Chương 26: Giấc mơ kỳ quái

Phạm Lam bổ ngửa ra sau, lưng ghế đυ.ng vào tường kêu rầm một tiếng.

"Làm sao vậy?" Vương Tư Địch sờ sờ mặt: "Trên mặt tôi có gì sao?"

Cánh tay của anh ta xuyên qua khuôn mặt của cô gái kia, cô ta...không có thực thể.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Linh hồn?

Linh hồn không phải là màu vàng cam sao? Tại sao cô gái này lại là màu xanh lá?

Biến dị sao?!

Phạm Lam tỉ mỉ quan sát "cô gái" trước mặt, tạo hình bên ngoài của cô ta rất cổ điển, váy xếp ly chữ A mấy chục năm trước, vớ trắng, giày vải đen có giây buộc, quan trọng nhất là tóc của cô ta rất nhiều, mỗi bím tóc đều dày hơn ba ngón tay... Chắc không phải là lượng tóc của người hiện đại... vì thế đây là một linh hồn đã chết từ rất lâu rồi sao?

Không phải là lệ quỷ ngàn năm gì gì đó chứ!

"Tiểu Vương, chúng ta đổi sang quán khác đi." Phạm Lam nói.

"Hả?"

Ánh mắt cô gái di chuyển từ bát sủi cảo chuyển đến trên người Vương Tư Địch, cô hơi nghiêng đầu mím môi cười. Vốn là một nụ cười rất ôn nhu nhưng dưới ánh sáng xanh biếc khiến cho nó trở nên cực kỳ đáng sợ.

Phạm Lam chụp ảnh: "Tôi mời anh ăn món khác...".

"Này! Coi cô chạy đi đâu!" Một gã thanh niên mặc áo trắng xông vào, theo sát phía sau anh ta là một gã mặc đồ đen đang ném ra một sợi dây vàng chói mắt.

"Nằm sấp xuống!" Phạm Lam ấn đầu Vương Tư Địch vào bát sủi cảo làm cho nước canh văng ra đầy bàn.

Không khí trong cửa hàng đột nhiên trở nên yên ắng, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Phạm Lam.

"Mẹ ơi, nha đầu này làm sao thế?"

"Anh không nghe ra à, người đó là nhân viên bán bảo hiểm, quấn người ghê lắm!"

"Phiền chết đi được, loại người này nên được dạy dỗ một trận!"

Phạm Lam gắt gao đè đầu Vương Tư Địch, trừng mắt nhìn hai con Hắc Bạch Vô Thường trước mắt.

"Ôi, đây không phải là Tiểu Lam sao, thật trùng hợp." Bạch Huyên vẫy vẫy tay.

Hắc Diệp chậm rãi siết chặt sợi dây vàng trong tay trói cô gái kia lại, thế nhưng cô gái kia lại không chút hoảng hốt, ngửa đầu ra biểu cảm có chút mơ màng.

"Mấy người đang làm cái quái gì vậy? Suýt nữa thì làm người khác bị thương!" Phạm Lam khẽ quát.

Bạch Huyên: "Dây trói hồn của Lão Hắc không có đυ.ng đến người sống được đâu, yên tâm."

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam yên lặng dời bàn tay khỏi đầu Vương Tư Địch.

"Phạm, Phạm Lam, cô, cô làm gì vậy?" Vương Tư Địch đầu đầy nước canh, vẻ mặt ngây ngốc, trên đỉnh đầu còn dính hai miếng sủi cảo.

"Xin lỗi, nhất thời nóng nảy." Phạm Lam nhanh chóng quét mã thanh toán, lao ra khỏi quán ăn như cơn gió, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị một người một con Thần ngăn lại.

Vật cản đường Bạch Huyên: "Mấy người nợ chúng tôi một bữa thịt nướng khi nào thì thực hiện đây?"

Sói ngăn đường Vương Tư Địch: "Phạm Lam, cô suy nghĩ một chút về loại bảo hiểm này đi."

Phạm Lam cắn răng: "Tôi nghèo!"

Bạch Huyên: "Chúng tôi cung cấp nguyên liệu, Kế Ngỗi chỉ cần phụ trách nấu ăn thôi!"

