Chương 2

Edit: nana

Beta: An An

Xin lỗi các tình yêu vì quá ham mê đọc truyện mà không đăng chương mới cho các nàng ಥ_ಥ

_

"Xin chào, ... vị hôn thê... của tôi"

Âm thanh trầm thấp êm tai quanh quẩn trong đầu, Tô Cẩm kéo một cái gối lên che mặt, qua vài phút, lại trở mình, tùy ý để gối ôm rơi xuống giường quay vài vòng trên mặt đất, bực bội mà mở mắt.

Trong con ngươi trắng đen rõ ràng đầy tỉnh táo, không có một tia mơ màng như vừa mới tỉnh dậy, chỉ là dưới bọng mắt có một chút xanh đen.

Bất đắc dĩ mà gãi gãi tóc, Tô Cẩm bò dậy nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đồng hồ mới chỉ vào sáu giờ. Chất lượng giấc ngủ trước giờ luôn tốt như cô vậy mà cũng có ngày mất ngủ, lắc lắc đầu lại rút về trong chăn.

Đều do cái vị nam chính âm hồn bất tán kia cả!

Biểu hiện động kinh của hắn cứ thế mà phá hỏng kế hoạch của cô.

Vốn dĩ, ý tưởng hoàn mĩ của cô chính là đứng ngoài ăn bỏng ngô xem nam nữ chính diễn một bộ phim tình cảm yêu đương sến súa, hoàn thành tốt việc học của chính mình, sau đó không làm việc đàng hoàng mà đi làm một tác giả tự do, có lẽ... Còn có thể gặp được người trong lòng.

Nhưng hiện tại, nam chính đại nhân vốn dĩ phải cùng nữ chủ củi khô bốc lửa nhu tình mật ý thế nhưng lại nhìn trúng mình, Tô Cẩm nhíu nhíu mày, sau buổi gặp mặt quỷ dị ở sân bay ngày hôm qua, Lục Hi còn chạy đến nhà cô chực một bữa cơm chiều, chẳng qua sau bữa cơm, cái tên đạo đức giả kia thậm chí đồng thời đạt được sự yêu thích của cả cha Tô và mẹ Tô, nếu không phải hắn nói trợ lý đã tìm được chỗ ở, hơn nữa hành lý cũng không ở bên người, cha mẹ Tô gia xem chừng sẽ nhất quyết giữ hắn ngủ lại.

Cho nên... Tô Cẩm đè lên thái dương đang nhảy kịch liệt, Lục Hi đến tột cùng là có ý gì? Cô cũng không tin ở cái thế giới bên trong cuốn tiểu thuyết này, hắn có thể tránh thoát định kiến thẩm mĩ quan ở đây.

Nếu không phải đối với gương mặt này của cô có hứng thú, thế thì là vì nguyên nhân gì, có thể cho Lục gia tiểu thiếu gia từ bỏ yêu thích của bản thân mà đem mục tiêu đặt ở trên người cô cơ chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ông nội...

Suy nghĩ xoay chuyển sau một lúc lâu, Tô Cẩm rốt cuộc lắc lắc đầu, dứt bỏ ý niệm trong đầu. Quên đi, xe đến trước núi ắt có đường, tạm thời cứ thuận theo tự nhiên mà làm.

Cô đưa tay chạm vào vị trí ngực trái, khóe miệng hơi cong mà cười khẽ, cô tuy rằng lớn lên ở cô nhi viện, nhưng tính tình không quái gở cũng không cực đoan, chỉ là cô trời sinh tính đạm mạc, người có thể được cô đặt ở trái tim lại càng không có, ít nhất kiếp trước chỉ có một dì Phó viện trưởng ở cô nhi viện, mới có thể đả động được chính mình...

Thời điểm xuống lầu đã là tám giờ, trong phòng ăn, một nam một nữ ngồi bên cạnh bàn, nhìn cô lại gần đây, người đàn ông ngồi bên trái tay cầm tạp chí ngẩng đầu hướng cô gật gật một cái, mở miệng nói: "Tiểu Cẩm dậy rồi? Lại đây ăn cơm đi."

Lâm Khê Duyệt ngồi phía bên phải cũng giơ tay lên vẫy vẫy, cười tủm tỉm nói: "Chị mau tới đây đi, hôm nay mẹ Từ làm cháo bo bo, đã chuẩn bị sẵn sàng cho chị hết rồi"

Tô Cẩm nghe lời đi qua ngồi bên cạnh Lâm Khê Duyệt, ngẩng đầu có chút nghi hoặc về phía đối diện người đàn ông mà hỏi: "Anh hai hôm nay không đến công ty sao? Mẹ đâu rồi?"

