Chương 11

“Giúp anh liếʍ luôn...”

Khi người nào đó thật sự đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ này, Thẩm Hi chỉ có thể nhận lấy sữa chua mà Hà Chi Châu đưa tới. Chẳng qua là anh cường hào như vậy thật sự để cho bạn gái của mình nô dịch được ư?

Thẩm Hi oan ức cúi đầu liếʍ nắp hũ sữa chua của Hà Chi Châu, trong lòng mắng một câu keo kiệt. Matxcova không có nước mắt, nắp sữa chua trong truyền thuyết không có cường hào nào.

Cô không tìm được bạn trai ngăn cản cô liếʍ nắp sữa chua thì thôi đi, bây giờ còn muốn cô liếʍ hai nắp. Thẩm Hi đem nắp sữa chua đã được liếʍ khô trả lại Hà Chi Châu. Hà Chi Châu mở miệng nói, giúp cô quên đi: "Theo lời em nói, liếʍ một nắp sữa chua lời được 5 đồng tiền, vậy là em đã vừa mới kiếm được một khối lời về đây." Dừng một chút, lại thêm một câu: "Rất tốt."

Tốt cái đầu. . . . . . Thẩm Hi hung hăng liếc Hà Chi Châu một cái: keo kiệt!

Sáu giờ tối, Hầu Tử đã ởHà Đường Nguyệt Sắc mời khách ăn cơm rồi!

Hà Đường Nguyệt Sắc là chỗ ăn cơm cổ kính của thành phố S, nó rất có phong cách, nhưng cũng rất đắt. Mặc dù Thẩm Hi không có tới đây, có điều cô cũng nghe người ta nói qua, có người nói ở nơi đó chỉ tùy tiện chọn sợi khoai tây chua cay cũng đã ba chữ số rồi.

Mà Hà Chi Châu lại nói Hà Đường Nguyệt Sắc là của nhà anh mở, Thẩm Hi tuyệt đối không tin . Có điều, là một bạn gái thông minh, ngàn vạn lần cô cũng không thể đánh vỡ sự khoác lác của bạn trai, huống hồ bình thường Hà Chi Châu cũng rất ít khoác lác.

Nói chung, Thẩm Hi rất vui vẻ, buổi tối có thể tới Hà Đường Nguyệt Sắc ăn cơm, hơn nữa có thể nhìn thấy Hầu Tử cùng Tráng Hán lần thứ hai, không biết sẽ là chuyện vui vẻ đến cỡ nào! Vì vậy chưa đến 5 giờ, Thẩm Hi đã giục Hà Chi Châu nhanh lái xe tới Hà Đường Nguyệt Sắc rồi.

Rốt cuộc, Hầu Tử và Tráng Hán lại càng đến sớm hơn so với cô.

Ngày hôm nay xem như là hiếm thấy khi tất cả mọi người lại cùng nhau tụ hội, vì vậy Hầu Tử còn hẹn thêm Lâm Dục Đường, có điều ngày hôm nay Lâm Dục Đường đến thành phố A công tác rồi. Thẩm Hi xác thực ở trên mạng xã hội nhìn thấy tin tức Lâm Dục Đường đến thành phố A công tác, bởi vì anh ta đăng một tờ hợp đồng quan trọng anh ta đã ký ở thành phố A.

Ôi chao, có vẻ như tất cả mọi người trải qua rất tốt, so với cô đều rất tốt.

Anh em thời đại học lần thứ hai gặp mặt, tất cả mọi người đều rất kích động. Tuy ngoài mặt Hà Chi Châu vẫn nhàn nhạt, trong mắt cũng lộ ra tâm tình sung sướиɠ. Có điều kích động nhất vẫn là Thẩm Hi, Hà Chi Châu mới vừa dừng xe xong, cô đã bỏ lại bạn trai chạy về phía chỗ ngồi Hầu Tử, không nhịn được sợ hãi mà than: "Hầu Nhi, thật sự xe này là của cậu sao?"

Hầu Tử: "Ha ha, đúng thế."

Ngày hôm nay, Hầu Tử lái xe ầm vang như vậy kéo đến đây, không thể nào không có ý khoe khoang, chỉ là Thẩm Hi như vậy mà cổ động anh ta, anh ta bắt đầu có chút ngại ngùng, giải thích: "Kỳ thực. . . . . . Cũng không đắt lắm."

Mấy triệu một chiếc xe, kỳ thực cũng không có đắt quá. . . . . . Lời này thực sự là tàn bạo làm nguời khác phẫn nộ, Thẩm Hi nhìn lại chiếc xe mình một chút, chiếc Gofl kia không tới hai trăm ngàn, cảm giác không phải là xe.

