Chương 5: Da^ʍ Uy Bá Đạo

Sau một hồi mây mưa và nhọc óc suy nghĩ cách giải quyết mọi chuyện, Toàn mệt lã người ra, vừa về tới chỗ ở liền nằm rạp xuống giường, đóng một giấc dài không hay biết trời đất gì nữa, màn đêm từ từ buông xuống với những ánh sao lấp lánh và mặt trăng khuyết sáng mờ sau những rặng mây.

Bụp!!!

Toàn ngủ như chết, cho tới khi hắn chợt có cảm giác như kà cơ thể bị ai đó nhấc bổng lên, nắm lấy cổ áo phía sau lưng mà lôi đi.

-Này, làm cái gì vậy, thả ta ra!

Toàn dụi dụi hai mắt, hắn tỉnh ngủ thực sự, ra sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của người đang nắm hắn.

Kẻ bắt hắn là một thanh niên còn rất trẻ, độ chừng hai bảy hai tám gì đó, tóc dài vuốt ngược ra sau đầu, khuôn mặt anh tuấn nhưng rất lãnh khốc, cứng nhắc, đôi mắt sắc như mắt chim ưng, mũi bè,...người này rất cao, khoảng 1m7, cánh tay như cái cán chèo thuyền, không to nhưng mà rất chắc chắc, bắp tay săn chắc, cứng cáp hữu lực.

-Hừ, khôn hồn thì ngậm cái miệng chó của ngươi lại, thứ cháu mất dạy như ngươi không có quyền tồn tại trong Lâm gia này, để ta tiễn ngươi đi gặp người mẫu thân xấu số nha! Khà khà....

Giọng nói trầm ổn, rét lạnh hơn cả gió tuyết lùa vào lỗ tai của Toàn, hắn nhìn mặt người này có vẻ quen quen, dường như là đã gặp ở đâu rồi nhưng mà không nhớ ra tên.

Độp độp độp!!!

Mạnh tay ném Toàn xuống khoảng đất trống gần đó sau khi xách hắn bay một đoạn dài, để cho hắn lăn vài vòng trên mặt đất lẫn nhiều cát đá chai sạn.

-Thứ mất dạy, từ nhỏ không có ai dạy ngươi phép tắc lễ độ hả, dám làm chuyện giao cấu đồϊ ҍạϊ với cô ruột, tội này khó sống, dám hớt tay trên của ta, tội này đáng chết, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài sẽ làm ảnh hưởng gay gắt cho Lâm gia, người bên ngoài nhìn vào sẽ nói Lâm gia ta dâʍ ɭσạи vô độ, các mối quan hệ cũng sẽ theo đó mà sụp đổ, tan vỡ....tội thứ ba cực kỳ nặng, với ba cái đại tội này, ngươi cũng đáng bị diệt hồn hủy cốt, đáng chết!

Người nọ tựa hồ rất tức giận, tiến tới đá mạnh vào bụng Toàn một cái, cú đá tuy không có kèm theo linh lực nhưng cũng đủ để cho Toàn đau như bà đẻ, hắn lăn một vòng rồi đập lưng vào một gốc cây gần đó. Lúc này hắn đã biết kẻ bắt mình là ai rồi, Lâm Chấn Hưng, chú út của Lâm Thiên Toàn, kẻ có tiếng âm hiểm, xảo trá nhất trong đám con cháu đời thứ ba của Lâm gia, Toàn là đời thứ tư.

-Khặc, hahaha, nực cười, chứ thứ cặn bã như ngươi có thua gì ta đâu? Không phải ngươi vẫn luôn âm thầm muốn chiếm đoạt thể xác của chị mình ư? Tự cho là mình hay, thật ra là một tên tiểu nhân âm hiểm...hự!

-Câm mồm, chết đến nơi rồi mà còn láo toét, tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi ư?

Toàn liều lĩnh vạch cái bản mặt xảo trá của Lâm Chấn Hưng, miệng nhỏ oang oang lên, mắng chửi không ngớt, điều này càng chọc điên vị chú út trẻ tuổi kia, hắn đạp mạnh một cước xuống bụng Toàn làm cho thằng cu ói ra máu, chưa hết, bàn chân mang giày đế cứng vẫn giữ nguyên đó, tiếp theo lại tăng thêm sức lực, chà chà xoay xoay, y như là chân hắn đạp phải cứt chó không bằng!

-Khốn kiếp, cho dù ta chết thì cũng phải kéo ngươi đi theo cùng, đừng tưởng ta nhỏ, không thể tu luyện được mà xem thường ta! Grào!!!!

Hai mắt trợn trừng, khắp tròng trắng là một mảng tơ máu chằng chịt, Toàn gào lên một tiếng đầy thê lương, đôi tay hắn bấu chặt vào ống quần của Lâm Chấn Hưng, từ trên người Toàn bất thình lình xuất hiện một cỗ khí thế khủng bố bá đạo, không phải uy mãnh hủy thiên diệt địa, cũng không phải hám thiên nộ hải mà là một cỗ uy áp làm cho thần hồn người ta tán loạn, như muốn rời khỏi xác.

