Chương 37: Trở Lại Mặt Đất

Chúng nhân bắt đầu hội tụ ngày một đông ở trên mặt đất, cùng tập trung lại một chỗ, không biết là đang chờ đợi điều gì nữa đây.

Hành Không hiện tại đã tìm được hai tỷ muội họ Bạch cùng với con tiểu long màu đỏ, đi theo hắn còn có Phật Thủ Cự Lực Trư, Bạch Bì Man Tượng và Tiếu Diện Hắc Hổ. Tam thú không biết vì cái gì, có lợi ích hay chỗ tốt gì mà đã nhận hắn làm đại ca, tôn thờ như dân thờ vua. Tuy nhiên tình hình của nhóm người Hành Không hình như là không ổn chút nào, bọn hắn bị một đám yêu tộc nhìn chằm chằm, trong đó có một con hoàng kim cự long cực lớn, con rồng này nổi bật nhất trong đám yêu tộc, nhưng không phải vì màu sắc cao quý mà là một điểm lạ ở hạ thân của nó...nơi đó lúc này máu me đầm đìa, long nhãn to như hai cái tô (cái bát) nhìn như muốn lao đến xé xác Hành Không, nộ hỏa bừng bừng, như là hai kẻ thù sâu hận nặng.

Bên dưới lòng đất, vẫn là tại cái khe sâu quen thuộc kia.

Phạch!!!

-Ứ...ác tặc...nỗi đau, mối nhục ngày hôm nay ngươi ban, ta nhớ kỹ, ta nguyền rủa ngươi....

Phạch...phạch...phạch...

-Ứ...á!!! Ngươi....

Phạch!

-Ngươi...

Phạch phạch!!!

-Ứ ự....ư ư ư ư ư....

Bóng người nam nhân đang hì hục chống đẩy, nhấp đều đặn từng nhịp, thọc cái khúc thịt đầy gân, cứng ngắc, to đùng vào sâu bên trong cửa hang động “nhiệt tình”, còn nữ nhân thì phẫn hận rên la, âm vang có đau, có thốn rát, có cả tủi nhục.

Giữa hai chân nuột nà, trên làn da đùi mịn màng láng lưỡn là hai dòng hồng huyết thắm như son, chậm rãi, từ từ chảy xuống, kéo thành hai đường dài ngoằn ngoèo như đường gân, họa lên làn da đùi trắng muốt của nữ nhân, hệt như mực đẹp họa trên giấy tốt, toàn vẹn đôi đường.

Dân gian có câu:

Một ao máu L....e hèm...sờ - só – rì anh êm...

{Lại nè}

Dân gian có câu:

“Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã!”

Ý muốn chỉ những cái chất lượng thì dù có ít ỏi nhưng vẫn đáng giá, hiếm, không như các mặt hàng đại trà nhiều như nước lã.

Nhưng mà ở đây cái món hàng này...là rất nhiều giọt máu đào đang tuôn chảy ư a!

-Chụt...chụt...chụt...

Chóp chép...

Nhả cái núʍ ѵú bên phải của Phù Dung ra, một đường tơ như bạc trắng, trong suốt mà dinh dính nối từ đầu lưỡi của Toàn với núʍ ѵú của nàng, núʍ ѵú cương cứng nhớp nhúa dính đầy nước miếng bị nút mạnh đến trắng nhợt, phải mất vài giây sau đó mới có thể hoàn màu, trở lại hồng hào và hơi ửng đỏ.

-Cô gái! Ta không cần biết ngươi có trả thù hay không, có hận hay không...thứ ta cần...chính là thân xác gợϊ ɖụ© đầy đủ điện nước này, chỉ cần cặp ngực bồng đảo và đôi mông săn chắc này...thế là đủ, hặc hặc!

Phụt!!! Bụp!!!

-Cầm thú!

