Chương 36: Làʍ t̠ìиɦ (2)

Thử nghĩ mà xem, nếu như ngươi đang hì hục cưỡиɠ ɧϊếp một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, cao quý sang chảnh, mà bản thân nàng lại đang ở trong cái trạng thái giống như bại liệt, cặp chân thon dài không thể vùng vẫy, đôi tay như búp măng không thể ngăn cản ngươi lại, chưa hết, miệng của nàng lại càng không thể quát mắng to tiếng, chỉ có thể yếu ớt rên nhỏ vài tiếng...nếu hϊếp một nữ nhân như vậy, ngươi thì thỏa sức cày cuốc, mà nàng lại chỉ có thể nằm ở đó trơ mắt phẫn hận nhìn ngươi, lệ nóng tuôn rơi theo từng cú nhấp trym, cái cảm giác “ngược” đó...hẳn là sướиɠ đến nỗi không thể dùng từ ngữ mà diễn tả được a!

Két!!!!

-C...hộc...cầm thú...tốt nhất ngươi nên...nên gϊếŧ ta...bằng không...chuyện này...ta thề với trời với đất này, có thiên địa làm chứng...tên nam nhân dám làm ô uế thân thể của ta...nhất định sẽ phải chết một cách thê thảm nhất, chết không được toàn thây...cả yêu tộc sẽ truy sát ngươi...aaaaaaa!!!!

Hỏa Phù Dung nghiến răng ken két, lời nói đứt quãng đầy vẻ cay độc và đay nghiến, nàng càng xấu hổ hơn khi bàn tay thô ráp của hắn khẽ nắm lấy chùm lông mao đỏ au mềm mượt của nàng mà vuốt ve, giật nhẹ, hành động bỉ ổi của Toàn tức thì khiến cho nữ nhân l*иg lộn lên dữ tợn, dung mạo như hoa đỏ bừng bừng, phì phò hổn hển, tiếng rít gào điên cuồng re ré phát ra kẽ răng của nàng, bờ môi mỏng manh ngọc ngà bị hai hàm răng cắn mạnh, tét ra một vết thương nhỏ, máu tươi ấm nóng trào ra như nước.

-Hahaha, chửi đi, mắng đi! Trước khi muốn gϊếŧ một ai thì ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị kẻ đó gϊếŧ ngược lại, những chuyện không tưởng trên đời này có rất nhiều, ngươi cho là nó sẽ không thể xảy ra...nhưng thực chất thì nó vẫn xảy ra một cách như thường là đều đặn nhất có thể...cũng như chuyện ngươi sắp sửa bị ta hϊếp vậy! Có bao giờ ngươi đã tự nghĩ, tấm thân thể xinh đẹp mà ngươi lấy làm kiêu ngạo này một ngày nào đó sẽ bị một nam nhân may mắn “chà đạp” qua chưa? Ta sẽ không gϊếŧ ngươi đâu, mà ta sẽ dày vò ngươi, sau đó lại để cho ngươi tìm ta trả thù...và ngươi sẽ bị dày vò tiếp, hahaha! Chửi đi a, cứ chửi một tiếng thì ta sẽ nhổ một sợi lông ở đây, chà chà, êm ấm và rất rậm rạp, để coi là ngươi mạnh miệng hay là ta mạnh tay!

Toàn càng tỏ ra khoái trá khi bị Phù Dung mắng nhiếc, dùng ánh mắt da^ʍ tà của hắn đánh giá một vòng từ trên xuống dưới khắp thân thể nàng, các bộ phận nhạy cảm được hắn chú ý rất kỹ, rất tỉ mĩ, chợt bàn tay to lớn đang xoa xoa cái âʍ đa͙σ của nàng bỗng ngừng lại, ngón cái và ngón trỏ của Toàn tinh tế kẹp chuẩn xác ngay một sợi lôиɠ ʍυ đỏ ao, cong cong mềm mượt, tưởng chừng như hắn sẽ giật mạnh một cái nhưng không, hắn không có làm thế, mà hắn chậm rãi kéo nhẹ, từ từ tăng lực, khiến cho sợi lông từ quăn queo bị kéo ra thả đơ như duỗi, phải biết là vùng da thịt ở háng của nữ nhân rất nhạy cảm, chỉ cần một hơi thở phà vô thôi là cũng đủ kí©h thí©ɧ nàng, vậy mà giờ đây hắn....hắn còn dùng cách này để....

-Ứ...ưʍ....khốn kiếp...bỉ ổi...ti tiện...đồ tiểu nhân hèn mọn.....