Khuôn mặt lãnh khốc của Lâm Chấn Hưng chợt giãn ra, ánh mắt hắn mờ mịt vô hồn, giờ đây hắn nhìn thấy trước mắt là một đám nữ nhân thừa thịt thiếu vải, trên người các nàng chỉ mặc độc nhị cái áσ ɭóŧ và cái qυầи ɭóŧ có hình thù kì dị, đủ mọi màu sắc,...các nàng bày ra những tư thế phong tình vạn chủng, tay vò ngực tay bóp mông, ánh mắt mê ly nhìn Hưng làm cho hắn và thằng đệ bên dưới hạ thân ngóc đầu dậy biểu tình. Giây phút ngây ngất lòng người kể từ lúc này bộc phát, những cô nàng xinh đẹp trước mắt bắt đầu cởi áσ ɭóŧ vứt tán loạn và cởi luôn những cái qυầи ɭóŧ như hai mảnh vải ra...để rồi khi tất cả đều kéo quần xuống...than ôi, từng cái dươиɠ ѵậŧ gân gốc đầy lông lá vừa to, vừa đen lại còn vừa dài, tồng ngồng hiện ra đập vào mắt Hưng, đôi mắt hắn trừng lớn như muốn nứt toác ra, mồ hôi hột tuôn như nước lũ...cố sức nhéo mạnh vào bắp đùi non một cái đau điếng, hắn lắc đầu ngoầy ngoậy!

-Đệt, da^ʍ uy thật khủng khϊếp, ngươi phải luyện bao nhiêu năm mới làm ra được như vậy? Không được, một kẻ nguy hiểm như ngươi thì càng không được phép tồn tại trên đời này, chết đi cho ta!

Tựt tựt tựt....

Tiếng vải đứt, tiếng da nứt, vùng da giữa bụng của Toàn bị Chấn Hưng dùng châm giẫm mạnh, tét bét ra, máu tươi đỏ thầm từ trong miệng Toàn cứ chực trào ra, chảy dài xuống hai bên mép, ngay lúc hắn tưởng chừng như mạng nhỏ của mình sắp sửa kết thúc thì đột nhiên phía trên ngọn cây ở trên đầu hắn có tiếng xào xạc mạnh, cùng lúc đó cơn gió hai màu lục tử dày đặc như sương mù thổi ào qua, từ trong sương mù, một bàn tay trông hệt như xác chết lâu năm, năm ngón tay khô quắt quéo với móng vuốt dài đen thui, sắc nhọn lấy tốc độ nhanh như chớp thò ra khỏi sương mù hai màu, ấn nhẹ lên giữa ngực của Lâm Chấn Hưng, sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến cho hắn không kịp phản ứng, mà đợi khi hắn phản ứng lại được thì thân hình đã văng ra xa, cách vị trí cũ một đoạn đường dài, giữa ngực hắn y phục rách bươm, một cái dấu bàn tay hai màu lục tử in đậm trên làn da ngực, hắn chỉ kịp ngước lên nhìn lại chỗ Toàn đang nằm, sau đó hộc ra một ngụm máu đen cùng với vài mảnh nội tạng nhỏ, hình như là gan với phổi, ánh mắt mơ hồ rồi bất tỉnh.

-Haha, tiểu tử mạng lớn, may mà ngươi hôm nay gặp được lão phu, rất thích hợp, quanh thân quấn đầy tà khí, được, được, đươc....

Một lão già tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, toàn thân đầy rẫy những vết thương còn rất mới, máu me chảy tùm lum, có những chỗ bị chém đứt thịt, sâu đến nổi thấy được xương ống trắng hếu lộ ra bên trong. Lão tựa hồ vừa trải qua một trận chiến liều mạng kinh hồn!

Khóe miệng dính đầy máu tươi cười dài, nói ba tiếng liên tục “được, được, được” thật to, sau đó lão túm Toàn lên, kẹp hắn vào nách rồi cấp tốc lao vào nền trời tối đen.

Rạng sáng hôm sau, trải qua một đêm bay ròng rã trên bầu trời, cuối cùng cả hai cũng đáp xuống một hòn đảo nhỏ, bởi vì Toàn không dám ngủ, hắn sợ lỡ lão già kia sơ ý buông tay ra thì mạng nhỏ của hắn coi như xong, đành thức suốt đêm nên hắn quan sát được toàn bộ mọi thứ trên đường bay, hòn đảo này có đường kính tầm 1km, cây cối rậm rạp um tùm, đảo cách rất xa đất liền và nằm đơn độc ngoài đại dương rộng lớn.

Lão già giờ phút này trạng thái cơ thể như đèn cạn dầu, le lói chập chờn trước gió, chắc là không qua khỏi. Lão quật cường lôi Toàn đến một gốc cây rồi mới chịu thả hắn ra, còn lão thì tựa lưng vào thân cây, thở từng hơi dài một cách nặng nề, đầy vẻ mệt nhọc.

-Tiểu tử tập trung tinh thần, lão phu muốn nhận ngươi làm đồ đệ và ngươi chỉ có thể đồng ý, không được phép từ chối!