Sau khi nhả vυ" nàng ra khỏi miệng thì Toàn lại dùng hai tay nắm bóp, các đầu ngón tay chụm lại với nhau, se se hai đầu ti mềm mềm, kéo giật nhẹ, mặc cho Hỏa Phù Dung lăm le hăm dọa đủ điều.

Phản ứng kí©ɧ ŧìиɧ dĩ nhiên là có tác động mạnh đến thể xác lẫn tinh thần của nàng, nhưng mà nữ nhân này phải nói là thuộc vào loại cứng đầu và quá ngoan cố, lại có thể dùng ý chí để kìm hãm lại du͙© vọиɠ, đè ép xuân dược đang sôi trào trong huyết dịch, mạnh mẽ lắc đầu trừng mắt, há miệng phun một cục nước miếng ấm ấm vào mặt Toàn, thẳng thừng mắng chửi, nàng thật sự không hề có chút cảm xúc hứng thú nào, dù cho hạ thân cực phẩm bên dưới đang được chăm sóc bởi cái dươиɠ ѵậŧ hùng vĩ.

-Chà! Coi kìa, hung hăng quá đi, ta là cầm thú? Ừ, cũng tạm chấp nhận nha...nhưng sao nàng không chịu ngẫm nghĩ coi? Ta là cầm thú, vậy còn nàng là gì? Haha, chỉ là một món hàng rẻ tiền bị cầm thú chơi mà thôi! Há há, nước miếng này...có xem như một sự sỉ nhục đối với ta không? Nhưng không sao, đồ vật trên người nàng, từ bên trong lẫn bên ngoài,...nước miếng này...ngọt lắm!

- Hừ! Thật kinh tởm!

Sột...liếʍ...liếʍ....

“Hừ, lợi hại, thứ mà ngay cả tên trọc còn phải sợ hãi, quả nhiên là không tầm thường, thuốc này liệu lượng mạnh như vậy...thế mà nàng chống được mới hay!”

Cười khoái chí, Toàn không hề để ý đến hành động vừa rồi của Phù Dung, hắn thản nhiên đến cực độ mà bình phẩm, sau đó đưa ngón tay quẹt lấy chỗ nước miếng còn ấm dính bên má trái, đưa vào miệng nhấm nháp, hình như chưa đã ghiền nên hắn còn liếʍ liếʍ đầu ngón tay một cách thèm khát, sâu bên trong ánh mắt đen bớt đi một chút lạnh lùng toát ra ý cười khoái lạ, nhìn trực diện vào đôi mắt long lanh như muốn khóc của Phù Dung.

Không khí thoáng cái trở nên nặng nề bởi những nhịp hô hấp với âm thanh nặng trĩu phát ra từ mũi miệng của hai người, Hỏa Phù Dung dù cho có cao ngạo, chảnh chọe và ngang bướng đến cỡ nào đi nữa thì cũng vẫn là một nữ nhân chính hiệu, làm sao có thể miễn nhiễm được với lời nói và hành động tru trơn có tính sát thương cực cao của Toàn chứ, mặt đẹp phơn phớt hồng, miệng nhỏ khẽ nhoẻn khoe má lúm đồng tiền, gượng gạo quay phắt mặt sang một bên, hai mắt bối rối, không biết ngó đi đâu nữa nên buộc nàng phải nhắm chặt, miệng nhỏ thở phì phò tức giận, kéo theo bầu ngực sữa mọng nước nhấp nhô đều đều, sεメy lả lơi!

Thần thái say đắm của giai nhân như lệ khiến cho Toàn nhìn đến thẫn thờ, như chết giấc, lực hấp dẫn của Phù Dung quá lớn, mức độ là không thể cưỡng lại được. Ngơ ngác u mê trong một lúc lâu, cho đến khi Toàn bị kéo trở về hiện tại bởi một tiếng rên nhẹ nhàng đầy tình tứ thỏa mãn của Hỏa Phù Dung và cảm giác run rẩy của đôi chân hắn.

