Chương 10

"Thẩm Hi, em tỉnh lại cho anh."

"Thẩm Hi!"

"Thẩm Hi. . . . . ."

Thẩm Hi nằm úp sấp trên giường ngủ cảm thấy Hà Chi Châu thực sự là phiền! Cô đều đã mệt mỏi như vậy, tại sao anh còn muốn gọi tên cô, lẽ nào anh không biết cô là bởi vì anh mới mệt mỏi như vậy sao?

Vì vậy mặc kệ Hà Chi Châu đẩy cô thế nào, Thẩm Hi vẫn không muốn tỉnh lại. . . . . . Sau đó cô đã bị Hà Chi Châu trực tiếp kéo dậy.

Hà Chi Châu: "Thẩm Hi, em đem con mắt mở ra!"

Đại vãn thượng ra lệnh cho ai vậy! Vừa rồi còn một mực Hi Hi cầu xin cô đổi tư thế đây! Thẩm Hi tức giận mở mắt ra: "Rốt cuộc là chuyện gì đây. . . . . ." Lời còn chưa dứt, cô lại đánh một hà hơi.

Hà Chi Châu không nói lời nào, anh chỉ đem hết thảy những thứ thu được vào bên trong ~ bày quần ra trước mặt Thẩm Hi. Những thứ này đều là anh vừa thu thập được, có nữ khoản, cũng có nam khoản, các loại kiểu.

Ý tứ rất rõ ràng, nhanh giải thích một chút! Kết quả Thẩm Hi còn chưa hiểu ra, cho rằng Hà Chi Châu đem cho cô chọn, chỉ chỉ cái màu vàng nhạt này: "Em muốn mặc cái này."

Âm thanh vừa mềm mại, vừa êm đềm, vừa uốn éo.

Lại còn dám làm nũng, còn dám làm nũng với anh! Hà Chi Châu cầm lấy một cái nam khoản bên trong siêu nhân bốn góc sống động ~ quần, đây tuyệt đối không phải là loại nam khoản anh sẽ mặc. Vì vậy anh nghiêm túc nhìn Thẩm Hi: "Xảy ra chuyện gì?"

A a a a, anh làm sao đem những đồ lót nam khoản nhận thu được đến đây rồi! Thẩm Hi bất mãn lầm bầm một câu : "Làm sao anh nhận ra chúng nó."

Hoá ra anh vẫn chưa thể thu thập đến à, Hà Chi Châu hít sâu một hơi không nói lời nào. Ký ức là sẽ phản ứng dây chuyền , lần thứ hai anh nghĩ được bóng lưng nam trong tấm hình kia, chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè lên trầm trọng đến thở không nổi, một lúc lâu anh xoay người, tối nay là nhất định phải hảo hảo nói chuyện một chút.

". . . . . . Thẩm Hi."

Hà Chi Châu xoay người, Thẩm Hi ngủ bên cạnh lại thu người vào trong chăn ấm áp. Cô không chỉ ngủ trở lại, hai tay còn ôm eo của anh, đầu dán vào phía sau lưng anh, một bộ yên lặng dáng vẻ hài lòng.

Đàn ông gặp phải một số chuyện đều là dễ dàng trở thành đại não hồ đồ, chậm chí đại não ưu tú cũng không ngoại lệ. Lúc này ánh sáng ôn nhã, da thịt Thẩm Hi lộ ra phía ngoài còn có dấu vết của anh lưu lại, cô ngủ thản nhiên như vậy, như thế nào mà anh lại nghĩ đến loại việc kia.

Hà Chi Châu một lần nữa nằm xuống, ôm Thẩm Hi đặt câu hỏi, ngữ khí trầm thấp nặng nề, có khiến lòng người động ôn nhu: "Em treo nhiều qυầи ɭóŧ nam ở sân thượng như vậy để làm cái gì?"

Thẩm Hi mệt mỏi, vì vậy híp mắt trả lời: "Là do hồi trước ở tiểu khu có trộm...”