Vương Tư Địch: "Chính vì không có tiền nên mới phải quản lý tài chính một cách tốt nhất!"

"Không rảnh!"

"Xí! Ta còn không biết đơn vị của mấy người sao, mỗi ngày chỉ có chút việc nát như lông gà vỏ tỏi, có thể bận đến mức nào chứ?"

"Thời gian không phải là vấn đề, chỉ cần Phạm Lam cô có thời gian, chúng ta lúc nào cũng có thể bàn bạc!"

Phạm Lam: "..."

Điều này còn mẹ nó bực bội quá đi!

Hắc Diệp kéo linh hồn cô gái kia chậm rãi đi tới, cô gái kia nhìn dáo dác nhìn xung quanh tựa như cảm thấy rất hứng thú với tất cả mọi thứ trước mắt, cô bay đến bên cạnh Vương Tư Địch, xoay quanh anh ta một vòng.

Hắc Diệp túm chặt dây trói hồn, cô gái lại bay trở về, nhưng vào lúc này cô gái bỗng nhiên thở dài một hơi thật sâu rồi hóa thành một làn khói xanh biến mất.

Không khí tĩnh lặng.

Phạm Lam, Bạch Huyên, Hắc Diệp tôi nhìn anh anh nhìn tôi.

Bạch Huyên lấy điện thoại ra: "Giới Chú...khai!"

"Ai!" Phạm Lam muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa, Vương Tư Địch lúc này đã bị bao vây trong kết giới, nhưng anh ta lại không hề phát hiện ra, vẫn cứ thao thao bất tuyệt bán bảo hiểm của mình.

Hắc Diệp ném sợi dây trói hồn vào ở trong kết giới dạo một vòng: "Không còn nữa."

Bạch Huyên: "Như thế không khoa học! làm gì có quỷ nào có thể thoát khỏi được dây trói hồn!"

Hắc Diệp: "Dây trói hồn vẫn bình thường mà."

"Chẳng lẽ là lệ quỷ?"

"Cô ấy không có lệ khí."

"Quỷ? Không phải là linh hồn sao?" Phạm Lam hỏi.

Vương Tư Địch: "Loại bảo hiểm này... Phạm Lam cô đang nói gì vậy?"

Hắc Diệp dựng thẳng thủ phù lên.

[Giải thích danh từ...Quỷ: Sau khi con người chết, vì lý do chủ quan hoặc khách quan nào đó không thể nhập cảnh (địa giới) một cách bình thường, linh hồn sẽ bị lưu lạc vào trong thế giới con người, hầu hết đều có chấp niệm mạnh mẽ. Trong một số điều kiện nhất định, nó sẽ trở thành Quỷ, hoặc thậm chí là Yểm]

Phạm Lam: "Mẹ ơi."

"Phạm Lam, cô đang nhìn cái gì vậy?" Vương Tư Địch xoa xoa cánh tay: "Này, cô có cảm thấy nơi này có gì đó bất ổn không."

Cả con hẻm đột nhiên trống rỗng yên tĩnh đến đáng sợ, thế nhưng ở một con hẻm khác cách đó vài mét dòng người lại vô cùng nhộn nhịp.

"Khó trách màu sắc của ánh sáng không giống với linh hồn bình thường." Phạm Lam vuốt cằm nói.

Vương Tư Địch: "Phạm Lam cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?!"

Bạch Huyên nháy mắt với Hắc Diệp.

Hắc Diệp lắc mình ra sau lưng Vương Tư Địch, thổi một hơi lên cổ anh ta.

Vương Tư Địch nhảy lên ba thước: "A a a!"

Hắc Diệp: "Anh ta là một con người bình thường."

Bạch Huyên: "Chậc!"

Phạm Lam: "Này, các anh làm gì vậy?"

Vương Tư Địch sắp khóc: "Phạm Lam rốt cuộc cô đang nói chuyện với ai thế?!"

"Chuyện này phiền toái rồi, lão Hắc, chúng ta đi." Bạch Huyên thu hồi giới chú, cùng Hắc Diệp tung người nhảy vào trong hắc động giữa không trung rồi biến mất.

Không gian khôi phục lại bình thường, Vương Tư Địch lại rất bất thường.

