Chương 7

Edit: nana

Beta: An An

Chòi má, thề luôn edit chap nè mà nó quắn quéo gì đâu với hai anh chị á

(=°-°=)

_

Thẹn thùng?

Nhớ tới nụ hôn vào lần gặp mặt đầu tiên ở sân bay, Tô Cẩm không khỏi nhướn mày, không nghĩ cái tên luôn luôn chỉ biết trêu chọc cô này lại có một mặt như vậy nha.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cong môi cười tươi một cái, ban đầu tựa tiếu phi tiếu* cũng đổi thành ý cười hàm chứa ba phần chế nhạo, "Nếu vậy tiên sinh có vừa lòng hay không?"

(*) Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười, chỗ nè tui lại thấy để thế hợp hơn

Lông mi dài khẽ chớp, đuôi mắt hồng mai theo ý cười tầng tầng nở rộ, sóng mắt lưu chuyển, phảng phất giống như sông nước mùa thu.

Lục Hi nghe tiếng nhìn sang, bỗng nhiên thần sắc có chút hoảng hốt, sau đó đột nhiên đưa tay che khuất mắt cô.

"Đừng nhìn tôi như thế." Giọng nói nhất quán hơi trầm còn có chút khàn khàn, cảm giác được lòng bàn tay bởi vì lông mi chuyển động mang đến cảm giác tê ngứa, ánh mắt hơi nặng nề, "Tôi sẽ nhịn không được ."

Nhịn không được? Tô Cẩm tầm mắt ban đầu đột nhiên bị che khuất ánh sáng làm cô khó chịu, lời trách cứ còn chưa nói ra miệng, lập tức nghe được âm thanh truyền đến bên tai, tạm thời chưa kịp phản ứng lại, ngờ nghệch hỏi: "Nhịn không được cái gì?"

Nhịn không được cái gì?

Lục Hi nghe vậy bỗng cười rộ lên, giọng nói trầm thấp ưu nhã, bởi vì tận lực đè thấp mà mang theo vài phần run rẩy.

"Nhịn không được muốn ―" anh hơi nhướn mày, đưa tay đang che mắt cô mở ra.

"― hôn em."

Đôi mắt đào hoa quyến rũ ở đối diện, đáy mắt một mảnh ý cười.

Tô Cẩm đột ngột phản ứng được, sắc mặt bỗng chốc hồng nhuận mà đứng lên, đáy lòng nổi lên vài tia khó chịu, nhưng nén không được nhiệt độ đang dần dần tăng lên ở gò má.

Cô khinh bỉ khịt mũi, quay đầu cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh, cô vậy mà không biết nên nói cái gì. Kiếp trước hay kiếp này, cô còn chưa từng bị đùa giỡn trực tiếp qua như vậy đâu!

Tuy rằng kiếp trước cô căn bản có thể được coi là gái ế lớn tuổi, nhưng bởi vì không có người thúc giục, cô cũng chưa từng nghĩ muốn tìm người yêu. Lại nhắc đến kiếp trước tướng mạo cô cũng không tồi đâu, tuy rằng so ra kém khuôn mặt hiện tại này, nhưng đôi mắt cả hai lại đặc biệt giống nhau. Khả năng bởi vì tính tình cô vô cùng đạm mạc, cũng do nguyên nhân không hay hòa hợp với người khác nữa đi, vậy nên chưa bao giờ xuất hiện người trắng trợn theo đuổi mình như vậy.

Loại lưu manh bám dai như đỉa cùng bụng dạ khó lường như Lục Hi này, cô đây vẫn là lần đầu tiên mới gặp đấy.

Không sai, đạo diễn thiên tài sâu không lường được trong giới giải trí, hiện tại ở trong mắt Tô Cẩm đã biến thành một tên lưu manh bám người dai như đỉa.

Cô cắn cắn môi, trong lòng hạ quyết tâm sẽ không để ý hắn nữa.

Tựa hồ như đọc được suy nghĩ của cô, Lục Hi đảo mắt vài vòng, đánh trống lảng sang một đề tài khác.