Sau đó không cần nhiều lời, một cái hôn rơi vào trán Thẩm Hi, cảm giác áy náy đau lòng phức tạp của người đàn ông. Hà Chi Châu tiếp tục hỏi: "Bắt được tên trộm không?"

"Không biết nữa." Thẩm Hi như con mèo nhỏ nằm nhoài vào l*иg ngực Hà Chi Châu, ở trên người nam nhân tham lam ngửi một cái, hương vị dễ chịu của đàn ông dễ dàng quyến rũ phụ nữ.

Hà Chi Châu tìm ra manh mối, vừa ý.

“Thực ra em ở trên cao này cũng không sợ. . . . . ." Thẩm Hi được sờ hết sức thoải mái, mềm mại mở miệng nói, "Thế nhưng đề phòng mọi trường hợp, Đậu Đậu nói có thể ở bên ngoài treo mấy cái quần trong của nam chứng minh trong nhà có đàn ông, những tên trộm xấu xa kia cũng không dám tiến đến. . . . . ."

Hà Chi Châu"Ừ" một tiếng, nguyên bản tảng đá đặt ở trong lòng đã sớm hóa thành một bãi nước, chỉ là trái tim vẫn bị thứ gì đó bóp chặt, ôn nhu lại đau lòng.

Yêu xa thật đáng ghét!

Thẩm Hi vùi trong l*иg ngực Hà Chi Châu nói tiếp, chậm rãi có thêm một chú nhẹ nhàng đắc ý: "Sau đó để nói cho tên trộm biết nhà ta đàn ông nhiều em đơn giản mua bảy cái đem sưởi ở bên ngoài, nói không chừng còn có thể triệu tập Thần Long đây."

"Ha ha." Hà Chi Châu nở nụ cười, vì vậy câu chuyện thật ra là Bạch Tuyết công chúa cùng bảy chú lùn có phải không? Hà Chi Châu đưa tay tắt đèn, "Ngủ đi."

Có một số việc, Thẩm Hi nói rất ung dung, nhưng anh lại không thể theo thật dễ dàng. Hà Chi Châu nhắm mắt lại, quá nửa đêm anh ngủ cũng không được tốt.

——

Ngày hôm nay, Hà Chi Châu có thể ở cùng cô cả ngày. Thẩm Hi tự nói với mình nhất định phải rời giường sớm một chút, kết quả tỉnh lại đã chín giờ rưỡi rồi. Cô mặc áo ngủ, váy ngủ đến nhà bếp tìm Hà Chi Châu: "Sao anh không gọi em dậy."

Hà Chi Châu: "Ngủ thêm một lát không được à?" được được được, đương nhiên được rồi. Ngày hôm nay hai người cũng không thể cãi nhau, không thể giận dỗi. Cô muốn làm một bạn gái ấm áp lại manh manh, cùng bạn trai vượt qua 24 giờ ngọt ngào. Vì lẽ đó, Thẩm Hi lập tức nhón chân lên cho Hà Chi Châu một nụ hôn chào buổi sáng: "Đây là thưởng cho anh, thưởng cho cần lao tiên sinh Hà Chi Châu, "

"Đã nhận được." Hà Chi Châu đáp lại một nụ hôn, sau đó từ phòng bếp bưng ra hai cái cái đĩa, cái mâm, anh đã chuẩn bị xong điểm tâm đặt trên bàn. Một nữa kiểu Trung Quốc một nữa kiểu phương tây nên mùi vị cũng không tệ lắm.

Quả nhiên, Thẩm Hi đối với điểm tâm độ hài lòng đạt 100 điểm.

Điểm tâm kết thúc, Hà Chi Châu dọn dẹp cái đĩa, cái mâm, anh nói với Thẩm Hi: "Em muốn chúng ta đi thành phố H thị một chuyến hay không." Như vậy ngày mốt anh đi Boston, cô cũngcó thể ở lại nhà bố mẹ ở thành phố H, cũng không ở một mình trong căn hộ này.Nhưng mà Thẩm Hi không muốn, cô thật sợ Hà Chi Châu đi xe quá mệt mỏi, hắn ngày mai sẽ phải bay Boston, thành phố H và thành phố S tuy rằng gần, nhưng anh lái xe qua lại cũng quá cực khổ rồi, hơn nữa gần đây cha mẹ của cô cũng không ở nhà.