Tô Việt vừa mới bắt đầu tiếp nhận toàn bộ công ty, tuy rằng có ba Tô giúp đỡ, nhưng vẫn là vội trời đen kịt, thời điểm về nhà cũng không nhiều lắm, Tô Cẩm đã có một đoạn thời gian dài chưa thấy mặt hắn.

"Mẹ bây giờ đang đến chỗ của cậu." Nghe được em gái hỏi chuyện, Tô Việt buông xuống tờ tạp chí trong tay, trên mặt hiện ra ý cười nhàn nhạt, Tô Cẩm tuy rằng không phải em gái ruột của hắn, nhưng từ nhỏ chính là được hắn coi như ruột thịt mà sủng ái, khi còn nhỏ cha mẹ vội vàng xử lý việc công ty không rảnh quản bọn họ, tiểu nha đầu từ trước đến nay đều quấn lấy hắn, cũng bởi vì bị nuông chiều, Tiểu Cẩm tính tình vẫn luôn có vài phần kiêu căng, chỉ là sau một đoạn thời gian kể từ khi ông nội mất, lại tuôn ra sự tình của Khê Duyệt lúc sau, tiểu cô nương luôn đơn thuần kiêu ngạo giống như trưởng thành trong một đêm, hắn làm anh, tự nhiên có vài phần kiêu ngạo vì em gái đã lớn, lại có vài phần đau lòng đối với tiểu nha đầu, "Tiểu Cẩm."

"Dạ?" Tô Cẩm ngẩng đầu lên, mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía người đàn ông tuấn lãng ở đối diện.

"Về hôn ước của Lục gia, sự tình của Lục Hi ngày hôm qua anh cũng đã nghe qua một chút." Tô Việt trầm giọng nói: "Tuy rằng là do ông nội định ra, nhưng nguyện vọng của ông duy nhất chính là em có thể sống hạnh phúc, ba mẹ cũng có ý này, tuy rằng bọn họ đối Lục Hi ấn tượng không tồi, nhưng cũng không muốn em miễn cưỡng chính mình. Tô gia chúng ta tuy rằng so ra thì kém cỏi hơn Lục gia, nhưng cũng không sợ bọn họ", bên môi hắn nhợt nhạt gợi lên ý cười nhẹ, "Có anh ở đây."

Anh hai....

Đầu quả tim Tô Cẩm dâng lên một cỗ nóng rực, cắn cắn môi, dùng sức gật gật đầu.

Lâm Khê Duyệt một bên nhìn nhìn một đôi anh em trò chuyện này, trong mắt giấu đi một chút mất mát, cúi thấp đầu.

Tô Việt quay sang, nhìn Lâm Khê Duyệt đang cúi đầu húp cháo, lại nói tiếp: "Khê Duyệt cũng vậy, về sau gả chồng nhất định phải tìm một người mình thích, gia thế hay cái gì đều không quan trọng, anh chỉ hy vọng các em đều có thể hạnh phúc."

Nghe vậy, Lâm Khê Duyệt hơi hơi ngẩn người, ngay sau đó cười lớn, cũng dùng sức gật đầu.

"Anh đều nói mỗi bọn em," Tô Cẩm nuốt cháo bo bo trong miệng xuống, chen mồm nói: "Anh cùng chị Minh Huyên rốt cuộc thế nào rồi?"

Thành phố Thâm Hải ba chân thế vạc, Tô gia, Minh gia và Hàn gia.

Tam gia hợp tác ủng hộ lẫn nhau, tuy thời điểm này cũng không còn liên hôn, nhưng cũng không phải không có, phu nhân Tô gia Hàn Mộng chính là chị của Hàn gia chủ sự, nhưng thân phận Minh Huyên lại thật sự đặc thù.

Thế hệ này của Minh gia chỉ có một cô con gái Minh Huyên, cũng là người thừa kế duy nhất của Minh thị.

Tô Việt cùng Minh Huyên cũng coi như là thanh mai trúc mã với nhau, quan trọng nhất chính là hai người đều có hảo cảm. Chỉ là thân phận Minh Huyên, tuyệt đối không có khả năng gả vào Tô gia, mà Tô Việt, cũng không có khả năng ở rể.

"Anh cùng Minh Huyên...." Tô Việt lắc lắc đầu, đứng dậy chỉnh một chút cà vạt ở cổ, từ trên lưng ghế cầm lấy tây trang màu xám bạc mặc lên người, chào tạm biệt với hai đứa em gái, "Được rồi, anh đến công ty, hai đứa bọn em tiếp tục ăn cơm đi."

Đi tới cửa, vừa mới đổi đôi giày, âm thanh réo rắt của chuông cửa đúng lúc vang lên. Tô Việt nhướng mày, lúc này ai đến mới được?

