Chương 30: Chỉ có thể là tâm ma

"Trong tuyết thấy thư tay của ngươi, không đành lòng nhìn thẳng. Sớm biết như thế, lúc ấy nên lấy kiếm chém."

Trong nét bút kia ẩn chứa kiếm ý, thanh nhã nghiêm chỉnh. Chỉ là kiếm ý phía trước và phía sau lại không khớp.

Yến Xuân Đường cảm thấy chữ Lý Ấu An xấu là thật, muốn gϊếŧ nàng cũng là thật.

Nhưng câu sớm biết như thế, nói cũng là ngày đó sơn thủy trong tâm phủ hắn sụp đổ, tâm ma quấy phá.

Hắn chắc chắn, lần dị thường đó của hắn chính là do tâm ma quấy phá.

Nghĩ đến, hóa ma thiên ngoại (ngoài trời) kia đã chiếm cứ ở trên người hắn trăm năm, trong lúc đó đã nghĩ vô số biện pháp muốn động tâm thần hắn, nhiều lần đều bị hắn chém gϊếŧ mà lui bước. Chỉ một lần này, nó đυ.ng phải Lý Ấu An. Một người một ma dưới tình huống chưa từng thương lượng mà lại nội ứng ngoại hợp. Mới có thể quấy nhiễu tâm thần hắn rung chuyển.

Yến Xuân Đường nghĩ không ra nguyên nhân khác, cho nên nhất định là tâm ma, tuyệt đối là tâm ma, cũng chỉ có thể là... Tâm ma quấy phá.

Yến Xuân Đường giương mắt, xuất kiếm chém gϊếŧ thiếu nữ áo xanh không biết đã xuất hiện ở trước mặt mình bao nhiêu lần.

Một kiếm tế ra, thiếu nữ chết đến không thể chết thêm, nhưng thoáng cái lại cười hì hì sống lại, sôi nổi nhảy tới kéo tay áo của hắn.

"Mặt người dạ thú, ngươi là đồ mặt người dạ thú."

Vẻ mặt Yến Xuân Đường bình tĩnh đến cực điểm cũng lạnh lùng đến cực điểm.

Hắn giơ tay rút ra một kiếm khí đánh thẳng vào trời cao, lại hóa thành mưa to giàn giụa quay trở về nhân gian, đánh tâm ma trước người này đến không thể tiêu tán thêm.

Mấy chữ chó bò trên tuyết trong suốt như giương nanh múa vuốt, dường như đang lặp đi lặp lại lời tâm ma vừa nói. Kiêu ngạo giống như người viết chữ.

Yến Xuân Đường nhịn rồi lại nhịn, trong tay kiếm ra như rồng, cuối cùng vẫn tiêu hủy chữ viết trên tuyết.

Mảnh tuyết tinh tế theo kiếm khí rơi xuống, mềm mại làm cho hắn hơi thất thần trong chớp mắt, bỗng nhiên liền nhớ tới vẻ mặt tức giận lại vô lực của thiếu nữ đêm đó.

Tư thế mềm yếu mà leo lên như vậy, vốn không nên xuất hiện trên người nàng.

Vẻ mặt Yến Xuân Đường lạnh như băng, nhưng tim lại run lên.

"Tâm ma quấy phá."

Hắn rũ mắt lạnh lùng, ngự kiếm đuổi theo hướng Tây.

Trên chiến trường cổ mênh mông vạn dặm, thi hài và chân tay cụt của yêu vật và tu sĩ khắp nơi đều có thể thấy được. Mặc dù không tính là chất đống, nhưng ngẩng đầu luôn có thể tại lơ đãng nhìn thấy ba hai cái.

Lý Ấu An đeo Lục Châu kiếm, vượt qua ba hai sườn dốc bị thiêu đến cháy đen, cuối cùng nhịn không được cắn ngón tay.

Người ta nói núi sông thay đổi qua nhiều thế kỷ.

Nhưng chỉ trong thời gian ba mươi năm nàng ngủ dưới đất, nơi này đã trở nên xa lạ đến cực điểm, mặc cho nàng đi vài vòng cũng không nhìn ra bộ dáng ban đầu.

Nàng nắm lấy một nắm đất khô, ngửi mùi máu trong đó, đoán chừng Yến Xuân Đường sẽ mất bao lâu mới có thể đuổi theo, cuối cùng vẫn cảm thấy hẳn là nên mạo hiểm một phen.

Lý Ấu An là tới tìm đồ. Nàng muốn tìm phi kiếm của Lâm Yếm.

Người đã chết, hài cốt không còn, nhưng dù sao cũng phải lưu lại tín vật.

Chiến trường cổ này nàng đã tới rất nhiều lần. Lúc ban đầu chỉ quanh quẩn ở lối vào, sau đó dần dần xâm nhập, có một lần đi được xa nhất, thậm chí còn tiến vào giếng Lục Bác trói buộc các đại yêu thượng cổ.

Nhưng mà nàng lần lượt vào, lại chưa bao giờ có có thể tìm được phi kiếm của hắn.

Trước kia nàng không tiếc mạng, bây giờ lại không thể không yêu quý cái mạng nhỏ vất vả lắm mới nhặt được này.

Lý Ấu An ép ra một chút linh huyết trên đầu ngón tay, để chút linh huyết này dung nhập vào trong sương mù.

Trên chiến trường thượng cổ có sương mù dày đặc không tan ra được. Sương mù không gió tự động, dường như có được ý thức của mình.

Phàm nhân dưới chân núi thường nói, đây là do hồn ma yêu ma đã chết trốn trong sương mù quanh quẩn không tiến lên.

Nhưng chết trận nơi đây không chỉ có ngàn ngàn vạn vạn yêu tộc, còn có vô số tu sĩ Nhân tộc, Thượng Cổ Kiếm Tiên cùng với bốn mươi chín vị Sơn Thủy Chính Thần. Nếu thật sự có hồn linh quanh quẩn, chỉ sợ cũng phải ngày ngày chém gϊếŧ phân thắng bại.

Huyết khí trên không bắt đầu khởi động, Lý Ấu An lập tức đi về phía có huyết khí nồng đậm nhất.

Nàng đeo kiếm đi cực kỳ cẩn thận, e sợ bị Yêu tộc trốn trong bóng tối rình mò làm hỏng đại sự.

Cũng không phải sợ đánh nhau, chỉ là sợ chậm trễ thời cơ, bị Kiếm Tiên đuổi theo phía sau kia bắt được mà thôi.

Lý Ấu An một đường đi một đường nhìn, miễn cưỡng nhìn ra bộ dáng quen thuộc từ trong đám đất khô bên đường. Nhưng khi huyết khí nồng đậm kia đi đến một ngọn núi, liền lượn lờ mất tung tích.

Nàng leo lên đầu núi, dưới chân núi chỉ có một bộ hài cốt cự tê (tê giác) đại yêu cực kỳ mới mẻ, còn chảy máu, hiển nhiên nơi này mới từng có một trận đại chiến. Vết kiếm sót lại còn chưa bị xóa đi, giăng khắp nơi, toàn bộ vùng trũng núi bị cắt thành bốn phần.

"Hỏng rồi."

Lý Ấu An thì thào.

Cũng không biết tên đáng gϊếŧ ngàn đao nào gây ra trận chiến lớn như vậy, các đại yêu không đến địa giới này mưới là lạ.

Không kịp nhìn nữa, nàng ngự kiếm liền đi, nhưng đã muộn.