duyệt thanh lệ mềm mại, tướng mạo cô phải nói đến hai chữ minh diễm, tươi đẹp tuyệt diễm, mi dài mắt phượng, mũi quỳnh môi anh đào, ngũ quan đẹp như một bức họa, lại hòa hợp với mái tóc đen dài, có đôi khi Tô Cẩm nghĩ, tướng mạo như vậy, còn không phải tiêu chuẩn nữ phụ trong tiểu thuyết?

Hiện tại, Lục Hi dùng hoa mỹ tuyệt diễm bốn chữ, đối với lời nhận xét này cũng không ngoài ý muốn, làm cô kinh ngạc chính là người như vậy lại mở miệng khen đối phương.

Nam chính đại nhân, thẩm mĩ quan của anh sao đột nhiên vặn vẹo vậy? Tôi trưởng thành như này, không nên là khẩu vị của anh nha!

Chẳng qua, nàng nhìn nam nhân còn cao hơn mình đi giày cao gót một cái đầu, cười như không cười mà cong cong khóe miệng: "Quang minh lỗi lạc..."

Nói rồi hơi lắc đầu, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay to vẫn như cũ đang nắm mình.

Chậc, bàn tay này thật ra còn vô cùng đẹp mắt, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Tô Cẩm không tự chủ mà nghĩ đến.

Lục Hi hơi sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng, ý tứ mấy từ quang minh, đây là... Ánh mắt hắn dõi theo cô dừng ở lòng bàn tay mềm mại trước mắt, ý cười trong mắt dần dần nhạt đi, cô đây là đang chỉ trích hắn không đủ quân tử?

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang vọng bên tai rồi ngừng lại.

Tô Cẩm mở to đôi mắt phượng, nhìn nam nhân cao lớn đĩnh bạt dần dần cong lưng xuống trước mặt.

Đôi môi ấm áp dừng ở trên mu bàn tay.

Trầm trầm, âm thanh mang theo ý cười từ môi mỏng kia thoát ra:

"Xin chào,――"

"Vị hôn thê của tôi"

_____________

Lời nói nhỏ của na: Ngoài bộ nè ra, na còn thầu một bộ là « Xuyên qua sau cùng đối thủ một mất một còn HE», xuyên không, sủng ngọt, nữ chính đáng yêu nhưng giả làm lão đại, nữ phẫn nam trang, gu ai thì dô ủng hộ tớ cái nha 😊, bộ này mai hoặc kia tớ sẽ ra chương nhé 💖