Vậy mà lại xuất tinh ngay lúc này, thế cũng đủ hiểu mị lực và sức quyến rũ lúc vừa rồi Phù Dung phát ra là khủng khϊếp cỡ nào!

-Oa....ử....ưm ưʍ.....ự ự ự ự ự....

Hỏa Phù Dung hai mắt lấp lánh lim dim như một người mất hồn, hơi trợn lên một chút, để tròng trắng lộ ra nhìu hơn, tròng đen bị mí mắt che khuất. Đôi môi đẹp, mỏng như cánh hóa của nàng khẽ mím sát lại với nhau, cổ họng ứ ứ, rên những tiếng nhỏ nhẹ, đầy ý tiêu hồn, vị kí©h thí©ɧ. Nàng đang tận hưởng cái cảm giác đê mê từ phía dưới âʍ đa͙σ truyền về não bộ qua các dây thần kinh của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Hiện tại nàng cảm thấy cửa mình bị một vật gì đó đội lên, giật giật, rồi có cảm giác như là một làn nước ấm nóng bất ngờ xịt xối xả vào bên trong, tưới tắn vào những ngóc ngách eo hẹp thần bí, dòng nước ấm ấy cứ vậy mà xịt càng lúc càng nhiều, như muốn lấp đầy cái nơi đó của nàng, ngay tức thì khiến cho Phù Dung như rơi vào vực sâu, cái cảm giác sướиɠ khoái như một loại lực lượng thần kì, nhanh chóng che mờ mỹ mâu xinh đẹp, buộc nàng phải quên đi cơn tức, hé miệng rên lên từng tiếng nhỏ, dù bị trói nghiến nhưng mà háng đẹp vẫn cố cựa quậy, đùi thon cố khép lại, như muốn giữ chặt khúc thịt ấm nóng đang co giật ở mãi bên trong động, vĩnh viễn không thể xa rời.

Mỹ nhân đã sung sướиɠ như thế, còn nam nhân thì khỏi phải nói nữa, thằng Toàn như là hít phải “hàng hịn” đầu óc nó lâng lâng như bay lên chín tầng mây, gặp tiên nữ đánh đàn, múa hát...vẻ mặt anh tuấn bất ngờ chuyển sang u mê đần độn, hai mắt khép hờ, lờ mờ, miệng thở ồ ồ từng hơi như bò rống.

-Đừng, đừng rút ra...không muốn....

Không nó nằm phục ở đó ra, hắn không hề mất sức, thoát lực như những người khác khi vừa xuất tinh, ngay khi hắn nhổm người, hai tay chống vào vách đất, định rút cái dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cương cứng ra khỏi âʍ đa͙σ của Phù Dung thì nàng bất chợt thổn thức, hai mắt vẫn còn nhắm kín như bưng, nhưng mà miệng nhỏ lại nỉ non, tựa hồ không muốn trống rỗng.

“Khặc, thanh tỉnh được một chút rồi đúng không? Khoan hãy thắc mắc, trước tiên mau rời khỏi người nàng, tránh qua một bên, không là mạng nhỏ của ngươi...phải nói từ vĩnh biệt á, hahaha!”

Khi Toàn còn đang khựng lại vì ngỡ ngàng thì giọng nói của Du – Túp bất chợt vang vọng trong đầu hắn, làm cho hắn có hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, nhanh chóng rút cái dươиɠ ѵậŧ to đùng ra khỏi cái âʍ đa͙σ sưng múp, nhễ nhại nước lẫn máu trinh, lẹ người vọt ra một khoảng, nhưng vì không gian của khe nứt này mới bị cắt ra không quá lâu lên còn hơi chật hẹp, chỉ khoảng một mét mấy nên dù Toàn có muốn né xa cũng không né được.

Phừng phựt...phừng phựt...