Lưng anh ta dựa vào tường, hai chân run rẩy, da mặt trắng bệch trông giống như cuộn giấy vệ sinh.

"Phạm Lam, cô nói thật với tôi đi, có phải cô có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ không?"

"Anh đừng sợ, không liên quan gì đến anh." Phạm Lam an ủi.

Vương Tư Địch nghẹn ngào một tiếng, run rẩy rút một quyển sổ tuyên truyền từ trong túi tài liệu ra.

"Cô, cô, cô, loại thể chất đặc biệt này của cô, càng, càng cần bảo hiểm, tôi, tôi tôi còn có một loại bảo hiểm ngoài ý muốn, cô, cô tìm hiểu một chút đi..."

Phạm Lam: "..."

Bái phục!

*

Đối với một nhân viên Thần chức vĩ đại từng tiêu diệt Yểm như Phạm Lam, thì việc tình cờ gặp mấy con tiểu quỷ đến họa tiết còn không tính thế này là một điều rất bình thường. Cho nên rất nhanh Phạm Lam đã vứt luôn chuyện này ra sau đầu.

Sau khi chuyển sang làm nhân viên Thần chức nằm trong biên chế, Phạm Lam cuối cùng cũng có được quyền kiểm tra quy định về trách nhiệm của miếu Thổ Địa một cách chi tiết... Dông dông dài dài viết tận mấy ngàn chữ, nhưng đại khái có thể tóm tắt thành các hạng mục như sau: Thứ nhất, quản lý Yêu tịch Tiên tịch trong vùng; thứ hai, quản lý sổ công đức trong vùng; thứ ba, xử lý sự cố an ninh khi có điều bất thường; thứ tư, công tác tạm thời do cấp trên giao. Tóm tắt một câu, tương đương với lượng công việc của ủy ban cư trú và cơ sở cảnh sát.

Phạm Lam phỏng đoán, những công việc khác của bà Thổ Địa nên gắn liền với quy tắc chi tiết kia, nhưng đến lượt cô thì trách nhiệm công việc lại khiến người ta vô cùng khó hiểu.

Cô trở thành trụ cột tài chính của ngôi miếu Thổ Địa khu Thanh Long này.

Nghĩ về việc làm trụ cột tài chính này, Phạm Lam lại thấy dở khóc dở cười.

Kể từ khi mã nguồn pháp chú "Kiến Quốc Hậu Bất Chuẩn Thành Tinh" được khen thưởng, cả miếu Thổ Địa liền nhất trí mặc định công việc chính của cô là tiếp tục khai quật mã nguồn để lấy tiền thưởng. Các loại công việc vụn vặt cơ bản đều bị Giáp Dịch và Đinh Tứ bao trọn, thỉnh thoảng cần nộp báo cáo tổng kết sổ công đức, cũng bị Kế Ngỗi và Ất Nhĩ làm thay.

Phạm Lam hoàn thành ước mơ cuối cùng của mình, mỗi ngày ở văn phòng không có việc gì làm, xem phim, xem gameshow, ăn vặt, muốn ngủ thì lăn ra ngủ, ngủ đã đời rồi thì ra ngoài sân đi dạo, kèm thêm bữa cơm đặc biệt do Kế Ngôi cung cấp... nói đến tay nghề nấu ăn của Trù Thần đại nhân, thì cứ phải gọi là kinh thiên động địa khóc quỷ thần sầu! Phạm Lam lần đầu tiên được ăn còn tưởng rằng anh ta lại thêm vào mấy cái món tiên quả tiên rau linh tinh đắt tiền muốn chết gì đó, trải qua nhiều lần xác nhận, mới biết được mặc dù chỉ là nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất, chỉ cần thông qua bàn tay nấu nướng của Kế Ngỗi thì đá cũng có thể biến thành vàng.

Đây quả thực chính là cuộc sống của Thần tiên mà, không, cô hiện tại chính là Thần tiên rồi. Phạm Lam cảm thấy cứ như vậy lăn lộn ở Thiên Đình đến thiên hoang địa lão cũng không phải là không thể... và cho đến khi cô nhìn thấy cân nặng của mình.

[59.5KG]

Trong vòng chưa đầy nửa tháng cô đã tăng tận 8 kg!