Đang lúc này, trong xe Hầu Tử, Tráng Hán hạ cửa lái xuống, mở miệng: "Hi Hi, mau giúp tớ chụp một bức ảnh nào."

Thẩm Hi: "Được đấy, được đấy."

Thẩm Hi rất tình nguyện giúp Tráng Hán chụp ảnh, lấy điện thoại di động mở chức năng chụp ảnh. Hơn nữa cô giúp người khác chụp ảnh đều vô cùng có lương tâm, không chỉ dùng kiểu mẫu mặt đẹp, vì giúp Tráng Hán kéo dài chân, đi tới xa xa ngồi chồm hỗm xuống, chụp từ dưới lên.

Bị bỏ rơi, Hà Chi Châu đi tới cạnh Hầu Tử, không hề quản Thẩm Hi cùng Tráng Hán. Hầu Tử ngắm nhìn lão đại, vốn dĩ biết là có một người không ngờ lại là hai người bọn họ.

"Tráng Tráng, động tác của cậu tự nhiên một chút đi, đúng rồi, cứ tự nhiên như vậy, pose, cậu đừng gò bó, cứ coi như xe là của cậu, Hầu Tử sẽ không chú ý đâu." Thẩm Hi nói với Tráng Hán nói.

Thế giới này, có lúc cũng chỉ còn lại Tráng Hán phối hợp cùng Thẩm Hi, Tráng Hán trèo lên xe một lần nữa, yêu cầu rất chân thành Thẩm Hi cho cô ấy thêm một tấm mở cửa xe đi xuống sợ hãi bắt được ống kính, Thẩm Hi vui vẻ đáp ứng.

"Tách tách" một tiếng, rốt cuộc Thẩm Hi đã chụp ảnh xong cho Tráng Hán, một bức ảnh tràn ngập phong cách Tóc Đầu Xù Dài ra lò, Tráng Hán rất hài lòng, tỏ ý đợi lát nữa cô ấy có thể dùng nó đăng lên mạng xã hội.

Hà Chi Châu đem bạn gái kéo về bên cạnh mình.

Ngày hôm nay tụ hội, điều quan trọng nhất làm cho người vui mừng đó là Hà Chi Châu đã tới. Quan hệ của Hầu Tử cùng Tráng Hán rất tốt, bình thường hay tụ tập gặp mặt nhau, thỉnh thoảng bọn họ còn có thể kêu thêm Lâm Dục Đường cùng uống rượu, mọi người mỗi tháng luôn có thể gặp nhau một lần. Bất quá bọn họ cùng Hà Chi Châu tính ra thật sự đã hơn một năm không gặp mặt rồi.

Vì lẽ đó Tráng Hán có ý muốn mọi người phối hợp cùng nhau chụp một bức ảnh.

Thẩm Hi không ý kiến.

Hầu Tử không ý kiến.

Hà Chi Châu chỉ có thể. . . . . . Không ý kiến.

Địa điểm chụp ảnh chung được chọn là khu phong cảnh bên trái cửa lớn của Hà Đường Nguyệt Sắc, chỗ này cũng là biểu tượng Logo kiến trúc của Hà Đường Nguyệt Sắc . Bình thường bất kể là khách mời hay là người qua đường ăn cơm, đều rất thích đến đây chụp ảnh, chứng minh mình đã đến Hà Đường Nguyệt Sắc ăn cơm.

Trước tiên Thẩm Hi tìm một cô gái nhờ chụp ảnh, theo kinh nghiệm của cô, phái nữ đều khá trong khoản chụp ảnh. Sau khi thương lượng, mọi người liền vai sóng vai đứng trước LOGO trước bắt đầu sắp xếp. Trình tự từ trái sang phải là Tráng Hán, Hầu Tử, Thẩm Hi, cùng Hà Chi Châu ôm eo Thẩm Hi.

"Ka Ka Ka." Cô gái đó quả nhiên rất lợi hại, chụp liên tiếp ba tấm ảnh. Kết quả trong ba tấm hình, tấm thứ nhất trong màn ảnh Tráng Hán chỉ có một chân, tấm thứ hai Tráng Hán rốt cục có nửa người, tấm thứ ba khá là hoàn chỉnh, Tráng Hán chỉ thiếu một chân rồi.

Trong ba tấm hình, trọng tâm của bức ảnh đều là Hà Chi Châu.

Tráng Hán rất bi thương, nhất định phải chụp lại; Thẩm Hi cũng rất tức giận, thay người chụp lại, cũng an ủi Tráng Hán nhất định là cô ta khá là"Đại chích" mới chụp không hoàn chỉnh. Tráng Hán cũng tỏ vẻ thoải mải, có thể không cần nói.