Cảm nhận được sinh mạng quý giá đang trôi qua từng giây một, lão mở miệng ngỏ lời trước, hai con mắt xanh màu lục của ngọc bích như hai đốm quỷ hỏa đang cháy rực, kịch liệt nhảy lên, trông rất dữ tợn, nhìn chằm chằm Toàn.

-Tại sao ta phải làm đệ tử của ông, cho dù ông có ơn cứu mạng ta thì cũng không được quyền bắt ép vô cớ như vậy nha!

Toàn thắc mắc khó hiểu, hơi có chút chần chừ đánh giá ông lão một lượt, hắn từ chối cho ý kiến trên.

-Khà khà, theo lão phu thấy, cơ thể của ngươi rất yếu ớt, giống như là không thể tu luyện được nha, thế nào? Có muốn thoát khỏi kiếp phàm, tung hoành thiên hạ, đạp đỉnh phong vân, vấn đạo tựu thần, tiền da^ʍ hậu cũng da^ʍ, chơi hết mỹ nữ trong thiên hạ? Ta có thể giúp ngươi!

-Hả, những gì lão nói đều là sự thật, có đáng tin không đó?

-Xời, nói cho ngươi nghe, lão phu ngoại trừ gϊếŧ người vô số thì ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ai cả!

Lão già tuy sắp xuống lỗ rồi nhưng mà vẫn không có toát ra cái vẻ ham sống sợ chết gì, cả người ngập trong phong thái kiệt ngạo bất quần, lão thâm sâu nhìn, cười nói với Toàn với một cái giọng đầy vẻ bí hiểm.

-Thế vì sao trên người của lão đầy vết thương thế kia, bị chém hội đồng hay sao mà thảm vậy?

-Cái thằng này, ngươi có chịu làm đệ tử của ta không thì nói một tiếng để lão phu còn biết mà liệu, hỏi mãi!

-Trừ khi lão trả lời câu hỏi vừa rồi của ta, có khi ta còn suy nghĩ lại mà đồng ý thì cũng nên!

-Khốn nạn, ngươi biết ta là ai không hả, mồi nhậu dâng tới tận miệng rồi còn chê lên chê xuống! Phụt!!!

Tựa hồ bị Toàn chọc tức, lão già tức tưởi mắng hắn một câu, sau đó như động đến thương thế, há miệng phun ra một ngụm máu bầm đen cùng vài ba khúc ruột đứt đoạn.

-Ế! Có chết thì cách xa ra một chút, đừng có đổ hết lên đầu ta à nha!

Toàn sợ xanh mặt, vội vàng né sang một bên, hắn cũng thật không có mong gì lão chết, bởi vì hắn không biết đường trở lại đất liền.

-Hộc hộc, thôi được rồi, để ta kể, mà ngươi phải nhớ giữ lời đấy, phải bái ta làm sư!

-Biết rồi! Kể lẹ đi, ta sắp chết chờ rồi đây!

...

-Sở dĩ ta thành ra như thế này là do tên cẩu tặc tông chủ của Thiên Ma Tông gây ra, ta có làm gì nên tội đâu, chẳng qua là chơi vợ hắn một vài cái, không may làm cho nàng có bầu, lại còn sinh đôi quý tử con của ta nhưng mà...hống...TÊN KHỐN ĐÓ KHÔNG HIỂU VÌ SAO LẠI BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN NÀY, ÁC ĐỘC RA TAY TÀN NHẪN, Gϊếŧ ĐI HIỀN THÊ VÀ ÁI TỬ CỦA TA, SAU ĐÓ ĐIỀU ĐỘNG CƯỜNG GIẢ TRONG TÔNG, NGÀY ĐÊM TRUY SÁT LÃO PHU...........

...

Lão khẽ ngưng lại thở dốc, lấy hơi, sau đó mới nói tiếp, có lẽ vì vừa rồi rống to phát tiết nên bị đau họng.

-Đấy, ngươi thấy không, âʍ đa͙σ của vợ hắn...ta cũng chơi rồi, lỗ nhị của nàng ta cũng thông qua rồi, cái miệng dâʍ đãиɠ của nàng cũng từng ngậm qua khúc côn ŧᏂịŧ uy vũ của ta, đã thế lại còn sinh cho ta hai quý tử, ngươi nói ta có lợi hại hay không? Tất cả đều thuộc về ta, ấy thế mà hắn lại cứ khăng khăng nói nàng là vợ hắn, sau đó thì sao, cũng nhẫn tâm gϊếŧ nàng thôi!

Lão kể lại thành tựu oanh liệt mà nước mắt nước mũi tèm hem, đứng đối diện, Toàn miệng chữ A mắt chư O, á khẩu không nói nên lời, chợt hắn tiến tới sát trước mặt lão, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, xúc động bái lão một cái thật thành kính và tôn trọng.

-Sư phụ, xin hãy nhận của đồ nhi một lạy, một ngày làm thầy, suốt ngày là thầy, nguyện vì thầy mà vang danh thiên hạ!