Chương 31: Lại gặp Ly Lưu Bạch

Trong sương mù xa xa truyền đến tiếng dã thú kêu gào, có đôi mắt màu vàng đυ.c to bằng đèn l*иg từ trên cao nhìn xuống, tê tê phun lưỡi - - một đại yêu hình rắn vốn nên xuất hiện ở sâu trong chiến trường đúng là đã sớm ẩn núp ở phía sau nàng.

Lý Ấu An quyết định thật nhanh, điều khiển Lục Châu bay về đỉnh núi. Sương mù phía sau nuốt chửng tiếng kêu gào, sống lưng lạnh lẽo, nàng cực nhanh nhảy xuống khỏi phi kiếm, lăn một vòng ngay tại chỗ. Cũng không quay đầu lại mà chạy về phía thi cốt yêu thú dưới chân núi.

Lý Ấu An quyết tâm thu hồi câu nói lúc trước. Nàng hiện tại thật đúng là sợ phải đánh nhau với yêu thú. Nhất là đánh nhau với đại yêu thượng cổ vốn nên bị nhốt trong giếng Lục Bác, tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Nàng phi thân bước lêи đỉиɦ đầu Cự Tê (tê giác khổng lồ), mượn cái này để tránh thoát một kích phía sau, nhảy qua nhảy lại ở trong vết kiếm ngang dọc kia mấy cái, giương mắt liền nhìn thấy nam tử có ánh mắt sáng quắc trong khe nứt thật lớn dưới thân Cự Tê.

Trên gò má nam tử Kiếm Tiên mang máu, hai con ngươi màu vàng óng lấp lóe ý cười. Cầm phi kiếm trong tay bình yên thanh thản, hiển nhiên là cố ý mai phục dưới thân Cự Tê.

Vừa nhìn thấy nàng, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười.

"Lý Ấu An? Thật là trùng hợp."

Ly Lưu Bạch giơ tay, phi kiếm trong tay tản ra kim quang như sông dài, xông thẳng vào mặt Lý Ấu An.

Bà nó.

Lý Ấu An cười rạng rỡ.

Trên đời thật sự có thứ gọi là quả báo.

Phi kiếm lao thẳng về phía trước, nàng cũng lao thẳng về phía trước. Lúc kiếm khí màu vàng mang theo sát khí hào hùng đến trước người, nàng đột nhiên rơi xuống, phi kiếm màu vàng lướt qua nàng lao đến phía sau nàng. Đại yêu hình rắn đang tê tê phun lưỡi kia bị đâm xuyên qua đầu, máu tươi phun ra như mưa.

"Ly Đại Kiếm Tiên, có gì chỉ giáo?"

Lý Ấu An đứng tại chỗ, ống tay áo lay động như gió. Nàng không tiến cũng không lùi, toàn bộ tâm thần đều lưu lại quan sát động tĩnh xung quanh.

"Cứu ngươi, cũng không biết nói tiếng cám ơn."

Ly Lưu Bạch cười cực kỳ thoải mái, trong đôi mắt màu vàng là một mảnh vui sướиɠ.

Cảm ơn cái rắm.

Lý Ấu An chỉ cảm thấy mình chính là con thỏ ngốc nghếch đυ.ng vào cọc gỗ kia.

Có vẻ như vận may của nàng vẫn không tốt như thường lệ. Có lẽ vận may lúc trước đều là ảo giác.

Thấy nàng không đáp. Ly Lưu Bạch mỉm cười khoanh hai tay trước ngực, suy nghĩ một chút.

"Sư phụ ngươi đâu? Không đi cùng ngươi sao, nhìn bộ dạng của hắn lúc trước, còn tưởng rằng hắn rất quý hậu bối là ngươi. Để ngươi một mình tới nơi này... Chẳng lẽ ngươi làm ra chuyện gì xấu hổ, tự mình chạy tới?"

Đất trời trong lòng bàn tay đêm đó vẫn hiện lên trước mắt, câu nói tràn đầy sát ý của nam tử lúc gần đi vẫn còn ở bên tai.

Trong lòng Lý Ấu An chột dạ, cười híp mắt nói: "Sao có thể. Trên đời này hiếu tử hiền tôn nhiều như biển, nhưng dù có thúc ngựa cũng không ai theo kịp ta đối xử với Yến Xuân Đường."

Ly Lưu Bạch sờ sờ khóe môi, chớp mắt một cái, cười khiến người ta hoảng hốt.

"Như vậy là tốt nhất. Để nếu ta gϊếŧ ngươi - - không ai tới tìm ta báo thù."

Trường kiếm màu vàng gào thét mà lên, thân kiếm cuốn theo kiếm khí màu vàng, nhanh như sấm.

Lý Ấu An tay cầm Lục Châu, không tránh không né.

Lúc mười mấy tuổi học kiếm, luyện được công phu mài nước, một ngày vung kiếm ba vạn lần, chính là chuyện lớn nhất trên đường tu hành của nàng.

Khóe môi Lý Ấu An nhếch lên, lúc trường kiếm màu vàng bay tới trước người.

Nàng giơ kiếm đối diện. Một kiếm vừa ra, liền có tiếng sắt đá đan xen.

Kiếm khí dài, kiếm thế thịnh, kiếm sắc bén, Lục Châu kiếm đâm thẳng ra, đánh phi kiếm màu vàng bay nhanh đến mức sai phương hướng.

"A."

Ly Lưu Bạch sờ sờ cằm, ngược lại có chút kinh ngạc.

Phải biết khác biệt giữa Kiếm Tiên và Kiếm Tiên chính là chênh lệch trên trời dưới đất. Trên Kiếm Tiên, người có thể ngăn cản được hắn đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Càng miễn bàn dưới Kiếm Tiên.

Người trước mắt tuy rằng chỉ mưu lợi dịch thế công của hắn, nhưng cũng là thật sự phá vỡ kiếm khí của hắn.

"Đúng là đã xem thường ngươi."

Ly Lưu Bạch gọi phi kiếm về nắm chặt, hiếm khi có một tia hứng thú.

Ống tay áo của hắn không gió mà bay, kim quang trên kiếm uyển chuyển như nước chảy, khí thế trên người càng lúc càng mạnh.

Nên biết sư tử đánh thỏ cũng dùng toàn lực.

Ly Lưu Bạch híp mắt, trùng đồng màu vàng gắt gao khóa chặt nữ tử trước mặt.

Lý Ấu An đứng đối diện hắn. Giữa hai người chợt có một đoàn sương mù nồng đậm chảy qua. Nàng cong mắt nhìn phía sau Ly Lưu Bạch cười.

"Sư phụ?"