. . . . . .

Việc đứng trước kiến trúc LOGO chụp ảnh ở trong mắt một số người là chuyện đặc biệt xem thường, chẳng hạn như quản lý Trương vừa ra tới Hà Đường Nguyệt Sắc, ông ta cố ý ra nghênh tiếp một vị khách cao cấp đặt trước bao sương là Dương Tổng.

Kết quả tầm mắt quét qua phía trái, lại thấy vài người trẻ tuổi quay về phía Hà Đường Nguyệt Sắc chụp hình. Quản lý Trương không phản đối, trong lòng cảm khái một tiếng thấp kém. Đang dừng, ông ta đột nhiên quay đầu lại lần nữa —— tại sao thiếu gia nhà ông lại ở bên trong!

Kỳ thực thời đại này đối với con trai của ông chủ cũng không phải gọi thiếu gia, có điều quản lý Trương thật sự coi Hà Chi Châu như thiếu gia, Hà Đường Nguyệt Sắc đúng là do ông chủ mở, sau khi khai trương trực tiếp đem quyền kinh doanh quyền ném cho quản lý Trương làm chủ cái này. Vì vậy quản lý Trương vẫn cho rằng ông chủ đối với mình có ơn tri ngộ, bởi vậy con trai của ông chủ tất nhiên cũng là thiếu gia nhà ông rồi.

Quản lý Trương nở nụ cười xán lạn đi đến đón, kết quả bị một dì bận bịu giúp chụp ảnh ngoắt đến bên cạnh: "Bác ơi, nhờ bác đứng xa một chút được chứ, dễ dàng chụp tất cả mọi người vào ảnh!"

Bác Trương: ". . . . . ."

Được rồi, đoàn người rốt cục cũng cũng đã tụ tập chụp ảnh chung xong. Dì tương đối phúc hậu, mặc dù không chụp được nhiều lắm, nhưng chí ít đều chụp được tất cả mọi người.

Quản lí Trương cũng đến chào hỏi, ông biết con trai ông chủ là người đọc sách, học lực cao.Trong mắt ông hoàn toàn thuộc vào phần tử trí thức cao cấp, vì vậy ông cũng không gọi Hà thiếu, như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy tên gọi có phần phản cảm, nên đã rất thân thiết gọi một tiếng: "Chi Châu."

A a a a, Thẩm Hi nhìn thấy quản lí Trương trước ngực mang theo chức vị, lén lút véo Hà Chi Châu: Sẽ không phải là nhà anh mở chứ?

Hà Chi Châu quay lại véo Thẩm Hi: Lẽ nào căn bản là trước giờ em không có tin anh? !

Quản lý Trương nhìn thấy thiếu gia rất vui vẻ, chẳng qua là ông vẫn là vì nghênh tiếp Dương Tổng mà ra đi, kết quả tìm kiếm nửa ngày mà chẳng thấy người. Thật là không có mắt! Hầu Tử chủ động vỗ vỗ vai quản lý Trương, sau đó khí phách rạng rỡ mà dẫn dắt ngày xưa chúng bạnTiểu Hỏa có đến bên trong hào một lần.

Quản lý Trương lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi tới, hóa ra là tiểu Dương tổng!

——

Chỉ chốc lát sau, lô ghế riêng bàn tròn có thêm một bàn món ăn. Thẩm Hi thử một chút sợi khoai tây ba chữ số trong truyền thuyết, ngày hôm nay Hầu Tử đã nói mời khách rồi, đương nhiên không phải mỗi người 1 ván sợi khoai tây là đủ, mặc kệ lãng phí hay không lãng phí gọi lên mười mấy món thức ăn ngon, cùng với hai bình rượu Mao Đài thơm ngon.

Hầu Tử nói, ngày hôm nay bất luận có như thế nào đều phải uống chút rượu. Tráng Hán trực tiếp mở rượu ra, rót cho mình, Hầu Tử và Hà Chi Châu. Thật sự hôm nay uống không ít rượu, Hà Chi Châu liếc nhìn Thẩm Hi, Thẩm Hi đương nhiên không có ý kiến: "Trở về để em lái xe, anh cứ yên tâm uống,thậm chí uống đến ngày mai không tỉnh, em cũng có thể đưa anh lên máy bay ."

Hà Chi Châu cười cợt, sẽ không có khả năng này.

Kỳ thực Hà Chi Châu tửu lượng rất là khá, vài chén Bạch Cửu vào bụng, gò má tuấn tú chỉ hơi hồng mà thôi, đai lưng trắng bọc dưới ánh đèn hoa thanh cao, ánh mắt thanh tuyển như nước.