“Là Thần hay là Ma, là Tiên hay là Phật, dù cho là cái giống gì đi nữa thì ngươi vẫn không thể chạy thoát được Dục, bị cᏂị©Ꮒ là một điều dĩ nhiên và hết sức bình thường!”

Hai mắt Toàn giờ đây nó đầy rẫy tơ máu nhuyễn mịn và chằn chịt, lạnh lùng toát ra u quang nhưng lại như một cục than hồng, thật là nghịch lý mà, lạnh trong nóng, thật sự là nghịch lý.

Hỏa Phù Dung cắn chặt đôi môi ngọc, đôi mắt nàng đẫm lệ nhưng vẫn toát ra nét nóng bỏng, cái nóng của hỏa diễm lẫn cả lửa tình đang được khơi dậy trong nàng. Cặp mông đẫy đà no tròn khẽ cọ cọ, chà vào vách đất làm phát ra tiếng sột soạt lạ thường, có lẽ vì bị trói trong cái tư thế lưng dựa vào vách đất như vầy, nên khi xuân dược mê tình ngấm vào người nàng, làm cho nàng uốn éo cựa quậy, đường cong mê người bày ra trong những tư thế quyến rũ, tiếc là đang bị trói nên những tư thế mê hoặc nhân sinh ấy có phần hơi hạn chế, khó khăn.

-Ngươi phải biết trân trọng cái khoảnh khắc này vì bản thân có được ngày hôm nay, hậu nhân của Chân Hỏa Phượng Hoàng, thân lại mang Liệt Diễm Nghiệp Hỏa, ngọc thể mê người, trắng nõn nà như tượng vôi này hôm nay được ta sủng hạnh qua...điều này không phải ai muốn hưởng là hưởng được đâu!

-Khốn nạn, đồ vô sỉ, bỉ ổi, hϊếp một nữ nhân đang bị khống chế thì có hay ho gì, có ngon thì ngươi cởi trói cho ta đi, giải khai luôn phong ấn trên người ta, lúc đó hϊếp cũng chưa muộn mà phải không?

-Khặc khặc...đừng có chọc cười ta chứ? Phải chăng các nữ nhân ngực bự quá cỡ đều ngây ngô như thế này, nghe cưng quá hà! Hỏi vui tí nhé, ngươi bị điên lâu chưa? Hϊếp mà không khống chế, không kìm hãm đối phương thì còn gì gọi là hϊếp nữa chứ, ta đâu có ngu mà trả tự do cho ngươi, chửi đã rồi giờ tới lượt nháy mắt biểu diễn mị thuật à, xin lỗi nhé, sức quyến rũ của ngươi còn kém lắm, há há!

-Tên khốn, ác ôn, đồ lưu manh, ngươi sẽ chết trong đau đớn, linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn bị đày đọa!!!

-Hahaha, đúng vậy, gào thét đê, như thế cᏂị©Ꮒ nó mới có cảm giác lạ, nếu ngươi cứ nằm im mà nhìn ta cᏂị©Ꮒ thì chả khác gì ngươi tự nguyện hiến dâng cả, há há, hư nè, hư nè!!!

Chát chát!!!

-Ứ ử...hừm...ngươi cứ hành hạ thể xác của ta đi, những gì ngươi làm mắt ta điều đã ghi lại hết, một ngày nào đó sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi!

Hắn chọc cho nàng phải mở miệng ra nói chuyện, bàn tay bất ngờ tát mạnh vào bộ ngực đồ sộ của Phù Dung, vỗ cho nó vặn vẹo biến dạng, in lên hai cái dấu tay đỏ thắm.

Toàn cười như ác ma, nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo, man dại của hắn mà một người mang trong mình hỏa diễm nóng cháy như Phù Dung cũng phải thoáng cái rùng mình khϊếp sợ, nàng thầm cầu nguyện trong lòng, tên nam nhân trước mắt này như là khắc tinh của nàng, sinh ra đã định sẵn là thiên địch, hắn quá đỗi tà dị! Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của nàng mà thôi, nàng đâu có biết, hắn chính là khắc tinh của hết thảy nữ nhân nha, há há!

-Chính sự thôi nào, yên tâm, nữ nhân xinh đẹp như ngươi ta đương nhiên là không nỡ gϊếŧ đi, cứ tới trả thù bất cứ khi nào ngươi muốn, nhưng mà ta nói trước nha, bị ta bắt được thì ta cᏂị©Ꮒ cho mà tung cái tiểu huyệt, cᏂị©Ꮒ cho ôm âʍ đa͙σ mà chạy đấy, hahaha!

