Chương 13: Chưa Dạy Mà Đã Biết "Làm"

Từng tiếng thụp thụp ọp à ọp ẹp phát ra ở nơi miệng của Mẫn Nguyệt Nhi, mười ngón tay mềm mại hồng hào bấu chặt vào đùi Toàn, rất yếu ớt và miễn cưỡng chống cự, cứ mỗi lần hắn ấn đầu nàng xuống là nàng lại lấy tay đẩy ra, vô tình mà hợp, thế nên Toàn chỉ việc mạnh tay ấn lia lịa mà không cần ấn xong rồi lại phải kéo đầu nàng ra.

-A....a....a...

-Ưʍ...ưʍ...ưʍ...

Những tiếng rên của hắn và nàng phát ra, lẫn lộn vào nhau, một người là khoái lạc còn một người là thất lạc.

Tay ghì đầu, hông hẩy mạnh, liên tục như thế sau một lúc tầm mười mấy phút thì rốt cuộc Toàn đã đạt tới cực khoái.

-Aaa!!!!

Hắn ngửa mặt lên trời há miệng rên dài một tiếng, hông thì húc mạnh, hai tay kìm cứng đầu Mẫn Nguyệt Nhi, đâm sâu cái dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc vào bên trong miệng nàng. Chiều hai hơn 20cm lút cán, môi trên của Mẫn Nguyệt Nhi chạm đến tận gốc dươиɠ ѵậŧ, còn môi dưới thì ép sát vào hai hòn dái của Toàn.

Cả cái dươиɠ ѵậŧ to dài nằm gọn trong miệng nàng, lúc này nó đang co giật từng đợt mạnh, phát ra âm thanh từng tực như tiếng máy bơm vừa lên nước, từ đầu khấc, nơi có cái lỗ dẹp nhỏ nhỏ liên tục phun ra những đợt chất dịch ấm nóng, bắn đầy trong miệng ấm của nàng, tϊиɧ ŧяùиɠ phọt nhiều đến nỗi mà trào ra cả bên ngoài miệng của Mẫn Nguyệt Nhi.

Phạch phạch phạch!!!

-Ựa...ứm...ứm...

Mẫn Nguyệt Nhi lắc đầu dữ dội, hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng vỗ phạch phạch vào bắp đùi căng nét của Toàn, vùng vẫy mạnh mẽ như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhả cái thứ kinh tởm bên trong miệng ra nhưng không thể, nàng ta sặc sụa nấc lên từng tiếng một, nước mắt tuôn trào như mưa, nhục nhã, bất đắc dĩ nuốt hết đám tϊиɧ ŧяùиɠ trong miệng xuống bụng, bởi nếu không nuốt thì nàng sẽ bị sặc và có khi còn ngộp thở dẫn tới chết cũng không chừng.

Khoảng một phút sau đó Toàn mới chậm chạp rút cái dươиɠ ѵậŧ dài thòn vẫn còn cương cứng và giật giật ra khỏi miệng Mẫn Nguyệt Nhi, theo đó là một chút ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại cũng bị kéo ra, chảy dài xuống hai bên mép nàng hòa với một ít trào ra lúc ban đầu, dính lại, đọng ở đó thành vài đường màu trắng đυ.c.

-Ồ, lại dám đem nó nuốt đi, hahaha, hay lắm! Rất có tiền đồ, cái này ta chưa dạy mà cô lại có thể làm được a!

-Hức, huhuhu, ác nhân...ọe...ngươi ác độc lắm...ọc...ọc...ọc...vì sao lại hành hạ ta như thế? Huhuhu!

Mẫn Nguyệt Nhi hai mắt đẫm lệ, gương mặt mếu máo nức nở, lấy hai ngón tay móc họng, cố gắng như muốn nôn ra toàn bộ những thứ mà nàng đã nuốt phải, nhưng móc mãi mà chỉ có nước miếng trào ra, hình ảnh móc học, gương mặt mếu máo cùng thêm một ít tϊиɧ ŧяùиɠ màu trắng đυ.c còn dính lại ở hai mép miệng của nàng càng làm nổi lên sự dâʍ đãиɠ, khêu gợi các giống đực.