Khuôn mặt trong gương trang điểm tròn trịa lên một vòng, trắng trẻo mập mạp, giống như một cái bánh bao.

Đệt!

Người xưa quả thực không lừa người: cái gì gọi là vui quá hóa buồn, cái gì gọi là sống trong yên ổn phải lo đến ngày gian nguy, không nên gối cao yên giấc, cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống, không phải là điều đang diễn ra trước mắt cô đây sao!

"Có chuyện gì sao?" Dung Mộc ngồi sau bàn làm việc hỏi một câu.

"Không có việc gì!

Phạm Lam yên lặng nhét gương trang điểm vào túi da rồi liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái.

Dung Mộc chớp chớp mắt, theo thói quen mỉm cười với cô một cái.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào sườn mặt anh ta khiến làn da anh ta như phủ một lớp phấn trang điểm, chiếc eo mảnh khảnh thẳng tắp, Phạm Lam lại nhớ tới bóng lưng vừa mới cầm túi tài liệu vội vã rời đi, cũng là vai rộng eo hẹp...

Emmmmm......

Tôi không thể ăn nữa.

Phạm Lam cất đậu phộng da cá trên mặt bàn đi, phát hiện sô-cô-la trong ngăn kéo đã biến thành tám miếng.

Lại nữa rồi!

Phạm Lam nghiêm túc đếm lại một lần nữa, lại lục lọi trong ngăn kéo để xác định sô-cô-la của cô có phải là bị ít đi không.

Ba ngày trước, cô phát hiện ra rằng sô-cô-la cô giấu trong ngăn kéo đã biến mất với tốc độ ba đô-la một ngày. Hôm qua là mười một miếng, hôm nay chỉ còn lại tám miếng... hơn nữa cũng không phải là cô ăn... dù sao loại hàng nhập khẩu có giá tận năm mươi ba đồng năm một miếng, Phạm Lam bình thường chỉ nỡ ăn nửa miếng.

Rõ ràng là ai đó đã ăn cắp sô-cô-la của cô.

Hờ hờ.

Căn cứ theo quan sát của Phạm Lam, Kế Ngỗi tuy rằng thích ăn nhưng lại không thích ăn đồ ngọt, mà Dung Mộc...

Vị Thần chủ của ngôi miếu Thổ Địa này, ngày thường làm việc cứng nhắc, hành vi cử chỉ vô cùng... ừm... hình dung như thế nào nhỉ, giống như cà chua sau khi thu hoạch được đặt trong một thùng chứa hình vuông, cuối cùng khi bán ra cà chua liền có hình vuông.

Sở thích của Dung Mộc chỉ có ba hạng mục: đọc sách, uống trà và viết chữ.

Lúc Phạm Lam đang nằm xem phim, anh ngồi ngay ngắn đọc sách, lúc Phạm Lam ngồi nghiêng trên ghế ăn vặt, anh ta ngồi ngay ngắn uống trà, lúc Phạm Lam nằm ngoài trên ghế ngủ, anh ngồi ngay ngắn cầm bút lông viết chữ.

Chẳng lẽ bởi vì trạng thái khô khan tẻ nhạt này kéo dài tận tám vạn năm, ức chế quá cho nên mới sinh ra cái tính thích ăn vụng?

Cái gọi là "thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng vụиɠ ŧяộʍ"...

"Phạm Lam." Dung Mộc đột nhiên lên tiếng.

Phạm Lam: "Tôi không có, tôi không phải, tôi không liên tưởng đến bất cứ điều gì cả."

Dung Mộc: "Hả?"

"Xã Công đại nhân ngài muốn hỏi điều gì?" Phạm Lam cười nói.

"Phát triển mã nguồn pháp chú có tiến triển gì không?"

"......"

"Dung mỗ cũng không phải thúc giục cô, chỉ là ngày hôm qua Giáp Dịch cơ nhắc nhở Dung mỗ ngân sách tháng này..."

"Thuộc hạ nhất định dốc toàn lực."

Dung Mộc gật đầu, đứng dậy đi đến cửa văn phòng, đột nhiên dừng lại nói: "Nếu có khó khăn gì thì lúc nào cũng có thể thông báo cho Dung mỗ."

