Chương 12: Kèn Sư Đào Tạo Chuyên Gia "Thổi Kèn"

Giọng Toàn khàn và rét như gió lạnh mùa đông lại còn ở Nam Cực, cùng lúc đó cánh tay phải bỗng phát lực bóp mạnh vào vùng gáy mềm mại của nữ nhân nọ, nhấc bổng nàng lên, bàn tay trái duỗi ra thành chưởng, vỗ một đạo khí màu xám tro vào giữa lưng nàng. Sau khi thành công khống chế được hỗn hợp tứ khí thì hắn có thể tùy ý điều khiển, kiểm soát khí, không để cho chúng tự do tung hoành nữa, bên cạnh đó cũng phát hiện thêm một số diệu dụng của đám khí hỗn hợp màu xám tro này.

Song, nữ nhân đang bị kìm cứng bất ngờ được hắn thả ra cho té nhào xuống đất, nàng nhanh chóng ôm lấy cái cổ đứng dậy, định bỏ chạy ngay tức khắc nhưng hơi lấy đà một chút rồi đứng im re, sau đó quay lại hung hãn như một con hổ cái bị dính bẫy, gào lên:

-Súc sinh, ngươi đã làm cái gì với cơ thể của ta? Ta...ta...ta liều mạng với ngươi!!!

Đối diện nàng, Toàn chỉ cười lạnh mà không nói, ánh mắt từ lạnh lùng dần dần chuyển sang thèm khát và dâʍ đãиɠ.

Nữ nhân nọ gào rống lên, tức thì bổ nhào vào người Toàn, ra sức đấm đá túi bụi, từng tiếng thùm thụp vang lên nhưng vẫn không thể làn xê dịch được thân hình của nam nhân đáng ghét trước mắt.

Sở dĩ nàng trở nên điên cuồng như vậy là bởi vì nàng không còn cảm nhận được thức hải và đan điền nữa, hai thứ đó y như là biến mất khỏi cơ thể của nàng vậy, mất thức hải, mất đan điền, không có hồn lực và linh lực thì chẳng khác gì một người bình thường, một phàm nhân chính hiệu.

Để mặc cho nàng cào cấu, Toàn nở một nụ cười tà dị, hai cánh tay rắn chắc cứng cáp của hắn khẽ động, bàn tay chộp vào chỗ vải hai bên hông nàng, bám chắc và xé mạnh.

Rẹt rẹt!!!

Tiếng vải bị xé rách kéo dài vang lên làm tê tái màng nhĩ, chiếc váy trắng tinh khôi bị Toàn dùng cách thô bạo nhất xé rách làm hai nửa, vứt trên mặt đất, ngay sau đó một thân hình tuyệt mỹ, trắng hồng, da mịn phơn phớt chỉ còn có cái yếm trắng và chiếc quần đùi ngắn cũn che đậy đi hai chỗ nhạy cảm, khiêu gợi của một cô gái ở cái tuổi vừa dậy thì xong hiện ra trước mắt hắn. Người con gái ở độ tuổi mười bảy, những bộ phận trên cơ thể đã phát dục hoàn toàn, chỗ cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm, xương quai xanh hai bên vai nàng hóp lại, cặp ngực vừa vặn nhô cao lên, bởi ở cái độ tuổi mới lớn nên ngực của cô nàng này còn nhỏ và nhô lên rất cao, hai cái núʍ ѵú màu hồng nhạt ẩn hiện bên dưới lớp vải yếm trắng mỏng.

Vòng eo thon gọn không một chút mỡ thừa, trắng đến độ hơn cả màu của hoa Lài (Nhài), bụng nhỏ phẳng lì không tì vết với cái lỗ rốn nhỏ bé, xinh xinh. Cặp đùi thon tròn mượt mà, rất dài và thẳng.

-Á! Da^ʍ tặc, mau buông đôi tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người ta, nói cho ngươi biết, cha của ta chính là chưởng môn Thiên Ma Tông, còn nữa, cách đây không xa còn có rất nhiều đệ tử của Thiên Ma Tông chúng ta, tu vi mạnh nhất đạt tới Niết Bàn Cảnh đỉnh phong! Ngươi có ngon thì giở trò đồϊ ҍạϊ với ra thử xem, một lát sau mà Mẫn Nguyệt Nhi ta có mệnh hệ gì...ta dám cá ngươi cũng sẽ sống không yên lành đâu, hẳn sẽ bị rút hồn luyện phách, làm cho thần hình câu diệt!!!

Thiếu nữ thấy y phục của bản thân bị xé rách thì vội vàng dùng hai cánh tay ngọc che đi chỗ nhạy cảm, nghiến răng ken két đe dọa Toàn, bộ dáng như có chết thì cũng phải kéo hắn theo cho bằng được.

-Ha! Mẫn Nguyệt Nhi? Con gái của chưởng môn Thiên Ma Tông?

-Ừm, đúng rồi, tông môn của ta nổi danh trên giang hồ mấy trăm năm nay, uy danh vang dội khắp tứ phương, thứ tạp nham như ngươi biết được cũng không có gì lạ!

-Khà khà, thế thì ta phải cảm ơn cô rồi, khà khà! Đúng là ý trời mà, hahaha, thiên đạo không ngờ lại giúp ta!

...

Lạnh giọng cười nhẹ, vốn dĩ ban đầu hắn định tiền da^ʍ hậu sát, hϊếp xong rồi gϊếŧ, gϊếŧ xong lại hϊếp tiếp nhưng mà xem ra hiện tại kế hoạch phải thay đổi vài chỗ rồi a!

