Chương 37: Ngươi thích hắn?

Nàng đáp: Oán.

Vì sao không oán?

Nàng oán phụ thân a nương, oán nam tử áo xám, oán đệ tử Tiên gia kia. Oán tất cả mọi thứ trên thế gian này, rõ ràng đã cho nàng cơ hội sống sót, nhưng cứ vào lúc nàng cho rằng tất cả sẽ tốt lên lại đánh nàng một đòn cảnh cáo, đánh cho nàng nửa sống nửa chết. Nàng oán trời xanh, chưa từng thương hại nàng. Nếu đã không thích một người như nàng. Lại tội gì để cho thiên địa sinh ra một kẻ có tính tình như nàng, càng tội gì ở thời điểm nàng mượn tay người khác làm ác, mà trừ khử nàng đi.

Thì ra nàng sống cả đời, chính là để chịu đau khổ sao? Nhưng dựa vào cái gì?

"Nếu có thể sống sót, sau này sẽ thay đổi sao?"

Nam tử lại hỏi.

Nàng đáp: Sẽ không.

Tại sao phải thay đổi?

Là ông trời bạc đãi nàng.

Ác sơn ác thủy sinh ra một người như nàng. Nếu có thể sống sót, nàng phải làm xằng làm bậy gấp bội, quấy nhiễu mưa gió gấp bội. Có ba phần bản lĩnh, liền muốn làm mười phần chuyện ác, có mười phần bản lĩnh, liền muốn đâm thủng thiên địa này. Nhìn xem sau này, có dám cay nghiệt với nàng như thế hay không.

Nam tử nặng nề thở dài.

Nàng liền đột nhiên chìm vào dòng sông thời gian.

Trước mắt lưu chuyển, là sớm sớm chiều chiều từ lúc sinh ra tới nay.

Từ bi bô tập nói đến bị phụ mẫu ruồng bỏ, từ may mắn chạy trốn trở thành ăn mày, rồi đến hãm hại lừa gạt, sống tạm trên đời này.

Đây chính là cuộc đời ngắn ngủi mà tối tăm của nàng.

Cho đến khi nàng nhìn thấy mình đang lục lọi xác chết bên đường, gặp được nam tử mặc áo xám kia.

Nhỏ mà đen gầy, vẻ mặt cảnh giác, đứng ở thi thể bên cạnh gắt gao nắm chặt nắm đấm, chính là nàng.

Cao gầy thon dài, lười nhác lạnh nhạt, khoanh tay đứng ở một bên, là nam tử áo xám kia.

Lý Ấu An thấy rõ, lúc nam tử áo xám kia xoay người vào lúc không nên, nói với nàng ở bên ngoài dòng chảy thời gian.

"Không phân biệt thiện ác. Từ nhỏ đã hỏng đến tận gốc rễ. Ta cũng không nói rõ rốt cuộc là lỗi của ai. Ngươi oán thiên địa, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới thiên địa cũng từng cho ngươi một con đường sống. Thương mà không chết, đó là một chút nhân từ mà thiên địa lưu lại cho ngươi trong tầng tầng đau khổ. Ngày sau ngươi đi theo ta, khi nào học được cách nắm chắc một con đường sống này, ta sẽ thả ngươi rời đi."

Nàng hỏi: Dựa vào cái gì?

Trong ống tay áo nam tử áo xám có gió chợt nổi lên, hắn nhẹ nhàng nhướng mày, tướng mạo bình thường không có gì lạ bỗng nhiên có thêm một tia thú vị.

Hắn nói: "Ít nhất có thể cam đoan. Sau khi theo ta, những chuyện xấu ngươi gặp phải đều dừng ở đây."

Ly Lưu Bạch một bên rót thêm một ngụm rượu, ngón tay chậm rãi gõ đầu gối, dường như ngay cả ám văn trên áo bào của hắn cũng thú vị hơn lời nói của Lý Ấu An.