"Đa tạ Xã Công đại nhân."

Hiển nhiên, cấp trên trực tiếp cũng cảm thấy vô cùng bất mãn đối với tình trạng công việc tiêu cực gần đây của cô.

Sau đó một tháng, Phạm Lam lại ấn vào trang web của Cục phát triển kỹ thuật Thiên Đình Thần Tín Tam Giới, nhìn chằm chằm nút [Link đề cử mã nguồn sáng tạo] ngây người.

Pháp chú lần trước, nói trắng ra, thuần túy là đánh bậy đánh bạ, không có khả năng mỗi lần đều có vận may cức chó như thế được.

Mã nguồn pháp chú này chắc chắn là có quy luật.

Nếu cô có thể tìm ra quy luật này, thì nó sẽ cải thiện đáng kể tỷ lệ được thông qua.

Nhưng đó là quy luật gì đây?

Nguyên tắc hoạt động và cơ chế hoạt động của pháp chú là gì?

Phạm Lam cảm thấy, tối thiểu phải biết rõ nguyên lý trong đó mới có thể xác định được mục tiêu.

Trong Thần Tín Thiên Đình, cô tìm kiếm các từ khóa như "thủ phù", "pháp lực", "pháp chú", nhưng chỉ tìm được các loại pháp chú cao cấp trung cấp, thậm chí còn có quảng cáo của thủ phù mới nhất Tam Giới, duy chỉ có không có từ khóa giải thích.

Có lẽ là bởi vì đây là những kiến thức cơ bản nhất, vì thế không có cụm từ nào được thiết lập.

[Đinh.]

Điện thoại nhảy ra một thông báo tin nhắn từ WeChat.

[Vương Tư Địch]: ( chia sẻ: Bảo hiểm là một công cụ quản lý rủi ro được chuẩn bị trước. )

[ Vương Tư Địch.]: ( chia sẻ: bảo hiểm chính là một chiếc ô để cô mang ra ngoài. )

[Vương Tư Địch] (chia sẻ: Trung bình mỗi năm có khoảng 1,5 triệu người mắc bệnh ung thư... Bảo hiểm bệnh nan y và bảo hiểm y tế chỉ với một khoản phí nhỏ mỗi năm... )

Lại nữa rồi!

Từ lần trước tình cờ gặp Vương Tư Địch, Mỗi ngày Phạm Lam đều nhận được mấy chục lần tin tức thế này, quả thực không cách nào chịu nổi.

Vốn nghĩ rằng lơ đi vài ngày nữa thì anh ta sẽ buông tha. Nhưng Phạm Lam rõ ràng đã đánh giá thấp độ dày da mặt của nhân viên bảo hiểm, mắt thấy đã qua nửa tháng thế nhưng anh ta chẳng những không bỏ cuộc, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Xem ra không dùng thủ đoạn đặc biệt thì anh ta không biết được sự lợi hại của cô.

Phạm Lam cực kỳ khí thế block luôn Vương Tư Địch.

Một giây sau, điện thoại reo, màn hình hiển thị [Vương Tư Địch].

Hừ, anh không có để yên cho tô đúng không!

Phạm Lam nhanh chóng tắt nguồn, toàn bộ thế giới liền trở thanh tịnh.

Bị tin nhắn rác của Vương Tư Địch hạ độc Phạm Lam chỉ cảm thấy tròng mắt mỏi nhừ, mí mắt nặng nề không khỏi ngáp một cái, đắp chăn nhung san hô, đeo gối hình chữ U và tấm bịt mắt.

Ngủ ngon để có sức khỏe, có sức khỏe tốt để làm việc tốt.

Ngủ một giấc trước đã rồi nói sau.

*

Phạm Lam chân trần đứng trên chiếc đĩa bạch ngọc rộng lớn, trên bầu trời xanh biếc có cơ gió thổi vọng lại, vạn dặm mây biển ở dưới chân quay cuồng.

Đây là "nghi thức chuyển chính thức" mà?

Ồ, pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận.

Đây là... một giấc mơ?

Phạm Lam nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ tiếng gió ra thì cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào, giống như trong trời đất này chỉ còn lại một mình cô.