Thuận tay kéo cửa biệt thự, đập vào mắt đó là một bó hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, trên cánh hoa đỏ rực còn dính vài giọt sương trong suốt.

Người đàn ông đằng sau bó hoa hồng, một thân quần áo giản dị sáng màu, đôi mắt đào hoa quyến rũ, trên mặt còn treo ý cười.

Thoạt nhìn, hết sức....

Thiếu đòn.

"Anh là ai?" Tô Việt lạnh giọng hỏi, công ty Tô thiếu gia nghề chính không phải ở giới giải trí nên hiển nhiên không biết Lục đại đạo diễn, chỉ nghĩ đây là tên háo sắc ở nơi nào tới, dám tơ tưởng em gái bảo bối của hắn?

Hoàn toàn không bị thái độ cứng rắn rắn của Tô Việt ảnh hưởng, Lục Hi bên môi ý cười chưa dứt, mở miệng nói: "Anh có phải là anh trai của Cẩm nhi Tô Việt đúng không? Xin chào, em là Lục Hi." Hắn vươn tay, lúm đồng tiền nhợt nhạt như ẩn như hiện trên má, "Vị hôn phu của Cẩm nhi."

"Lục Hi?" Tô Việt cùng hắn bắt tay một cái, cũng cong cong môi, "Xin chào, việc của cậu cùng Tiểu Cẩm còn chưa quyết định rõ ràng, cái danh vị hôn phu này có phải gọi quá sớm rồi không?"

"Hôn ước của em cùng Cẩm Nhi là do ông nội hai nhà định ra, cô ấy tự nhiên chính là vị hôn thê của em." Lục Hi ý cười không đổi, trong lời nói cũng không có chút nào ý tứ nhường nhịn.

Tô Việt nhìn hoa hồng đỏ trước mắt, thay đổi đề tài, "Đây là đưa cho Tiểu Cẩm?"

"Đúng vậy." Lục Hi gật gật đầu, "Lục mỗ mới đến, hôm nay vừa vặn chủ nhật, muốn mời Cẩm Nhi làm người dẫn đường, cùng em dạo một vòng thành phố Thâm Hải."

"Tiểu Cẩm." Ý niệm vừa chuyển, Tô Việt xoay người về phía nhà ăn kêu lên một tiếng.

"Anh hai?" Tô Cẩm từ nhà ăn đi ra, vừa vặn thấy được hai người đàn ông xuất sắc như nhau đứng ở trước cửa.

"Lục công tử sao lại tới đây rồi?" Cô nhướng mày hỏi.

"Tới mời Cẩm Nhi làm hướng dẫn viên du lịch của tôi" Lục Hi chớp chớp mắt cười với với cô, đem hoa hồng trong tay đưa tới trước mặt Tô Cẩm.

Cẩm Nhi....

Tô Cẩm hơi hoảng hốt một chút, thời điểm phản ứng lại trong tay đã cầm bó hoa hồng to chà bá.

"Lục công tử thích hoa hồng?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tô Cẩm mở miệng.

"Đương nhiên thích." Lục Hi rũ mắt nhìn cô, mắt đào hoa tràn đầy ý cười.

"Chà . . ." Tô Cẩm dời mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cười nói: "Nhưng hoa hồng nhiều gai, Lục công tử không sợ tay bị đâm thương?"

"Nếu đã là loài hoa bản thân yêu thích, dù có bị đâm đau, đương nhiên vẫn ――" ý cười bên môi Lục Hi càng thêm ôn nhu, âm thanh dịu dàng, hoàn tất lời vừa nói.

"―― cam tâm tình nguyện."

Bị ý cười chói lọi trong cặp mắt đào hoa kia lung lay, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Việt.

"Minh Huyên nói muốn hẹn em uống ly cà phê, anh tiện đường mang em qua đó nhé?" Nhận thấy được ý tứ của em gái, Tô Việt tâm tình tốt mà cong môi cười.

"Được ạ!" Anh trai đã giúp, Tô Cẩm cong môi cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh hai"

"Đi thôi." Nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào đã lâu không thấy của Tô Cẩm, Tô Việt nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc cô.

"Dạ" Tô Cẩm gật gật đầu, quay về một bên phía Lục Hi đang đứng mà nói: "Khê Duyệt ở nhà, Lục công tử không ngại thì có thể đi vào ngồi một chút, tôi cùng anh trai đi trước."

Nói xong không đợi Lục Hi trả lời, lập tức lôi kéo cánh tay Tô Việt đi về phía nơi đỗ xe.

Lục Hi nhìn chằm chằm con BMW màu bạc tuyệt trần của Tô Việt một lúc lâu, ý cười trong mắt vẫn chưa tan hết, chỉ là bất đắc dĩ mà bĩu môi, thấp giọng thì thầm: "Thật đúng là cái nha đầu vô tình mà"