Du – Túp nói năng mờ ám, dĩ nhiên là có lí do của nó, ngay khi Toàn vừa áp lưng vào vách đất, mặt đối diện Phù Dung, bất chợt hắn thấy mái tóc của nàng đột nhiên dựng ngược lên, không gió mà bay, sau đó từ trên người nàng toát ra một ngọn lửa màu vàng đỏ, vừa mới lóe lên chỉ là một đốm nhỏ nhưng tức khắc liền bùng phát, hóa thành một ngọn lửa mãnh liệt, bao bọc lấy toàn bộ thân thể mỹ miều của nàng, Hỏa Phù Dung chỉ trong vài giây lát liền hóa thành một hỏa nhân, điều kì lạ ở đâu là nàng không hề có bất kì phản ứng gì, dường như ngọn lửa vừa xuất hiện không phải do nàng khống chế tạo ra, tuy nhiên có lẽ nó không hề đe dọa tới tính mạng của nàng, da dẻ, tóc tai không có bị đốt cháy.

“Này, có chuyện gì vậy? Nàng ta...như thế này là sao?”

Toàn nhìn Phù Dung với ánh mắt lo lắng, âm thầm hỏi Du – Túp.

“Không biết có phải nàng ta phẫn hận, nhục nhã quá hay không mà đã lâm vào trạng thái chết giả! Thiệt tình!”

Du – Túp thờ ơ đáp một cách tỉnh bơ.

“Cái gì? Ch...chết...sao có thể chứ?”

“Đờ mờ, nghe cho rõ chút đi thím, là chết giả, chết giả đó cha, cái này giống như trạng thái bất tỉnh ngất xỉu vậy đó, chứ hông có chết thiệt, rõ chưa!”

“Ờm, vậy hả? Thế còn ngọn lửa...”

Gãi gãi đầu, thở hắt ra một hơi dài vì lúc nãy hắn nín thở, thì ra nàng không có chết, nhưng mà hắn vẫn còn thắc mắc nên đành nhờ Du – Túp giải đáp hộ.

“Đây là một loại trạng thái đặc biệt chỉ những kẻ mang trong mình huyết mạch Phượng Hoàng mới có thể kích phát, cụ thể chắc có lẽ được gọi là Dục Hỏa Trùng Sinh gì gì đó, ta cũng không biết nhiều, mà có biết nhiều thì bố mày cũng chả nói nhìu! Ok? You understand?”

“Tao thề, tao cay mày lắm rồi, cay...tao thề...mệt, đừng có chọc cho tao chửi à nha?”

Có lẽ do ăn ở quá đỗi khốn nạn nên Toàn bị Du – Túp vùi dập không hề thương tiếc, trêu chọc như con đẻ, bởi vậy mới nói, hệ thống này, âu cũng là duyên mà cũng là nghiệp nha!

-Không chết thì tốt, gái mà anh đã nhắm vào rồi thì dù cho có chết cũng không thể chạy thoát khỏi tay anh đâu, khà khà! Tử Nhiên bé bỏng của ta đâu zdồi?

Câu nói nhựa nhựa phát ra từ miệng của một thằng đàn ông làm cho Du – Túp dù là một cái hệ thống cũng phải sợ đến nỗi té đái, lặn mất tiêu, trả lại không gian yên tĩnh cho Toàn.

Ngay khi hắn vừa dứt câu, từ trong chiếc nhẫn trữ vật hắn đeo ở ngón giữa tay phải bất ngờ phun ra một làn khói tím, ngay sau đó hóa thành một thiếu nữ đẹp lộng lẫy có gương mặt xinh xắn cực cute với đôi mắt kim sắc, chớp chớp nhấp nháy.

-Chủ nhân gọi thần thϊếp chi dạ?

Éo!!!!

Một giọng nói cực kỳ ngọt ngào cất lên, êm tai như ru ngủ, khiến cho người ta không thể nổi nóng được, bởi giọng nói dễ nghe như thế này cơ mà.