-Hả, ta ác độc? Thế sao cô không nghĩ lại xem, lúc đầu ai đó hung hăng lắm mà, suýt cắt cả cổ của ta, lúc đó có ác độc không?

-Huhuhu, ngươi còn nói được hả? Rõ ràng người ta không có muốn gϊếŧ ngươi, đồ hèn, ỷ mạnh hϊếp yếu, huhuhu!

Uất ức nhìn Toàn, gương mặt thanh tú lúc này đẫm lệ trong dễ thương vô cùng, nào có còn đanh đá, chanh chua như lúc đầu cơ chứ, nàng giãy nảy lên trách móc hắn, sau đó lại ôm cổ, có lẽ khi nãy bị khúc côn ŧᏂịŧ của Toàn đâm sâu quá nên làm nàng đau họng.

-Ờ, ỷ mạnh hϊếp yếu? Ngay cả tu vi của ngươi ra sao ta còn không biết, ở đó mà nói ỷ mạnh hϊếp yếu! Hừ hừ, tất cả là do ngươi kiếm chuyện với ta trước!

Toàn hai tay chống nạnh, nhìn nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất bằng ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không hề có sự thương cảm hay tội nghiệp nào cả, lời nói của nữ nhân thì không thể tin được, nhất là cái loại nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa mưu mô này thì càng không thể tin.

-Ta...tu vi của ta là...này! Nếu nói ra...thì...ngươi sẽ không cướp đồ của ta chứ?

Nghe hắn nói như vậy Mẫn Nguyệt Nhi liền mở miệng định giải thích, chợt nàng như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt dè chừng ngước lên nhìn thanh niên đang đứng trước mắt, ngây ngô hỏi một câu làm cho Toàn suýt nữa thì bật cười, nhưng hắn cố nén tâm tư, làm ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhìn nàng:

-Hừ! Lúc đầu là chính ngươi muốn cướp đồ của ta, bây giờ lại sợ ta cướp đồ của ngươi? Nói cho ngươi biết một câu, từ giờ trở đi thì ngươi chính thức thuộc về ta, do ta bảo quản, nên tất cả đồ vật của ngươi đều sẽ là của ta, riêng đồ vật của ta thì vẫn là của ta!

-Hứ, ngươi tưởng ngươi là ai, từ khi nào mà ta lại trở thành người của ngươi chứ, đồ da^ʍ tặc!

Mẫn Nguyệt Nhi nghe hắn nói vật thì mặt mày ủng đỏ, đứng dậy, dùng ngón tay thon dài chọt chọt vào tảng ngực săn chắc như dân gym của hắn, đôi mắt tinh nghịch nhìn hắn nháy một cái, cười duyên, hoàn toàn không còn sợ hãi gì nữa, thay vào đó là lẳиɠ ɭơ mê người, phong tình vạn chủng.

Toàn tức thì bị phong thái mê người quyến rũ của nàng làm xao động tâm thần, ánh mắt hắn có hơi chút si ngốc nhìn mỹ nhân đang mặc đồ lót với vóc dáng đẹp lộng lẫy trước mắt, sâu bên trong hai con ngươi lạnh giá lóe lên một chút vẻ nhu mì hiếm thấy, nhưng ngay sau đó liền bị hắn giấu đi.