Tạch!!!

Lại là đe dọa và cảnh cáo, nhưng bất ngờ cánh tay phải của hắn nắm lấy đùi to tròn của nàng, giật đứt dây trói, kéo một chân của nàng lên ngang hông, tạo thee đứng cho cái dươиɠ ѵậŧ hùng dũng tiến vào động thiên thai chưa một lần được công phá, vẫn còn hoang sơ huyền bí.

Thời gian như ngừng trôi, tiếng tim đập thình thịch của cả hai người vang lên như tiếng tích tắc của đồng hồ, Hỏa Phù Dung cũng đoán trước được đôi chút nên nàng vội vã nhắm chặt hai mắt lại, trước khi nhắm mắt nàng vẫn không quên trừng Toàn một cái, nhỏ giọng thủ thỉ vào vành tai hắn:

“Ngươi chỉ có thể chiếm lấy thể xác của ta mà thôi, ta hận ngươi vì đã chà đạp ta, biến ta thành một bông hoa tàn nhưng thay vào đó ta cũng thấy thương hại cho ngươi, hì hì, một tên nam nhân chỉ biết sắc dục thì mãi mãi không bao giờ chiếm được tâm hồn của nữ nhân, thứ ngươi có được chỉ là xác phàm, ngoại hình của nữ nhân mà thôi, hi hi hi!”

-Há, thật không, chả có chuyện gì mà ta không thể làm được cả, vậy nàng cứ chống nách lên mà chờ xem, ai ở bên nhau dài lâu mà chẳng nảy sinh đậm sâu, tình cảm là một thứ gì đó rất cao đẹp, không thể cưỡng cầu...nhưng nếu không thể cưỡng cầu được thì ta...cưỡng bức, há há!

Dứt lời, Hỏa Phù Dung nhắm kín hai mắt, lặng thinh không dám nói câu nào nữa, sắc mặt nàng ửng hồng mơn mởn, xinh xắn lạ thường, nói gì đi nữa thì nàng vẫn là một nữ nhân trong sáng, ít nhiều cũng biết ngượng ngùng và mắc cỡ, chuyện nam nữ ân ái khiến cho nàng có chút xấu hổ không dám nhìn, mặc dù đó là nàng đang ân ái đi chăng nữa thì cũng vậy, rất ngại.

Đối lập hoàn toàn với người đẹp, Toàn thì tỏ ra ma ranh và gian xảo hơn nhiều, hắn nhanh nhảu khom người, cúi mặt xuống sát ngay cái âʍ đa͙σ đã nhễ nhại nước nhờn từ lâu của Phù Dung, hít một hơi dài tận hưởng vị lạ chốn u mê của nữ nhân, một làn hương thơm nồng nồng xộc thẳng vào mũi Toàn làm cho đầu óc hắn cảm thấy lâng lâng như mới vừa rít một hơi khói cần, phê pha khỏi phải bàn, không còn kìm chế được nữa, cái lưỡi nhám nhúa, trơn lùi của hắn từ từ liếʍ láp vùng da bụng bằng phẳng của nàng, vọc nhẹ cái lỗ rốn be bé, sau dó trượt nhanh xuống mà chà xát hai bên bẹn háng Phù Dung, tru trơn mà nhớp nháp, cảm giác lạ lẫm tác động lên da thịt chỗ nhạy cảm ngay tức khác buộc Phù Dung phải hé mắt ra nhìn lén, gò mu cao kiều hơi nảy này lên một chút, cạ cạ chỏm lông đỏ thắm bóng mượt vào cằm Toàn, biểu cảm trên gương mặt nàng có vẻ thích thú, nàng thầm nghĩ trong lòng “nam nhân thì sao chứ, tất cả đều không thể chạy thoát được thứ gợϊ ɖụ© này, đã là nam nhân thì ai mà không muốn được một lần hoặc là nhiều lần tìm về cái nơi sơ khai mà hắn đã từng chui ra cơ chứ”, nàng muốn hắn phải quỳ dưới háng nàng mà phục vụ tận tình, nhiệt tình.

-Ừ, phản ứng có chút hay đấy, thấm thuốc chưa?

-Hừ, lợi dụng, chẳng qua là ta bị cái tên bỉ ổi ngươi hạ xuân dược mà thôi, thứ nam nhân tiện như ngươi, ta khinh!!!

