Chương 29: Một đống chữ thối

Từ Từ lè lưỡi tiếp tục lải nhải: "Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng không coi ta là bạn. Năm đó khi gặp ngươi lần đầu tiên, ta đã biết ngươi là một người không có tâm can gì. Nếu không phải Lâm Yếm ở đó, chỉ sợ ngươi sẽ không coi ta là bạn. Hắn mất rồi, ngươi ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ.... Hắn thật sự đã chết rồi sao?"

Mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào cổ họng, Lý Ấu An ừ một tiếng. Liếc mắt nhìn qua, Từ Từ đã ghé vào trên bàn.

"Hắn chết, thật kỳ quái, ta luôn cho rằng ta sẽ là người đầu tiên trong chúng ta chết... Vì sao ta luôn cảm thấy, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu?"

Lý Ấu An lại nuốt một ngụm rượu.

Chết thật rồi, chết thật rồi. Việc này sẽ không giả.

Bạch Hà nhẹ nhàng nâng hai má Từ Từ lên, lót chiếc áo lông trắng nàng thường dùng dưới đầu nàng.

"Năm đó mấy người chúng ta, cũng cùng nhau uống rượu, gϊếŧ yêu, đi qua giang hồ. Giang hồ đường xa, như thế nào ta còn chưa chết, nhưng các ngươi đều biến thành như vậy?"

Từ Từ lầm bầm, chén rượu trong tay vung đầy bàn rượu. Tiếng ngáy thật nhỏ dần dần nổi lên, đúng là cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.

Lý Ấu An gãi đầu, nhìn về phía Bạch Hà từ đầu tới cuối không nói một câu nào. Thẳng thắn nói: "Ta là tới đòi nợ. Năm đó người thiếu ta một nhân tình, hôm nay phải trả ta."

Bạch Hà cũng không khách khí, để bầu rượu xuống, trong mắt cũng không có một chút men say nào.

"Nói đi."

"Năm đó đi theo Từ Từ xuống mộ Ly Long, đào ra được một cái hộp từ bên trong, vẫn cảm thấy không có tác dụng gì cho nên liền tặng cho nàng. Ngươi đưa vật kia cho ta là được."

"Chỉ cần cái này?"

Bạch Hà có chút kinh ngạc, đồ vật cũng không khó tìm. Bảo bối Từ Từ đào trong Long Mộ đều ở trên người hắn. Thần thông trong tay áo vừa ra, ngay cả núi cao cũng thu được.

"Nếu cần chúng ta hỗ trợ, cứ mở miệng là được."

Lý Ấu An lắc đầu: "Đây là chuyện giữa ta và con hồ ly kia, các ngươi không tiện xen vào."

Bạch Hà từ trước đến nay luôn dứt khoát. Nhưng khi tìm ra hộp, vẫn chần chờ.

"Bên trong là thứ gì?"

Hắn và Lý Ấu An không có giao tình gì. Nói thêm một câu, cũng là bởi vì Từ Từ.

Từ Từ coi trọng Lý Ấu An, hắn coi trọng Từ Từ.

Hỏi nhiều một câu, dù sao cũng tốt hơn sau khi Từ Từ tỉnh rượu hắn hỏi ba câu không biết, nàng lại giở tính trẻ con không để ý tới hắn.

Lý Ấu An không tình nguyện nói.

"Đồng Mệnh Cổ."

Đồng Mệnh Cổ, đồng mệnh nhân. Đồng mệnh sinh, đồng mệnh tử. Thứ này là thứ nàng chuẩn bị cho mình và Đồ Tô. Coi như là dù phải bồi thêm cái mạng này của nàng, nàng cũng muốn Đồ Tô chết.

"Ngươi ôm quyết tâm như vậy đi gϊếŧ nàng ta..."

Trong lòng Bạch Hà có chút thương hại.

Khi Từ Từ quen biết Lý Ấu An, Bạch Hà đã từ trong ấn Phong Yêu đi ra.

Hắn đã gặp qua Lý Ấu An và Đồ Tô năm đó. Tự nhiên biết hai người trong quá khứ chung sống như thế nào.