Đúng là Tráng Hán, chỉ cần uống rượu là lại nói nhiều rồi.

Tráng Hán Chu Thần tốt nghiệp đại học lập tức gia nhập vào đội ngũ cảnh sát nhân dân quang vinh, hiện nay đã là người nhà trong Cục Công an Cục Giám Sát Internet Khoa Lý quang vinh, là giám sát viên an toàn mạng, công việc chủ yếu là. . . . . . quét sạch đồi trụy trên internet.

Thẩm Hi vẫn cho rằng Tráng Hán tiên sinh vênh váo hò hét , kết quả rượu mới uống được một nửa, Tráng Hán liền vuốt mắt nhổ nước bọt, dáng dấp bi thương đến chảy không ra nước mắt, kỳ thực căn bản chảy không ra.

Tráng Hán nói: "Tớ thi cảnh sát là vì quét sạch đồi trụy ở hiện trường, không cẩn thận đã bị phân đến Cục Giám Sát Internet, quét sạch đồi trụy là quét sạch đồi trụy, kết quả là lên mạng quét sạch đồi trụy! Internet mê hoặc nhiều như vậy, nếu như tớ không cẩn thận trầm luân làm sao bây giờ?"

Hầu Tử an ủi Tráng Hán: "Nếu để cho cậu đến * quét sạch đồi trụy, cậu khẳng định sẽ trầm luân càng nhanh hơn, quốc gia bồi dưỡng cậu là vật tận dùng, chẳng phải cậu không cần người khác báo cáo là có thể biết các loại kích thước Hoàng Trạm sao?"

Sau đó, Tráng Hán thật sự rơi nước mắt: "Tớ không nỡ đóng lại chúng nó. . . . . ."

Hầu Tử: ". . . . . ."

Say rượu nói lời thật lòng, Hầu Tử cũng bắt đầu nhổ nước bọt, anh ta nói chiếc xe mà anh kéo ầm ầm tới là xe mượn của anh trai, tuy rằng cha hắn đã cho hắn giám làm đốc nhưng đã đuổi hai trợ lý công ty đi, mọi người nhìn thấy hắn cũng là một Dương Tổng Dương Tổng, thế nhưng một mực chim không sinh trứng ở lại công ty, hắn sống còn có ý nghĩa gì chứ.

Tráng Hán đưa ra một ý kiến cho Hầu Tử: "Ngốc thật, cậu tìm một nhân viên nữ trong công ty, không cần cưới cô ta, bảo đảm cha cậu sẽ gọi cậu đến ngay.

Hầu Tử lập tức kính Tráng Hán một chén: "Ân sư."

"Có lòng thành." Tráng Hán nhíu mày, "Nếu như nữ nhân viên cũng không được, để tới tự mình ra trận."

Hầu Tử mau mau lắc đầu: "Cậu thì thôi đi."

Sau đó liền đến phiên Hà Chi Châu khai báo. Hầu Tử cùng Tráng Hán vô cùng oán giận, nhưng bọn họ cũng đã chắc chắn có kế hoạch cuộc đời, Tráng Hán muốn nỗ lực lên làm đại đội trưởng, Hầu Tử muốn trở thành CEO chân chính. Còn Hà Chi Châu thì sao đây? Trong tất cả mọi người anh là người ưu tú nhất, tiền đồ tốt nhất. Tráng Hán có lúc sẽ ở bên trong Cục cùng đồng nghiệp nói khoác: "Ở kí túc xá 921tớ coi như là sống đến mức kém nhất, tớ còn có bạn cùng phòng tên là Hà Chi Châu, ở viện nghiên cứu khoa học AC nước Mĩ AC, được vài giải Nobel luôn này. . . . . ."

Đại khái là bởi vì tiền đồ quá quang minh, vì vậy có chút quyết định cũng không dễ dàng làm được như vậy.

Hầu Tử: "Lão đại, cậu cùng Hi Hi dự định lúc nào mời chúng ta uống rượu mừng đây hả?"

Tráng Hán: "Lão đại, cậu rốt cuộc là muốn về nước hay là vẫn ở lại Boston vậy?"

Hai vấn đề đơn giản nhưng thật có sức mạnh, lập tức hỏi trúng điểm mẫn cảm kiêng kị không nói đến của Thẩm Hi và Hà Chi Châu. Thẩm Hi đưa tay cầm lấy ly thủy tinh chứa nước ép lựu, lòng bàn tay bởi hơi run nên hơi không cầm được.

Đúng lúc này, một bàn tay khô ráo thon dài bao trùm lên tay cô ở trên lưng.