Toàn bất ngờ ngước đầu lên nhìn nàng, sự đột ngột làm cho mỹ nhân đang say tình phát hoảng, gương mặt mỹ lệ cao ngạo ửng đỏ mê người, như là sắp chảy nước, nàng khẽ bặm môi, chối quẩy, nhất quyết không nhận đó là hành động xuất phát từ bản tính, mà là đổ lỗi cho xuân dược phát tác.

“Khà khà, đã khoái lại còn ngại, ghiền thì nói ghiền, có ai làm gì đâu mà sợ, há há!”

Cười khoái chí thầm trong bụng, đột nhiên hắn lại cúi đầu, vẫn là chiếc lưỡi nhám trơn ấy, nhưng lần này hắn không có rà xung quanh nữa mà trực tiếp tấn công trực diện, liếʍ mạnh một cái vào đúng ngay cửa âʍ đa͙σ của Phù Dung, ngay sau đó nút chụt một cái thật mạnh, đôi môi ngậm lại bất ngờ kéo cho hai mép ngoài âʍ đa͙σ của Phù Dung dãn ra, để lộ vùng thịt hồng non nớt và hai mép trong lồi ra, rõ ràng từng chi tiết, tiếng da thịt cọ xát dữ dội, cơn sướиɠ bất ngờ ập tới làm cho Phù Dung phải gạt bỏ tự ti qua một bên, bộc phát sự dâʍ đãиɠ mà tru lên một tiếng nghe sướиɠ khoái tận tâm hồn.

-Ử ứ....aaaaa....ư...ư..ư..ư...ư...ư..ứ...ứ...ử...ử...

Đây có lẽ là tiếng rên của phượng tộc chăng, có thể là khi con phượng trống nó “đạp” con phượng mái, thì con phượng mái sẽ gáy lên cái âm thanh này, giống như gà trống đạp gà mái ý mà!

Hút vội một ngụm nước nhờn nóng ấm, Toàn nuốt nó như là nuốc một loại mật dịch ngon ngọt, bất chấp trong đó có thành phần dinh dưỡng gì, hắn thích thú lại bú thêm một cái nữa, lần này hắn thọc sâu đầu lưỡi mềm nhọn vào bên trong tiểu huyệt của mỹ nhân mà khuấy động điên đảo, rà soát không bỏ sót một ngóc ngách nào, từng thớ thịt, vách hang, cho đến cơ non, mép trong lẫn mép ngoài đều được cái lưỡi điệu nghệ của hắn liếʍ qua và kinh nghiệm của một dân chơi ngay lập tức được biểu diễn, hắn đánh lưỡi bạch bạch mấy cái, cuốn ra một chùm nước nhờn lẫn bọt mịn trong suốt, nuốt chửng xuống cổ, cái mùi khai khai, nồng nàn của vị nướ© ŧıểυ, nước nhờn lẫn trong mùi âʍ đa͙σ non mướt của nữ nhân được vị giác hắn cảm nhận một cách rõ ràng, tỉ mỉ, lúc trước khi còn ở địa cầu, hắn từng nghe các tiền bối chuyên đá phò trò chuyện trao đổi kinh nghiệm với nhau, rất nhiều người trong số họ nói nước nhờn của nữ nhân có vị ngọt như mật ong, béo như sữa tươi, thơm bơ như là phô mai nhưng...đ-t con mợ chúng nó toàn nói xạo cả, vậy mà lúc đó hắn cũng tin thật, ngây thơ chết người, ngày ngày chơi gái chỉ mong được một lần vét máng mà cảm nhận sự tinh túy của dâʍ ŧᏂủy̠.

Mãi cho đến bây giờ hắn mới nhận ra một điều, là người ta không có lừa hắn, ban đầu nếm thử nước nhờn của nữ nhân thì đúng là nó mằn mặn và khai khai, rất nồng, nhưng nếu ngậm nó một hồi ở trong miệng thì cái vị nồng mặn tức thì biến mất, thay vào đó là cái vị ngọt ngọt, béo béo, kí©h thí©ɧ tê dại đầu lưỡi của nam nhân.

-Ưʍ...ưʍ...đừng...mà...đừng...chỗ đó...đừng mà...xin đừng dừng lại...liếʍ mạnh nữa...người ta sướиɠ....ư a!!!