"Tôi quả nhiên không nhìn lầm nhỉ, " Anh hơi cúi đầu, cúi mắt nhìn gò má ửng hồng của cô, "Bộ hán phục kia quả thật rất hợp với em."

Tô Cẩm sửng sốt, nhịn không được nghiêng đầu hỏi: "Là anh mua thật sao?"

Kỳ thực thời điểm y phục được đưa đến cô có chút chạnh lòng, dù sao ở trong những người mà cô quen biết, anh là người duy nhất có cơ hội biết cô sẽ biểu diễn, hơn nữa nhìn giá cả của bộ trang phục kia, đoán chừng cũng chỉ có anh mới mua nổi.

Lục Hi thản nhiên gật đầu, cười nói: "Bộ hán phục kia, hẳn là bộ duy nhất trên thế giới"

Duy nhất... trên thế giới?

Tô Cẩm hơi ngốc một hồi, rồi sau đó cắn cắn môi, thì thào: "Cảm ơn."

"Cảm ơn?" Lục Hi nhíu mày, "Tôi phải trả không ít tiền để mua, chỉ nhận được một tiếng cảm ơn này của em thôi à?"

Một bộ đồ còn không xuất hiện cả trên thị trường, làm sao quy đổi ra tiền?

Tô Cẩm bĩu môi, giương mắt khinh thường, "Trang phục là chính anh đưa tới, tôi lại không nhờ vả anh."

Trang phục độc nhất vô nhị, cô là người quê mùa chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nguyên chủ lại không như vậy, đại tiểu thư Tô Cẩm bị người Tô gia sủng mà lớn, quần áo như vậy cũng đâu có ít, nào có như hắn nói khó tìm như vậy?

Lục Hi cũng không nói chuyện, chỉ là không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.

Sau một lúc lâu, Tô Cẩm không tự nhiên mà nhìn về phía bên cạnh,nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh rõ ràng là đang ép ơn hòng báo đáp!"

"Nói như vậy..." Lục Hi nghe vậy cười cười, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ khóe môi, hỏi: "Vậy Cẩm Nhi có đồng ý nhận phần ơn này không?"

Mắt hoa đào khẽ nhúc nhích, tựa như bị một tầng sương mù bao phủ, kèm theo giọng nói tận lực đè thấp, toát ra một loại mị hoặc khác.

"Đồng ý đồng ý được chưa." Tô Cẩm cách hắn xa một tý, tựa hồ có chút tức giận bất bình nói: "Vậy anh muốn như thế nào?"

"Em..." Lục Hi vừa mới mở miệng, lời còn chưa nói hết, đã nghe được âm thanh trên sân khấu truyền đến.

"Tô Cẩm, anh đã thầm mến em rất lâu rồi."

Tô Cẩm sửng sốt, nhìn lên sân khấu, Lục Hi đáy mắt xẹt qua một đạo ánh sáng, cũng quay đầu nhìn về phía trên khán đài.

Khoảng cách hàng thứ tư với sân khấu cũng không xa, không cần dựa vào màn hình lớn, Tô Cẩm cũng loáng thoáng thấy rõ người trên đài.

Mặc đồng phục cử nhân, chà, là một tên vô danh.

Tỏ tình...

Tô Cẩm sắc mặt đột nhiên thoạt nhìn có chút gian nan.

Chết tiệt, cô thế nào quên, tiết mục cuối cùng tại bữa tiệc tối tốt nghiệp của đại học Thâm Hải chính là tiết mục tỏ tình?

Trong sách, đây là một tiết mục đặc biệt của trường Đại học Thâm Hải, trong bữa tiệc tốt nghiệp, chỉ cần bạn là sinh viên tốt nghiệp năm nay là có thể lên sân khấu tỏ tình với người mình thích trước mặt tất cả mọi người, người tỏ tình không cần đáp lại ngay tại chỗ. Chỉ cần lắng nghe là được rồi. Bởi vì hầu hết các sinh viên là trước khi tốt nghiệp đều phóng túng, vì vậy chân chính thành đôi cũng không có nhiều, nhưng tiết mục này vẫn rất được yêu thích bởi đa số các sinh viên.