Nữ Thần Đèn xuất hiện trong trạng trái bán thực bán hư thể, hôm nay nàng mặc một cái áo phông màu trắng mỏng manh như làn vải mùng (màn ngăn muỗi), bên dưới lớp vải mờ mờ hiện ra hai cái núʍ ѵú hồng nhạt, cặp ngực cao ngạo nghễ được thả rông, lắc lư mê người.

Tất cả vẫn như bình thường, chỉ có điều vẻ mặt của Tử Nhiên còn hơi hơi cảnh giác, e dè, mỹ mâu trong veo như làn nước nhìn Toàn.

-Hê hê, đừng sợ, ta là bê đê mà! Đừng lo lắng a! Nào, lại đây giúp ta thu nữ nhân này vào bên trong Linh Giới*, mặt khác nàng lưu tâm một chút, ngó chừng nàng, hễ có dị động gì liền lập tức bẩm báo cho ta biết.

-Được, thần thϊếp đã rõ, thần thϊếp xin phép được lui!

-Ơ, thế nàng không có gì để nói với ta ư?

-Hông, dù có thϊếp cũng hông nói đâu, xía, đừng có mà gài bẫy thϊếp! Chụt!!!

Tử Nhiên chu môi làm duyên, nũng nịu nhe răng le lưỡi chọc Toàn, bàn tay nàng đặt lên đôi môi tuyệt đẹp rồi chụt một cái, làm động tác của cái hôn gió, tặng cho Toàn, ngay sau đó nàng hóa thành một làn khói tím mộng mơ, cuốn lấy Hỏa Phù Dung, nổ bụp một tiếng rồi biến mất, chắc là chui vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật của Toàn rồi. Thật lợi hại, hỏa diễm trên người của Phù Dung Toàn đã từng nếm quá, vậy mà thứ đáng sợ đó lại không hề ảnh hưởng mảy may đến Tử Nhiên, điều này cho thấy đẳng cấp của một Linh Vật nó bá như thế nào.

-Hời!!! Ngày gì đây chời, tại sao ai cũng kiệm lợi với ta hết vậy, ta khổ quá mà!

“Êy tên kia, để bản thể Tử Nhiên ở bên trong nhẫn trữ vật ta thật không an tâm, thật sự là không quá an tâm, sự tồn tại của nàng, tuyệt đối không thể để lộ ra được.”

“Ừm, đây cũng là điều ta đang lo lắng, Linh Vật thực sự quá khủng bố, tung tích của chúng không thể lộ ra bên ngoài, nếu không...ngươi hẳn sẽ gặp phải họa sát thân! Để coi...a, cứ tạm thời để nàng ở bên trong đi, sau khi rời khỏi bí cảnh nay, ta sẽ bày cho ngươi cách để giấu nàng.”

“Được, cứ vậy đi!”

Âm thầm cùng Du – Túp hạ quyết định, ngắm nghía chiếc nhẫn trữ vật một lúc, rồi Toàn lấy ra một bộ y phục màu đen, chất liệu vải vừa mượt lại vừa bóng, vừa nhìn đã biết ngay đồ hiệu mua bên shop LĐ (shop lề đường đó mà!).

Chỉnh chu tươm tất, hắn bắt đầu phi thân đạp đất, nhún nhảy tiến về phía bên trên, đã đến lúc hắn phải rời khỏi cái khe nứt này rồi, bóng hình gày gò dần biết mất, nơi đây chỉ còn lại bốn cái cọc gỗ đóng cứng trên vách đất và một ít máu trinh, tϊиɧ ŧяùиɠ còn vương vấn sót lại.