Vì vậy Thẩm Hi nhanh chóng bác bỏ đề nghị của Hà Chi Châu, lý do là: "Em gần đây nộp hai CV, sau đó cần phỏng vấn, tạm thời không trở về thành phố H rồi."

Hà Chi Châu: "Được rồi"

Thẩm Hi quyết định đi làm, Hà Chi Châu cũng không phản đối, chỉ là cô muốn tìm công việc gì?

Tìm việc làm, đối với Thẩm Hi tới nói tuyệt đối là chuyện nhân sinh thống khổ nhất , nó vô tình lại tàn bạo nhắc nhở cô hiện nay đang là người thất nghiệp, làm cho cô cảm thấy phiền muộn nhất chính là, cô căn bản không biết mình muốn tìm công việc gì.

Vấn đề này, Hà Chi Châu là loại người làm việc có quy hoạch sáng tỏ thì không cách nào hiểu. Có điều hồi trước Đậu Đậu lại đây chơi, cô đem các loại buồn phiền sau khi tốt nghiệp nói cho Đậu Đậu nghe, Đậu Đậu lập tức cho cô một cái ôm thật chặt: "Hi Hi, tớ cho rằng chỉ có tớ như vậy, thì ra còn cậu giống tớ nữa, thật sự là quá tốt, cậu thực sự làbằng hữu tốt nhất của tớ."

Được rồi, Thẩm Hi cuối cùng đã rõ ràng tại sao bạn đại học tốt nhất của Tiểu Hỏa là Đậu Đậu rồi.

Có điều, ngày hôm nay Thẩm Hi muốn đem mọi chuyện buồn phiền toàn bộ đặt ở sau gáy. Bên ngoài bầu trời trong xanh, ánh mặt trời vừa vặn, cô chạy trở về phòng thay quần áo, Hà Chi Châu cũng đi theo tới giúp cô chọn.

"Cái nào đẹp?"

Hà Chi Châu chỉ về phía cô cho rằng cái này nhìn được nhất: "Cái này."

Ai, ánh mắt thẩm mỹ thẳng thắn của đàn ông! Bất quá hôm nay cô sẽ mặc cái này, coi như là thỏa mãn bạn trai một chút đi.

Thẩm Hi thay xong quần áo, Hà Chi Châu quàng thêm một cái khăn quàng cô len casơmia cho cô: "Tuy rằng bên ngoài có mặt trời, nhiệt độ vẫn rất thấp ."

Cuối cùng Thẩm Hi đã bị gói thành bánh chưng, đứng vót nhọn giống như tùng bách trước mặc Hà Chi Châu, thì càng như bánh chưng rồi.

Cô không phục: "Tại sao anh có thể mặc ít đến như vậy?"

Hà Chi Châu: "Anh mỗi ngày một vạn mét, em có sao?"

Mỗi ngày một vạn mét, Thẩm Hi nghĩ rằng thời đại học của chính mình thật trêu chọc so với mọi người, cô lôi kéo tay Hà Chi Châu tay: "Vậy em mỗi ngày. . . . . . Cũng đều có luyện vũ đạo . . . . . ." Nói lời này xong, Thẩm Hi lại có chút chột dạ. Chuyện khiêu vũ này, một ngày không luyện tự mình biết, hai ngày không luyện đồng nghiệp biết, ba ngày không luyện khán giả cũng đã biết rồi.

Thẩm Hi vặn lấy ngón tay tính toán một chút, cô đã có ba ngày? Năm ngày? Ngược lại không nhớ rõ.

——

Hôm nay mặc dù không phải Chủ nhật, có điều trên đường không bao giờ thiếu các cặp tình nhân. Hai người hiếm khi ở cùng nhau, cùng nhau làm những việc Thẩm Hi yêu nhất, như là dắt tay đi dạo con đường nhỏ, hay là tới phố ẩm thực ăn cay ăn vặt đến mức rơi lệ.