Hắn đã có được thông tin quan trọng, là bậc thang đầu, là cơ hội để tiến vào Thiên Ma Tông nên hắn không có dại gì mà vội vàng “bóc tem âʍ đa͙σ” của con hàng này! Lời nói vừa dứt, hắn bỗng thả Mẫn Nguyệt Nhi ra, hai cánh tay mạnh mẽ đặt lên bờ vai gầy có vẻ yếu ớt của nữ nhân, ấn cho nàng quỳ xuống, để gương mặt xinh đẹp dán sát vào cái dươиɠ ѵậŧ to đùng dài sọc đã cương cứng và nóng hổi của hắn, rời bờ vai gầy, tay trái hắn túm lấy mái tóc dày đặc đen mượt của Mẫn Nguyệt Nhi, tay phải thì cầm vào gốc dươиɠ ѵậŧ, nắm cái dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân gốc vả mạnh vào mặt nàng mấy cái, khúc côn ŧᏂịŧ vừa cứng lại vừa nóng đánh mạnh lên gò má trái của nàng, tạo ra vài vệt đỏ ửng, dài từ mép môi tới mang tai.

Bốp chát bốp chát!!!

-Cho ngươi chừa, miệng hư đanh đá, hỗn láo xấc xược! Từ bây giờ ta phải huấn luyện cho ngươi trở thành một nghệ sĩ thổi kèn thực thụ chuyên nghiệp à nha, tuy nhiên ngươi chỉ có thể thổi duy nhất một cây kèn của ta mà thôi!

Toàn thỏa sức dùng dươиɠ ѵậŧ đánh đét đét vào mặt thiếu nữ, làm cho nàng nọ vừa đau lại vừa rát, ứa nước mắt tràn ra hai bờ mi đẹp, sống mũi đỏ hoe, hai hàm răng ngọc ngà trắng bóng sáng như minh châu cắn chặt vào đôi môi đào mỏng manh, dùng ánh mắt phẫn hận hình hắn.

-Ứ...ứm ứm...cẩu tặc...ai cho...ngươi n.h.ét...

Dùng dươиɠ ѵậŧ đánh mạnh tầm hơn mười cái vào mặt thiếu nữ, khiến cho gò má trái của cô nàng sưng đỏ lên, chưa hả giận, Toàn mạnh tay nắm hàm dưới của nàng, bóp mạnh khiến cho Mẫn Nguyệt Nhi phải há to miệng ra, ngay sau đó hắn chỉa sát cái đầu khấc bóng lưỡn, kê ngay đôi môi của thiếu nữ rồi bất ngờ thúc hông, nhấp mạnh một cú làm cho cả cái dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa dài chui tọt vào trong cái miệng ấm nóng của nàng, đầu khấc đυ.ng đến tận cuống cổ Mẫn Nguyệt Nhi.

Ótttttt!!!!!

-Ục...o...oẹ....tụp...tụp...

Hai cánh tay khỏe mạnh của Toàn ghì chặt đầu Mẫn Nguyệt Nhi vào hạ bộ hắn, hông thì nhấp mạnh từng nhịp, mỗi lần đẩy cái dươиɠ ѵậŧ của hắn vào trong miệng nhỏ ấm nóng nhơn nhớt đầy nước miếng của Mẫn Nguyệt Nhi là như có một dòng điện cực mạnh chạy rối loạn trong người hắn, tạo ra cái cảm giác tê tê thốn thốn khi đầu khấc mềm chạm vào vách thành cổ họng của nàng. Kí©h thí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ từ dưới hạ thân truyền đến khiến cho Toàn thúc hông mỗi lúc một nhanh, hắn ngửa đầu ra sau, hai mắt lim dim, thở gấp và nhẹ rên đều đều.

-Oa...nóng ấm lắm, mềm mại và ẩm ướt lắm, đã rất lâu rồi ta không có tận hưởng được cái thứ kɧoáı ©ảʍ sướиɠ rơn rớn này a!

Nước miếng Mẫn Nguyệt Nhi từ trong miệng nàng chảy dài xuống cằm, rồi kéo thành những sợi tơ trong vắt nhiễu lên cái yếm mỏng dính che hờ cặp ngực nhỏ, vải thấm ướt tức thì trở nên dễ nhìn hơn, xuyên thấu hơn, hai cái núʍ ѵú hồng nhạt đo đỏ nhỏ như hai hạt đậu đen hiện ra với cả quầng vυ" nữa, gương mặt thanh tú động lòng người của nàng lúc này đỏ chót vì hụt hơi và khó thở, nước mắt nước mũi tèm hem, hai má phồng lên vì miệng nhỏ phải cố sức để ngậm cái khúc thịt to quá cỡ, nhiều lần nàng muốn nghiến mạnh răng một phát để cắn đứt cái thứ dơ bẩn nằm trong miệng nhưng lại không thể, bởi vì tên xấu xa trước mắt như đọc được mọi suy nghĩ trong đầu nàng, hễ thấy nàng hơi có dị thường, cơ miệng hơi thắt lại là hắn liền nhấp mạnh, đẩy cho cái khúc thịt ghê tởm của hắn đâm sâu vào trong miệng nàng và thế là nàng bị nhợn phải ọe lên sặc sụa mấy tiếng, lặp đi lặp lại năm sáu lần gì đó thì nàng chán nản, bất lực chỉ biết đơ ra đó để cho cái khúc thịt ấy chọc loạn trong miệng nàng.