Một điều nữa, cũng giống như Bạch Ngân, lúc hắn xuất tinh bắn vào bên trong âʍ đa͙σ của Phù Dung, một cái xúc tu hắc ám cũng đứt ra và theo đám tϊиɧ ŧяùиɠ dày đặc, chui tọt vào bên trong buồng trứng của Hỏa Phù Dung, những cái xúc tu hắc ám thần bí này đã âm thầm được cấy vào người của hai cô gái, liệu chuyện gì sẽ xảy ra với họ, trong khi Toàn vẫn còn chưa biết gì về thứ này.

...

Tại một vùng không gian mơ hồ, chỉ có đất và núi đá, hoàn toàn không hề có cỏ cây hay động vật sống nào.

Phụp!!!

Một làn khói tím dày đặc bất ngờ xuất hiện, rồi nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một cô gái xinh đẹp lung linh, mái tóc rực rỡ một màu vàng, đôi mắt kim sắc, hai con ngươi lấp lánh, tỉ mỉ có thể thấy được những phù văn huyền ảo đang chuyển động bên trong hai mắt nàng.

Mỹ mâu kim sắc tròn xoe, mi cong như họa, sống mũi cao vυ"t, môi son thắm đượm...một vẻ đẹp rất tây, như được hóa phép phù phiếm trên gương mặt của nữ nhân, làm cho nàng càng trở nên xinh đẹp, lộng lẫy lạ thường, cặp ngực no tròn thả rông, ẩn hiện bên dưới lớp vải áo phông mỏng manh, ngắn củn, chỉ vừa đủ che đi bộ ngực đồ sộ, bên dưới để lộ vòng eo mi – nhon, lỗ rốn xinh xinh có đính một hạt châu sáng bóng, lấp lánh như ngọc...và điều bất ngờ nhất là...một đôi chân dài duyên dáng, hai bắp đùi tròn lẵn được chiếc quần trắng nhung ôm sát, tôn lên nét quyến rũ thành thục và đôi bờ mông cao ngạo, vểnh cao như núi, rất to và bự. Đây chính là một vẻ đẹp của “Thần”, chỉ có thần mới hoàn mỹ và hoàn hảo như vậy...nàng - Thần Đèn Khắc Mộc Tử Nhiên.

Tử Nhiên xuất hiện, trên tay nàng đang ôm lấy một cục lửa to lớn, à không, rõ ràng là một thân hình xinh đẹp đang bị lửa bao bọc. Hỏa diễm vàng đỏ bùng cháy dữ dội nhưng thật kì lạ là nó không thể chạm được vào da thịt của Tử Nhiên, mà hỏa diễm này hình như là rất e ngại, nó như có linh tính, biết suy nghĩ, tự động giữ khoảng cách, không dám dính vào người của Nữ Thần Đèn.

-Hừ, hắn thật là phí phạm, sữa chua ta thì không có mà ăn, còn hắn lại đem đổ lên người nữ nhân này, để cho chảy ra tùm lum như vậy, phì phì!

Tử Nhiên ỏng ẹo đứng trên mặt đất gồ ghề, mắt đẹp như ngọc khẽ lướt qua háng của Phù Dung, nhìn xuyên qua màn lửa thấy giữa hai chân nàng ta, tại cái vùng có chùm lông đỏ rậm rạp, nơi đó, giữa khe thịt non hồng hào sưng húp đỏ ửng đang chảy ra một dòng chất dịch sền sệt màu trắng đυ.c, đậm đặc quánh dẻo...làm cho Tử Nhiên nhìn mà tiếc, nhưng vì bị lửa bao bọc nên không thể làm gì khác đành trơ mắt ra nhìn, gương mặt xinh đẹp hiện ra nét ấm ức.

*Linh Giới: Thế giới bên trong bản thể của Linh Vật, tất cả Linh Vật đều có trong mình một thế giới riêng biệt và độc lập, nó ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, có thể chứa được vật sống và rất rộng lớn, khác xa thế giới bên trong nhẫn trữ vật. Tất cả những sự sống, cảnh vật bên trong Linh Giới đều phụ thuộc vào sự điều khiển của Linh Vật.