Hắn dường như là đang nghe, lại dường như căn bản không quan tâm nàng đang nói cái gì.

Lý Ấu An chỉ biết chống má mỉm cười.

"Hắn là người tốt. Lần đầu tiên ta gặp hắn đã làm chuyện xấu. Hắn buông tha ta, ta lại cảm thấy hắn cản trở chuyện của ta, chỉ muốn hắn chết không yên lành. Nhưng hắn lại cứu ta, còn nói với ta một khi gặp hắn, tất cả chuyện xấu của ta liền kết thúc. Những lời này ta không thể quên, nhớ đến hơn ba mươi năm liền."

Chỉ là cuối cùng hắn chết.

Trên gò má trắng của Ly Lưu Bạch có ý cười nhàn nhạt, mùi rượu làm cho ý cười của hắn thêm chút tiêu sái.

"Ngươi thích hắn. Hắn thích con hồ ly kia. Hắn vì hồ ly mà chết, cho nên ngươi muốn gϊếŧ nàng báo thù thay hắn?"

Nhắc tới một nữ tử khác hại đệ đệ mình gãy tay, khẩu khí của hắn không tính là khách khí. Thậm chí khi đề cập đến hai chữ "thích", trong khẩu khí của hắn cũng mang theo chút khinh thường.

Nhân gian phong nguyệt, đối với Ly Lưu Bạch mà nói, chính như cách sông ngắm cảnh, xem náo nhiệt mà thôi.

Hắn chưa từng dính, không muốn dính, thứ mà hắn không muốn dính, cho tới bây giờ đều tìm không thấy trên người hắn. Trước đây như thế, sau này cũng như thế.

Lý Ấu An trợn trắng mắt.

"Mới không có. Ngươi và Ly Sơ Hàn thật đúng là huynh đệ. Cả hai người, đều thích nghĩ như vậy."

Lâm Yếm cứu nàng, dạy nàng hướng thiện, muốn nàng học kiếm.

Nói cho nàng biết, nàng không thể oán trời đất bất nhân, chỉ có thể tự mình nắm chắc một con đường sống mà trời đất bỏ sót. Tích góp từng chút thiện duyên gặp được trong đời, từ từ sẽ phát hiện mình đi trên đại đạo thông thiên.

Nàng cố gắng học, cố gắng làm. Nhưng sau đó hắn chết.

Hai gò má Lý Ấu An an nhàn mềm mại. Ánh trăng quạnh quẽ, mái tóc đen của nàng dưới ánh trăng chập chờn.

"Ta muốn gϊếŧ Đồ Tô, là bởi vì ta biết, chính là nàng ta thiết kế hại Lâm Yếm. Nàng ta hại người đầu tiên đối tốt với ta trên đời, phá hủy chuyện ta vẫn cố gắng tin tưởng. Ta gϊếŧ nàng ta, là vì thiên địa chưa bao giờ thay đổi này, càng là vì Lâm Yếm chết uổng - - người như hắn, không đáng chết ở trong giếng Lục Bác."

Ly Lưu Bạch bỗng nhiên quay đầu lại.

"Dù chết cũng phải gϊếŧ con hồ ly kia?"

Lý Ấu An gật đầu thật mạnh.

Ly Lưu Bạch mở miệng cười.

"Thật trùng hợp. Ta biết con yêu hồ kia ở nơi nào. Kiếm tu học kiếm, nơi đầu tiên muốn đến là Kiếm phủ. Nhưng nơi rèn kiếm danh tiếng nhất thế giới lại là Phong Vũ Kiếm Trang dưới chân núi Đan Nha. Hồ yêu ngươi một lòng muốn gϊếŧ hiện giờ đang ở trong Phong Vũ Kiếm trang."

Tiếng ong kêu trên Lục Châu kiếm nhất thời rối loạn. Lý Ấu An nghiêng đầu, tóc mai đen nhánh không gió tự động.