Đột nhiên, ở trên pháp đàn nằm ngay chính giữa bầu trời, một đường vòng cung màu xanh băng được thắp sáng, màu sắc xanh hơn bầu trời, sâu hơn biển và sáng hơn cả đá quý.

Vòng cung chậm rãi xoắn lại rồi xoay tròn, hóa thành một bức vẽ khổng lồ, giống như có người dùng thủy tinh màu lam nghiền nát ra làm thuốc nhuộm, vẽ thành một pháp trận hoa mỹ trên không trung. Bức vẽ càng ngày càng rộng ra, dọc theo đường chân trời chậm rãi kéo dài ra bên ngoài bao trùm toàn bộ bầu trời, thỉnh thoảng lại có vài đốm sáng màu lam chiếu xuống rơi vào trên người Phạm Lam.

Màu sắc của ánh sáng kia rất đẹp, giống như giọt sương đầu tiên vào buổi sáng sớm, trong suốt và mát mẻ.

Phạm Lam mở to mắt ra nhìn, thấy phía trước hoàn toàn tối đen, cô sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần tháo bịt mắt xuống.

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu ra những đốm ánh sáng vàng, hơi nước trong bồn hoa lấp lánh.

Mùi hương vừa rồi, giống như...

Phạm Lam giật mình, chà chà da gà trên cánh tay.

Tại sao đột nhiên lại thấy lạnh thế nhỉ.

Không khí lạnh chạm lên mu bàn chân Phạm Lam, cô cảm giác bắp chân mình giống như bị thứ gì đó chạm vào.

Dưới bàn làm việc bỗng dưng xuất hiện một sợi tóc đen nhìn hệt như rong biển chậm rãi tràn lan dọc theo mặt đất.

"Đệt!" Phạm Lam nhảy dựng lên.

Một cái gì đó giống như hình người bò từ dưới bàn lên, mái tóc đen lộn xộn che khuất khuôn mặt của nó, móng tay nhợt nhạt bấm vào mặt đất kêu ken két.

Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, cầm lấy vỏ điện thoại di động chụp xuống.

Vỏ điện thoại di động không có gì, thứ đó đã biến mất.

Toàn bộ văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhiệt độ cũng thấp đến kinh ngạc.

Cái quái gì thế này?

Mặc kệ là thứ đồ chơi gì, có thể vào miếu Thổ Địa tác quái, khẳng định không phải là cái thứ tốt lành gì!

Phạm Lam quyết định chạy vội ra khỏi cửa, nhưng còn chưa chạy hai bước đã cảm thấy bả vai mình giống như bị thứ gì đó đè lại, không khí lạnh thổi qua bên tai.

Trên móng tay Phạm Lam nổi lên một tầng sương lạnh, cô giống như bị thi định thân chú, đến một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, thậm chí ngay cả giọng nói cũng không thể phát ra. Khí lạnh kia dọc theo vành tai cô trượt xuống, sau đó chui vào cổ áo, lan ra sau lưng thấm vào trong cột sống.

"Phạm Lam?"

Trước cửa xuất hiện một bóng người đứng ngược ánh sáng, đường nét trên gương mặt bị ánh mặt trời phủ lên nhìn vô cùng ấm áp.

Phạm Lam giật mình, cảm thấy mình có thể di chuyển được rồi! Liền theo bản năng xông ra ngoài, vì nhào ra quá nhanh nên mất thăng bằng, tay chân ôm quắp lấy thân thể tỏa sáng kia.

Người bị cô ôm cứng đờ giống như một bức tượng đá.

Phạm Lam ngửi thấy mùi hương giống như trong giấc mơ, mát mẻ như làn sương sớm.

Emmmmm......

Phạm Lam ngửa cổ ra, trước mắt là gương mặt của Dung Mộc. Anh ta mở lớn hai mắt, vành tai đỏ đến trong suốt, chóp mũi chảy ra một tầng mồ hôi li ti.

"Ôi chao mẹ tôi ơi!" Có người hét lên.

Phạm Lam nhìn thấy Giáp Dịch đứng trên hành lang trợn mắt há hốc mồm, Đinh Tứ che mắt, còn Kế Ngỗi thì hóa đá.