Đương nhiên cũng có người lên là vì muốn mấy năm đại học của bản thân có thể viên mãn, cho nên mới có việc tỏ tình hoa hậu giảng đường chẳng hạn như người vừa rồi.

Ở trong sách đây cũng là một đoạn miêu tả vô cùng cường điệu, nữ chính Lâm Khê Duyệt nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nam chính thấy vậy bị kí©h thí©ɧ, cũng thập phần khí phách tỏ tình nữ chính, mượn cơ hội này cùng nữ chính chân chính xác định quan hệ.

Chẳng qua, đây cũng không phải nguyên nhân khiến sắc mặt nàng trở nên khó coi.

Mà là vì... Phó Ngôn Châu.

Trong sách cô giờ phút này lòng tràn đầy ý nghĩ làm thế nào để đem nam chính đoạt về tay, cho nên cũng không có trở lại phòng ngủ, đương nhiên cũng không xuất hiện tại lễ tốt nghiệp, Phó Ngôn Châu chính là muốn thông báo cũng không có cơ hội.

Nhưng lúc này... cô có chút đau đầu xoa xoa mi tâm. Nguyên chủ luôn luôn coi Phó Ngôn Châu là anh trai mà đối đãi, căn bản không phát hiện ra tâm ý của hắn, nếu vậy thì cũng chẳng có gì, nhưng mà lúc này hắn thật sự đứng ra tỏ tình, về sau lại ở chung thế nào được? Trốn tránh hắn à?

Trên sân khấu không ít người thay phiên nhau tỏ tình, Lâm Khê Duyệt, Tô Cẩm cùng tên vài vị hoa hậu giảng đường khác cũng bất chợt xuất hiện trên sân khấu.

Cho đến một người cuối cùng.

Bộ đồng phục cử nhân gọn gàng, gương mặt tuấn tú, đeo một chiếc kính đen viền vàng, hơi thở nhẹ nhàng ôn hòa.

Phó Ngôn Châu.

Tô Cẩm thở dài, hắn quả nhiên lên sân khấu.

Lục Hi nhìn người đàn ông trên kia, đôi mắt khẽ nheo lại, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh.

Phó Ngôn Châu tư cách là chủ tịch hội chủ tịch trước đó, bản thân cũng là nhân vật vân phong trong trường cho nên vừa lên đài liền nhận được những tiếng reo hò cổ vũ siêu cấp to lớn.

Hắn cười cười, đem microphone giơ lên bên môi, âm thanh hiện trường dần dần nhỏ đi.

Sau đó hắn nhẹ nhàng mở miệng, phun ra một cái tên.

"Tử Hân."

"Anh thích em rất lâu rồi."

Tử Hân? Hứa Tử Hân!?

Cựu chủ tịch hội sinh viên tỏ tình với đương kim chủ tịch hội sinh viên, hiện trường đột nhiên trở nên chấn động, một trận ồn ào huyên náo quét khắp một lượt thính phòng.

Tô Cẩm chớp mắt, sửng sốt.

Có lẽ nào, cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết giả rồi chăng? (Quê vãi beep các bạn ạ :v)

Lục Hi nhíu mày, ghét bỏ tiếng nói chuyện ù ù truyền đến bên tai, cúi đầu để sát vào người cô gái đang ngây ngốc, khẽ thì thầm bên tai cô: "Mời tôi ăn bữa cơm thì sao?"

Tô Cẩm còn chưa phục hồi tinh thần sau trận kinh ngạc vừa rồi, nghe xong lời này mới quay đầu lại, nhìn sang phương hướng phát ra âm thanh.

Ánh mắt bất chợt va phải đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia.

Con ngươi tối đen, tầng sương mù trong màn đêm tựa hồ biến mất, không có mờ mịt khó dò, mà phản chiếu lại là bầu trời đầy sao, đặc biệt trong trẻo.

Đã từng có thanh lãnh dưới đáy mắt, giờ đây lại chỉ còn lại ý cười đặc biệt ôn nhu.

Tô Cẩm đột nhiên gật đầu đồng ý như thể bị mê hoặc.

_

Lại 30 vote để có chương mới nào các bảo bối ~