Chương 8: Được nhận

- Không đạt sao...!

Khương Thanh Hàn thì thào, mặc dù nội tâm sớm đã có dự đoán, nhưng sau khi biết được kết quả, trong lòng nàng vẫn hơi thất lạc.

- Cảm tạ!

Nàng cố gắng nặn ra nụ cười bình thản, hướng về phía ba vị môn đồ Ngọc Thanh Tông cúi đầu, sau đó xoay người lửng thửng rời đi.

Nhìn bóng lưng cô độc đìu hiu của nàng, Liễu chấp sự khẽ nhíu mày, nhưng cũng chẳng nói gì thêm.

Đây vốn là sự tàn khốc của thế giới võ đạo.

Không đủ tư chất, không đủ cơ duyên, thì cả đời sẽ vô pháp đạp vào con đường tu hành, trở thành người trên người.

Liễu chấp sự tấn thăng chấp sự đã gần năm mươi năm, trải qua rất nhiều lần chiêu sinh, tình cảnh gì mà nàng chưa từng thấy qua, cho nên nội tâm chỉ hơi cảm khái liền thôi, không để trong lòng.

Nhưng mà, ngay lúc Khương Thanh Hàn chuẩn bị bước ra khỏi quảng trường, chợt có một âm thanh lạnh nhạt vang lên:

- Chậm đã!

Khương Thanh Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, phát hiện, phát hiện người vừa lên tiếng chính là thiếu niên mặc áo xanh ngồi ở trước bàn thử máu, trước giờ vẫn luôn giữ im lặng.

- Công tử có gì muốn dặn dò ta?

Khương Thanh Hàn thấp giọng hỏi.

- Ngươi biết chữ sao?

Thiếu niên hờ hững hỏi, ánh mắt vẫn như cũ lạnh nhạt.

- Biết, thϊếp thân từng đọc qua kinh thư.

Khương Thanh Hàn hồi đáp.

- Ừm!

Thiếu niên gật đầu, nghiêng đầu nói với Liễu chấp sự:

- Liễu chấp sự, ta nghe nói Tuyết Tôn đang cần chiêu mộ một người tạp dịch quản lý Tàng Kinh Các, nếu nàng đã biết chữ, vừa vặn có thể đề cử cho Tuyết Tôn!

- Việc này...

Liễu chấp sự nghe thế thì sửng sốt, khuôn mặt lộ ra một tia do dự.

Vị trí tạp dịch của Tàng Kinh Các mặc dù địa vị nhỏ bé, thu nhập ít ỏi, nhưng ở trong tông bị rất nhiều đệ tử tạp dịch, thậm chí đệ tử ngoại môn nhìn chằm chằm.

Dù sao, công việc chỉnh lý thư tịch, quét dọn thư các tương đối nhàn hạ, cộng thêm Tuyết Tôn chính là một trong Vũ Dương Tứ Tôn, địa vị cao thượng, trở thành phụ tá của ông ta thời gian dài, nếu có thể khiến cho Tuyết Tôn cao hứng, nói không chừng sẽ chỉ điểm cái gì...

Đáng tiếc, Tuyết Tôn tính cách cổ quái, đối với một cái chức vị tạp dịch nho nhỏ yêu cầu cũng rất cao, từng có không ít đệ tử đến báo danh, đều bị ông ta đuổi đi.

Nếu là người khác đưa ra yêu cầu trên, Liễu chấp sự nhất định sẽ từ chối thẳng thừng.

Nhưng thiếu niên trước mặt thì hoàn toàn khác biệt, thân phận của hắn cực kỳ đặc thù, mà tư chất và thực lực đều xếp hàng đầu ở trong các đệ tử thế hệ trẻ của Ngọc Thanh Tông, thành tựu tương lai khó lòng hạn lượng.

Nếu hắn đã mở lời, Liễu chấp sự nào dám từ chối.

- Cũng được nếu Lục sư điệt đã nói vậy rồi, nàng thân liền cho nàng thêm một cơ hội, thử đề cử cho Tuyết Tôn, tuy nhiên, có thành công hay không thì còn phải dựa vào bản thân nàng!

- Được!

Thiếu niên mặc áo xanh nhẹ nhàng gật đầu.

Liễu chấp sự liếc mắt nhìn về phía Khương Thanh Hàn, hờ hững nói:

- Ngươi cũng đi theo chúng ta trở về tông, nàng thân sẽ đề cử ngươi trở thành tạp dịch cho một vị đại nhân vật, nhưng có khả năng bắt được cơ hội hay không thì còn phải xem ở số mệnh của chính ngươi!

Khương Thanh Hàn nghe được lời của Liễu chấp sự, nội tâm hiện lên một tia hi vọng, vội vàng ôm quyền bái tạ, sau đó cúi đầu trịnh trọng nói với thiếu niên mặc áo xanh.

- Ân tình của công tử, thϊếp thân ghi nhớ trong tâm khảm, ngày sau nếu ta tu hành có thành tựu, thϊếp thân nhất định sẽ hoàn trả gấp mười lần!

Thiếu niên hơi ngoài ý muốn đánh nàng, tuy nhiên, hắn không đem lời hứa hẹn của Khương Thanh Hàn để vào trong lòng.

Chưa nói tới chuyện Khương Thanh Hàn năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, khí huyết bắt đầu trượt dốc, khó lòng bước vào võ đạo. Chỉ nói đến tư chất hạ giai hạ phẩm của nàng, thành tựu cao nhất cả đời chính là Ngưng Huyết võ đồ, lấy cái gì để đền đáp ân tình?

Hắn sở dĩ nói giúp nàng một câu, là bởi vì cảm nhận được quyết tâm tu hành của nàng mà thôi, chứ hoàn toàn chẳng mấy coi trọng tương lai của Khương Thanh Hàn.

Khương Thanh Hàn tựa hồ cũng nhìn ra ý nghĩ của hắn, nhưng chưa hề phật ý, mà âm thầm đem lời hứa hẹn của mình vừa rồi ghi nhớ trong đầu, chờ ngày sau báo đáp.

- Tốt, chiêu sinh hôm nay liền kết thúc ở đây! Cho các ngươi một canh giờ từ biệt phụ mẫu, chuẩn bị quần áo, vật tư, sau đó liền cùng lão thân trở về Ngọc Thanh Tông!

Liễu chấp sự lớn tiếng phân phó, rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Khương Thanh Hàn cũng rời đi, nàng chỉ về nhà lấy ít bạc cùng vài bộ quần áo, sau đó dắt ngựa già đi tới bên mộ của đại ca mình.

Nhìn mộ phần đơn sơ trước mặt, Khương Thanh Hàn khẽ thở dài, lấy ra một vò rượu hoa quả, trút xuống một nửa, sau đó ngửa đầu tu sạch sành sanh, kiên định nói:

- Đại ca, ta sắp bước lên con đường tu luyện. Mặc dù ta không biết, Thánh Nhân là cảnh giới gì, nhưng một ngày nào đó, ta nhất định sẽ trở thành Thánh Nhân, nhất định sẽ đem ngươi phục sinh trở về!

Khương Thanh Hàn nói xong, đem vò rượu đặt xuống trước bia mộ, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.