Thiếu nữ nho nhỏ, một thanh tú, một khϊếp nhược.

Lý Ấu An trước sau như một hiếu thắng, tranh giành khắp nơi.

Thiên phú kiếm đạo cao, sát tính cũng lớn nhất. Trên đường đi xa gặp phải yêu tinh lớn nhỏ, quỷ quái chặn đường, luôn là người đầu tiên xông lên đâm loạn một mạch. Khi đó tu vi của nàng còn chưa tính là gì, nhưng khí thế lại sắc bén bậc nhất. Có thể thấy được sinh ra chính là một sát phôi.

Đồ Tô tính tình ôn nhu, thường thường chỉ dính sau lưng Lý Ấu An. Thấy Lý Ấu An lung tung sử dụng kiếm pháp không tính là cao minh, cũng ra sức vỗ tay khen ngợi nàng. Thiếu nữ khϊếp nhược vỗ tay thường rất nhiệt liệt. Lòng bàn tay cũng vỗ đến đỏ bừng. Hai má nghẹn đến đỏ bừng. Cho dù là ai cũng nhìn ra được sự sùng bái của nàng ta.

Bạch Hà than nhẹ.

"Ta sẽ nói cho Từ Từ biết."

Nếu Từ Từ tỉnh lại, nhất định không muốn Lý Ấu An dùng biện pháp này gϊếŧ Đồ Tô.

Vậy nàng nên đi sớm một chút. Nếu không chờ nha đầu kia tỉnh rượu, nàng sẽ không đi được.

Lý Ấu An mỉm cười, giơ chén rượu lên chạm một cái, uống hết rượu. Xoay người liền vác kiếm đi ra khỏi khách điểm.

Đến trong tuyết lớn, đi cũng trong tuyết lớn.

Cuộc sống như vậy nàng đã quen rồi.

Sau khi người đó chết, trên đời này cũng sẽ không có ai đi trước hay sau lưng nàng, nói một ít chuyện cười không hề buồn cười.

Ngoài phòng mảnh ngọc bay tán loạn, Lý Ấu An bỗng nhiên nổi lên hứng thú, từng bước từng bước tập tễnh trong tuyết. Đi đến nơi trong núi sâu không người đặt chân, rút kiếm ra liền xoạt xoạt viết xuống mấy chữ to.

"Đêm tuyết gặp cố nhân, lòng dạ rất sung sướиɠ. Nguyện gϊếŧ người trong đêm tuyết lớn như thế."

Lục Châu kiếm đi như du long, chữ viết ra cũng rất có khí phách.

Lý Ấu An suy nghĩ một chút, lại kí©h thí©ɧ một chút linh quang trên kiếm, thêm vài chữ.

Vui mừng khấp khởi thưởng thức một phen, mới ngự kiếm hướng Tây, chạy như bay về phía chiến trường thượng cổ có vô số sơn thủy chính thần thiên ngoại yêu ma vẫn lạc kia.

Phong cảnh trên phi kiếm vô cùng tốt. Hào hùng trong l*иg ngực được kí©h thí©ɧ dâng cao vạn trượng.

Lý Ấu An vuốt cằm, nghĩ thầm chỗ mình vừa đặt bút nếu bị người đọc sách nào nhìn thấy, nhất định phải viết sách lập truyền thay nàng, khắc lên một quyển Kiếm Tiên thϊếp có thể lưu chuyển trăm đời.

Ai bảo nàng không chỉ trong ngực có khí phách, đặt bút còn có thể kinh thiên địa khϊếp quỷ thần chứ?

"Thật là một đống chữ thối."

Giữa trưa ngày hôm đó, mặt trời nhô lên cao.

Yến Xuân Đường từ núi sông nhỏ trong tay đuổi tới nơi đây nhìn mấy chữ chó bò trên mặt đất, nhịn không được lắc đầu.

Hắn mặt không chút thay đổi xuất kiếm, xóa đi chữ viết "Yến Xuân Đường mặt người dạ thú" ở cuối cùng.

Nhìn băng tuyết vạn cổ bất biến nơi đây, giơ ngón tay làm kiếm.