Chương 36: Có oán hay không?

Nàng có cha mẹ, nhưng có cũng đồng nghĩa với không có.

Lý Ấu An nhăn mặt.

"Ly Đại Kiếm Tiên, ngươi tìm hiểu xuất thân của ta cũng vô dụng. Ta và Ly Sơ Hàn vốn là bằng hữu kết giao nửa đường. Người hắn yêu không phải ta, ta cũng không thèm hắn. Nếu muốn ta nói, ta chỉ có thể bịa ra một câu chuyện để chọc ngươi vui vẻ. Tội gì phải đến mức này?"

Thập Nhất kiếm run rẩy. Ly Lưu Bạch tiếp tục uống rượu.

"Nói. Nói ra những chuyện ngươi không muốn nói. Ngươi không muốn nói, nhưng ta hết lần này tới lần khác muốn biết. Cho dù ngươi không nói, ta cũng có rất nhiều biện pháp để biết. Ta ra tay cũng không nói nặng nhẹ. Ra tay nặng một chút biến ngươi thành một kẻ ngốc, cũng không phải không có khả năng."

Lý Ấu An bắt đầu cắn ngón tay.

Nếu có một chút cơ hội đánh thắng Ly Lưu Bạch, nàng nhất định sẽ rút kiếm không chút do dự.

"Ta xuất thân từ trấn Vạn Khô dưới chân núi Đăng Lung. Có một năm gặp hạn hán, cha mẹ chết, liền ăn xin mà sống. Sau đó có người nói ta nên học kiếm. Ta liền đi với hắn một đường khốn khó đến Kiếm phủ, nghĩ có thể tìm một sư phụ lợi hại dạy ta kiếm thuật. Nửa đường lại gặp Long Vương cưới dâu mà cứu được một tiểu hồ ly. Sau đó, liền gặp đệ đệ bảo bối của ngươi."

Ly Lưu Bạch ghé mắt.

"Có người?"

"Là một dã tu sơn trạch. Tu vi bình thường, người cũng bình thường."

Lý Ấu An miễn cưỡng mỉm cười.

Dã tu sơn trạch tu vi bình thường Lâm Yếm, lúc mới gặp mặt đã ép nàng ở trên tường.

Trường kiếm dài ba thước cắm vào vách tường, ngay cả cổ áo của nàng cũng bị đóng chặt trên tường. Nàng mất một phen khí lực thật lớn mới xé rách quần áo, giãy ra.

"Vì sao phải cởϊ qυầи áo của nàng?"

Lâm Yếm dường như đã mở miệng nói như vậy.

Bởi vì nàng đang lột bộ quần áo của một nữ tu sĩ.

Không chỉ là quần áo, mà cả chiếc áo choàng màu xanh nước biển được trang trí bằng pha lê linh thạch và thậm chí cả pháp khí bị hỏng cũng có thể cầm đến cửa hàng trong thị trấn bán được một khoản ngân lượng.

Khi đó nàng mới hơn mười tuổi, không dám kiếm những đồng tiền mà mình có thể dành cả đời để kiếm nhưng lại không có mạng để tiêu.

Cũng chỉ là giống như con kiến chuyển nhà, giấu hết những bảo bối vơ vét xung quanh đi, chờ một ngày trưởng thành, sẽ không dễ dàng bị người ta một cước đá ngã lại lấy ra bán đi.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng không thể nói như vậy. Từ nhỏ lăn lộn trong đám ăn mày, nói dối là chuyện quen thuộc như ăn uống vệ sinh.

Lý Ấu An chỉ đứng bên cạnh thi thể bị đông cứng của nữ tu sĩ kia, sợ hãi nói: "Nàng đã chết, người chết có mặc quần áo hay không cũng không sao, nhưng ta không mặc sẽ bị chết cóng."

Quần áo thi thể đã bị nàng lột đi một nửa, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Nam tử áo xám trầm ngâm, giơ tay đốt thi thể và pháp bào.

Nàng bị ngọn lửa đột nhiên bốc cháy làm cho hoảng sợ, chân mềm nhũn liền ngã sấp xuống đất.

"Không biết sinh dưỡng tử táng. Nguyên cũng không phải lỗi của ngươi. Ngày sau nhìn thấy thi thể không có chỗ an táng, không thể làm như thế nữa. Đi thôi."