Buổi chiều, hai người cùng nhau ăn hải sản. Thẩm Hi nhận được điện thoại của bạn cùng phòng đại học của Hà Chi Châu - Dương Lỗi Hầu Tử, bất quá bây giờ Hầu Tử đã từ thư ký giám đốc nhà máy biến thành Hầu tổng.

Thẩm Hi ngay ở trước mặt Hà Chi Châu cùng Hầu Tử gọi điện thoại, Hầu Tử bên kia rất vui vẻ nói cho cô biết: "Hi Hi, ngày hôm nay Tráng Hán được nghỉ có lại đây chơi, cô có muốn lại đây hay không ?"

Cái này cái này. . . . . . Thẩm Hi vẫn không nói gì, Hà Chi Châu đã cầm lấy điện thoại di động của cô nghe: "Hầu Tử, tôi là Hà Chi Châu."

Sau đó là một trận a a a a a a a a a.

"Lão đại, anh chừng nào thì trở về!"

"Lão đại, tại sao trở về anh cũng không nói một tiếng đây."

"Lão đại. . . . . .

Khụ khụ khụ, nhiệt tình như vậy sao. Hà Chi Châu vốn là muốn cho hai người có thời gian giao cho Thẩm Hi cự tuyệt, kết quả lại hẹn buổi tối 6 giờ cùng đến Hà Đường Nguyệt Sắc gặp mặt, Hầu tổng hắn muốn mời khách.

Hà Đường Nguyệt Sắc . . . . . .

"Chỗ đó quá cao quý rồi." Thẩm Hi hai tay nâng mặt nói, "Hầu Tử hiện tại thực sự là quá cường hào, hum hum, em càng ngày càng yêu thích hắn."

Ha ha, lý do yêu thích đúng là trực tiếp. Hà Chi Châu liếc Thẩm Hi như thế, nhàn nhạt nói: "Hà Đường Nguyệt Sắc là nhà anh mở ."

Thật sự sao thật sự sao? Thẩm Hi kích động! Nhưng tại sao cô không hề có một chút cảm giác yêu đương cùng cùng cường hào vậy?

Ăn xong món lẩu, Thẩm Hi mua hai hộp sữa chua giúp tiêu hóa, cô cùng Hà Chi Châu mỗi người một hộp. Lúc mở hộp sữa chua, Thẩm Hi nghĩ đến bạn trai cường hào chắc chắn sẽ không để cho mình liếʍ nắp sữa chua .

Vì lẽ đó, lúc Thẩm Hi cúi đầu liếʍ nắp sữa chua, lén lút liếc nhìn Hà Chi Châu. Quả nhiên Hà Chi Châu nhìn về phía cô, khí chất cao quý sáng tỏ trong con ngươi trốn tránh một tia không rõ, thật giống hỏi cô tại sao phải liếʍ cái nắp.

Thẩm Hi chủ động giải thích: “Hộp sữa chua này một hộp năm khối tiền, trên nắp sữa chua tính ra là 5 đồng tiền đi. Em không nỡ. . . . . ."

Lời giải thích này, đủ chất phác. Thẩm Hi nói xong lập tức tròn mắt nhìn Hà Chi Châu, đón xem biểu hiện của cường hào, chẳng hạn như anh có thể sẽ nói: "Thẩm Hi, em cùng anh cùng nhau không cần phải liếʍ nắp nữa." Hoặc như: "Thẩm Hi, em đời này đời sau kiếp sau sau nữa sữa chua anh đều cho em nhận thầu là được rồi."

Kỳ thực coi như nói một tiếng: "Đừng thêm, lòng anh đau." Cũng là có thể nha!

Sự thực là ——

Hà Chi Châu liếc cô một chút, sau đó chậm rãi xé nắp hủ sữa chua của mình đưa cho cô, cũng nói: "Giúp anh liếʍ luôn đi."