Chương 20. Cho Ninh Ngyệt Lan lên thớt

Lại lần nữa, Trầm Bích bị sự nghiêm túc của Thành Nhạc đánh bại, nàng nên làm gì với con người này đây. Rõ ràng là ác ma, lại còn đi bắt chước người ta thâm tình, là ác ma thâm tình lại còn học đòi ra vẻ dựa dẫm người khác, chung quy là một kẻ nội tâm vặn vẹo nói chuyện yêu đương.

- Thành Nhạc, hứa với ta, đừng vì ta mà làm chuyện điên cuồng như kiếp trước được không?

Thành Nhạc đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng: Chỉ cần bảo vệ được nàng, đời này ta sẽ ngoan ngoãn làm thu lại nanh vuốt.

Trầm Bích gục đầu vào vai Thành Nhạc, hơi thở ấm áp phả vào cổ làm hắn có cảm giác không đúng lắm, hai đời cho đến nay hắn đều giữ thân trong sạch, đương nhiên cơ thể rất mẫn cảm.

- Uwmmm,, hắn cắn răng kêu nhỏ một tiếng nhìn người trong lòng, ánh mắt nàng hiện lên một chút tinh nghịch.

Trầm Bích vuốt nhẹ lên vết cắn đỏ hồng trên cổ Thành Nhạc, cảnh cáo:

- Chàng tránh xa oanh oanh yến yến xung quanh một chút, đặc biệt là biểu muội Vân Hề kia, nếu để bọn họ nhúng chàm xem ta cắn chết chàng.

Đợi Thành Nhạc tỉnh táo trở lại, nàng đã bỏ ra ngoài mất rồi, cảm giác vừa đau vừa ngứa trên cổ vẫn còn đó, không hiểu sao hắn lại có chút luyến tiếc.

- Phải chi nàng cắn ta thêm một miếng thì ta sẽ nghe lời thêm một chút rồi.

Nửa tháng sau đó, có thϊếp mời của phủ thái tử đưa đến Ninh quốc công phủ, là tiệc mừng tân gia, vì Ninh quốc công “ bệnh tật quấn thân” nên không tới dự, đành để đích nữ Trầm Bích cùng thứ trưởng nữ Nguyệt Lan cùng đến dự. Ninh Nguyệt Lan trông chờ từng ngày được gặp gỡ thái tử gia nên ăn mặc trang điểm lựa chọn tỉ mỉ, bộ quần áo lúc trước lấy được chỗ Trầm Bích nàng mãi không dám mặc, nhân dịp này mang ra nhất định phải lấy được tâm của Thái tử, thuận lợi trở thành thái tử phi.

Bên này, Tử Họa đang sửa soạn cho Trầm Bích.

- Ôn Hương, đến xem bộ hải đường xuân thủy của tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?

- Tử Họa tỷ, bộ đồ đó đẹp thì có đẹp thật nhưng muội thấy màu sắc hơi nhã nhặn.

Tử Họa lại cười yêu mị:

- Tiểu cô nương muội thì biết gì, hôm nay tiểu thư chỉ là người xem kịch , ăn mặc chói lóa quá cũng không nên, ngoan, mau nghe lời.

Ôn Hương ngoan ngoãn mang quần áo màu xanh nhạt đến cho Tử Họa, giúp tiểu thư thay y phục, quả thật trông dáng vẻ tiểu thư lúc này không quá nổi bật, có điều lại thanh tú mát mẻ như dòng nước mùa xuân vậy.

Trầm Bích hài lòng nhìn Tử Họa:

- Chuyện đó đã sắp xếp xong rồi sao?

Tử Họa cẩn thận vuốt phẳng những nếp áo cuối cùng trả lời:

- nàng ta mặc bộ áo đó rồi, nô tỳ đảm bảo phủ thái tử hôm nay sẽ loạn đến gà bay chó sủa.

Chủ tớ nói nói cười cười một hồi, cũng lên đường đến phủ thái tử.

Khi kiệu Ninh quốc công phủ tới nơi. Mọi người đều hướng mắt nhìn tới hai thân ảnh được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, một xinh đẹp diễm lệ, một thanh mát đáng yêu đúng là Ninh quốc công phủ nuôi người tốt thật a.

Yến tiệc bắt đầu, chủ nhận là thái tử bận tiếp rượu khách nam cũng không đi tới hậu viện bên này. Chỗ nữ khách do Phượng trắc phi tiếp đãi, Ninh Nguyệt Lan nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của Phượng trắc phi, trong lòng nở nụ cười lạnh, chỉ là một trắc phi lại có khí thế lớn như vậy, chung qui cũng ỷ vào dáng vóc tốt một chút mà thôi, đợi khi ta vào phủ xem vị chủ mẫu này sẽ đè ngươi dưới chân ra sao. Phát hiện ánh mắt Ninh Nguyệt Lan hướng tới bên này, Phượng Kiều lại từ trên xuống dưới đánh giá nàng ta. Một thứ nữ được nuôi dưỡng ở ngoài trưởng thành lại dáng vẻ xinh đẹp, lại nghe đồn đãi ninh quốc công phủ đối nàng ta không tệ, thân thiết với đích nữ chưởng gia quả là thân thế khá tốt. Thái tử lại nhất kiến chung tình với nàng ta thật là một đối thủ không nhỏ.

Trầm Bích nhìn ánh mắt của Phượng trắc phi, chỉ cười trừ, con người này vẫn như kiếp trước, coi thái tử là trời, si tình, vọng tưởng. Năm đó nàng bị ban chết, nàng ta cũng bị hạ độc ngay trong hôm sau tất nhiên là chỉ có vị trượng phu nàng ta yêu quý nhất làm thôi, nàng ta đã biết quá nhiều bí mật. Con người này a~ thật là đáng thương nhiều hơn đáng trách.

- Ninh nhị tiểu thư, người không khỏe sao? – Phượng trắc phi thấy gương mặt Ninh Nguyệt Lan có chút không đúng, quan tâm hỏi.

Ninh Nguyệt Lan cảm nhận cơ thể mình có chút nóng bức, cảm giác so với bị sốt giống nhau nên nghĩ bản thân chắc bị cảm rồi, mới tỏ vẻ yếu ớt trả lời:

- Tiểu nữ có lẽ bị chút cảm mạo nên không khỏe.

Phượng Kiều vẫn nhớ lời thái tử dặn dò không để xảy ra chuyện nên mới cho người mời Ninh Nguyệt Lan đến một gian khách phòng nghỉ tạm. Ninh Nguyệt Lan vốn tưởng bản thân bị cảm, nhưng cảm giác nóng sốt ngày một rõ ràng, cổ họng nàng nóng đến khát khô, sai nha hoàn đi chuẩn bị chút trà, ở bên này, Tử Họa dắt tay Trầm Bích ngồi xuống ghế nhỏ, lại thì thầm vào tai nàng: “ Chỗ y phục kia đã có tác dụng, người đợi ta một chút, ta ra tiền viện tìm đại một người ném vào phòng nàng ta, còn ném trúng ai thì mong nàng ta tự mình cầu phúc” Nói rồi Tử Họa lặng lẽ rời đi, tuồng kịch này, Trầm Bích thật mỏi mắt mong chờ.