Đang thất thần trong giây lát, chợt từ sâu bên trong linh hồn của Toàn truyền đến sự rung động nhẹ, hắn hoàn hồn lại, ngay lập tức nghe được rất nhiều tiếng bước chân và vài đạo khí tức mạnh mẽ đang hướng phía bên này chạy tới, số lượng hẳn là rất nhiều. Không cần suy nghĩ gì thêm nữa, bàn tay phải của hắn bỗng lóe sáng, tức thì hiện ra một cái áo choàng dài màu đen, hắn dùng nó khoát vội lên người Mẫn Nguyệt Nhi trước ánh mắt ngạc nhiên của nàng, kéo cái mũ trùm đầu phía sau áo lên che kín gương mặt xinh đẹp, hắn thì vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai cánh tay khỏe mạnh nhanh chóng ôm cô nàng đang ngơ ngác vào trong lòng, phi thân tiến sâu vào bên trong khu rừng lá kim dày đặc.

Hơn bảy năm sống trên đảo hoang, nhiều lần bị yêu thú tập kích đã tạo nên một loại phản ứng đặc biệt cho Toàn, linh cảm và thính giác của hắn rất nhạy bén, có thể thông qua mặt đất và không khí để cảm nhận được tiếng động xung quanh và nhận biết dấu hiệu của con người, động vật. Hắn rèn luyện được bản năng sinh tồn đáng sợ và là một kẻ săn mồi chuyên nghiệp, rất thành thạo và thích ứng với hoàn cảnh rừng rú, sông nước.

Toàn và Mẫn Nguyệt Nhi rời khỏi hồ nước, chừng mười lăm phút sau liền có một nhóm hơn năm mươi người mặc y phục màu đen giống hệt nhau xuất hiện ở bờ hồ, nơi mà lúc nãy có một đôi nam nữ đang hành sự.

Nhóm người này khẽ quan sát tình hình một phen, sau đó chợt có một người la lên:

-Đại sư huynh mau nhìn, nơi đó còn có vài đồ vật bị vứt lại!

Từ trong đám người bước ra một thanh niên có ngoại hình của một người đàn ông trưởng thành, cao ráo dễ nhìn, động tác bình tĩnh và trầm ổn, dáng đi vững chãi, toát ra một cỗ khí phách nam tử chân chính.

Hắn ngồi xuống, nhìn vài thanh kiếm bị bẻ cong và hai nửa y phục bị xé rách, chợt hắn nắm một mảnh y phục lên, ngửi ngửi, sau đó lại cầm thanh kiếm lên quan sát thật kỹ, sắc mặt hắn dần trở nên phức tạp khó coi, lãnh khốc và hơi mất bình tĩnh.

Hai đầu chân mày chau lại, trán nhăn vài đường.

-Nguy rồi, tiểu sư muội đã có mặt tại Kim Ô bí cảnh, nàng từng đi qua nơi này và có lẽ....

Thanh niên nặng nề nói.

-Ý sư huynh là Nguyệt Nhi sư muội có thể đã bị kẻ nào đó bắt đi?

Một nữ tử với vóc người đầy đặn tiến lên phía trước, khó tin hỏi.

Thanh niên được gọi là đại sư huynh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn xuống dấu vết của cuộc chiến ở dưới đất.

-Không thể nào, tu vi của Nguyệt Nhi là Niết Bàn Cảnh sơ kỳ, trên người lại còn có vài món bảo vật lợi hại để phòng thân, cho dù là Niết Bàn Cảnh trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ cũng khó mà đối phó nàng. Còn nữa, nàng làm sao mà trà trộn lọt vào đây được chứ?

-Sư tỷ nói đúng a! Chúng ta trước khi đi vào bí cảnh đã được kiểm soát lại một lần nữa rất kỹ mà!

-Nhưng mà đây là sự thật, y phục và thanh Huyền Âm Kiếm này chính là của Nguyệt Nhi, không thể nào sai được.

-...

Tên đại sư huynh giọng chắc nịch nói, bầu không khí chỗ này thoáng cái trở nên ngột ngạt và im ắng đến đáng sợ, vẻ mặt của đám đệ tử Thiên Ma Tông nhanh chóng trở nên phức tạp và lo lắng.