Hỏa Phù Dung được cái lưỡi ma diệu bá đạo của Toàn chăm sóc một cách tận tình làm cho nàng sướиɠ đến khóc thét, cả cơ thể mơn mởn tươm đầy mồ hôi, một làn cảm giác ngứa ngáy, bủn rủn chạy khắp người nàng, linh hồn nàng thăng hoa mà phiêu diêu như muốn bay ra khỏi thể xác, dù bị trói chặt nhưng ngực sữa căng mọng vẫn cố nảy nảy lên, hai cái núm hồng hào cương cứng, nhọn hoắc không khác gì hai cái đỉnh núi, dà gà óc ác nổi khắp làn da láng mịn của nàng, phía bên dưới, vòng eo nhỏ nhắn liên tục vặn vẹo, lắc hông hẩy mu, uốn éo một cách khó khăn, hứng từng cú bú ʍúŧ từ miệng Toàn, hai mép âʍ đa͙σ của nàng đỏ tấy, tách ra như một con sò lông hé vỏ, khoe bày thịt hồng non hồng, đỏ tươi, khoe cái lỗ tiểu nhỏ xíu nhô nhọn ra một khúc, trông như một hạt đậu xanh sắp sửa nảy mầm và rồi cơn hứng khoái lạc đã đưa Phù Dung lên chốn bồng lai tiên cảnh, háng nàng giật giật lên như bị điện giật, cả người không còn tí sức lực nào, hai chân mềm nhũn ra.

- Á...hu hu...ta chết mất...tên ác ôn...ngươi đã làm gì hạ thân của ta...ứ ứ ứ...ứ ứ ứ...hộc hộc...phì....

Hỏa Phù Dung bỗng ngọc thể đỏ hồng trở nên hấp dẫn mê người, giọng nàng yếu ớt mà gấp gáp, nói từng hơi không rõ ràng, nũng nịu đến cực điểm, như vừa sướиɠ tê tái thỏa mãn vậy.

Thật không ngờ một nữ nhân cao ngạo, mắt lúc nào cũng nhìn trời, hôm nay lại bị Toàn làm cho điên đảo đầu óc, rên la bất chấp.

Lỗ tiểu nhỏ bé chợt cho giật, hé ra một lỗ bé xíu, từ bên trong, một dòng nước ấm trong vắt phún ra, bắn thẳng vào miệng Toàn, nước nôi nhiều đến mức Toàn hớp không kịp thở, sặc sụa liên hồi, vội vàng buông tha cho cái âʍ đa͙σ dễ thương của Phù Dung, hắn bật ngửa ra đất, há to miệng thở dốc.

-Hộc...hộc...ác liệt thật...tự dưng khi không lại đái ra làm gì chứ...muốn làm ta sặc chết à?

-Hì...thì tại...thì tại...ngươi làm người ta sướиɠ quá mà...ủa, đáng ghét, đáng ghét...hận, hận, hận...vì sao lúc ấy ta không đái cho ngươi sặc chết cơ chứ, hu hu hu, chưa bao giờ mà cảm thấy tức giận bản thân như lúc này, tại sao ta lại không đái nhiều để làm cho cái tên ác ôn như ngươi sặc chết đi cơ chứ, hừ hù, phù...phù....!

Hỏa Phù Dung nghe hắn hỏi như vậy thì mặt mũi đỏ bừng như giai nhân đang say rượu, thẹn thùng mà lí nhí như muỗi kêu, e thẹn gật đầu, mặt cúi gầm, như là không biết kiếm lỗ đâu mà chui xuống, nhưng rồi cái vẻ thẹn thùng ấy nhanh chóng bị gió xua đi mất, thay vào đó là sự điên tiết, nóng nảy lẫn giận dữ, mắt đẹp trợn trừng, liếc dữ tợn nhìn Toàn.

-Haha, sắc hương, sắc hương, đã nghiện rồi còn ngại, thế có muốn sướиɠ nữa không?

-Hừ...không thèm đâu!!! Ngươi xấu xa, giờ phút này ta chỉ thèm gϊếŧ chết ngươi mà thôi!

Phản ứng lại cực gắt, quay đầu nghiêng qua một bên, không thèm nhìn mặt Toàn nữa nhưng thực ra là nàng đang tránh né hắn, bởi cái âʍ đa͙σ sưng phồng nhễ nhại nước nhờn của nàng nó đã bán đứng chính nàng, âʍ đa͙σ cứ rỉ rỉ dâʍ ŧᏂủy̠ ra trước mặt Toàn, như muốn thay Phù Dung nói với hắn rằng : “Ta không thèm đâu! Nhưng nếu ngươi muốn bú nữa thì xin cứ tự nhiên, ta rất dễ dãi!”