Nam tử áo xám quay đầu bước đi, làm như không định so đo với hành vi khinh nhờn người chết lúc trước của nàng.

Trước đó Lý Ấu An đã có ý định chạy trốn, lúc ngã xuống đất đã bắt đầu lặng lẽ di chuyển về phía sau. Có được lời của nam tử, lập tức cũng không quay đầu lại mà chạy về phía phố dài mênh mông đầy tuyết rơi.

Nàng chạy về phía phố dài, đến quán rượu lớn nhất thị trấn.

Trong tửu lâu có rất nhiều đệ tử Tiên gia, pháp bào trên người giống hệt nữ tử ngã chết bên đường.

Xanh biếc, vẽ ám văn màu đen.

Nàng nói cho những đệ tử kia, có người gϊếŧ đồng bạn của bọn họ ở ngoài trấn, là một nam tử mặc một thân áo xám, vừa nhìn liền rất kiêu ngạo.

Về phần vật chứng, từ lúc nam tử áo xám kia xuất hiện, đã bị nàng gắt gao nắm chặt một nút hạt trong lòng bàn tay.

Vừa thấy nút hạt, những đệ tử Tiên gia tự nhiên tin, ngự kiếm nhao nhao chạy tới ngoài trấn.

Nàng thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi tửu điếm. Lén lút trốn ở ngoài thị trấn nửa tháng.

Nàng cho rằng nửa tháng trôi qua, nam tử mặc áo bào xám kia nhất định sẽ bị đệ tử Tiên gia gϊếŧ đến cặn bã cũng không còn, nhưng còn chưa kịp trở lại cửa trấn, nàng đã bị đám đệ tử Tiên gia kia bắt được.

Đệ tử Tiên gia nói nàng lừa bọn họ. Đúng là nàng lừa gạt bọn họ. Nhưng nàng không thể nói như vậy.

Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi mà tuấn tú. Người không tệ, thỉnh thoảng sẽ ném cho ăn mày ven đường một ít ngân lượng thế tục.

Lý Ấu An biết hắn là người tốt. Liền nghẹn một hơi chứa đầy nước mắt, một mực chắc chắn là có người sai khiến nàng nói như vậy.

Về phần là ai, vì sao. Nàng là một tên ăn xin nho nhỏ, có thể biết được cái gì đây? Mạng tiện như nàng, sao dám lừa gạt những phôi thần tiên cao cao tại thượng kia?

Hầu hết những người tốt đều ngu ngốc.

Nàng cho rằng cái tên đệ tử Tiên gia tướng mạo tuấn tú kia cũng không ngoại lệ, còn tưởng rằng mình mệnh cứng, có lẽ lần này cũng có thể lừa gạt qua.

Nhưng nàng đã quên, cho tới bây giờ nàng đều là một kẻ xui xẻo. Bình thường người trên núi, dùng một ngón tay liền có thể nghiền chết những con kiến hèn mọn như bọn họ.

Đệ tử Tiên gia chỉ phất phất tay, như là xua đuổi một con ruồi phiền lòng, liền quăng nàng tới trên vách núi bên cạnh đường.

Cơn đau kéo tới như thủy triều, trước mắt nàng biến thành một mảnh đỏ tươi. Bên tai ầm ầm rung động, chỉ có lác đác một tiếng "Xui xẻo, bẩn tay của ta".

Nam tử kia nên cảm thấy xui xẻo, dù sao từ khi sinh ra, nàng chính là gánh nặng khiến người ta cảm thấy xui xẻo.

Năm xưa đói kém, phụ thân và a nương lén giấu lương thực ăn sau lưng nàng.

Sau đó lương thực không còn, phụ thân liền muốn bán nương.

Trong những năm đói kém, mọi người đều muốn ăn. Nàng sợ a nương biến thành vật no bụng của người khác, chạy đi tìm a nương, lại trơ mắt nhìn a nương bỏ lại một mình nàng chạy trốn.

Một nhà ba người, chỉ có nàng sống sót. Nhưng hiện tại cuối cùng nàng cũng phải chết.

Nàng cuộn tròn bên vách núi thật lâu, lâu đến nỗi cảm giác nỗi đau trên người đã tê dại, lâu đến nỗi nàng cho rằng mình đã chết.

Lâu đến nỗi nàng cho rằng, thanh âm nam tử lạnh như băng trong mông lung kia cũng là ảo giác của nàng.

"Oán sao?"