Chương 27: Không phải Quỷ/ là Quỷ

Khóe mắt Phạm Lam co rút, sau đó cô chậm rãi trượt từ trên người Dung Mộc xuống lui đến vị trí an toàn hai tay giơ lên cao làm ra tạo hình đầu hàng vô tội.

Dung Mộc hai tay dán chặt vào đùi, duy trì tư thế đứng thẳng tắp, ngay cả lông mi cũng không dám động đậy. Cổ áo của anh ta bị cô kéo đến mức lộ ra một nửa xương quai xanh, gương mặt, lỗ tai, cần cổ đều biến thành màu đỏ, yết hầu bọc dưới làn da mỏng lăn lăn, sau đó nuốt ực một một cái.

Giáp Dịch, Đinh Tứ và Kế Ngỗi dùng một loại ánh mắt rất vi diệu nhìn Phạm Lam, giống như nhìn thấy... trên viên ngọc trắng tinh không tỳ vết đột nhiên xuất hiện một vết ố.

Phạm Lam: "Vừa rồi có quỷ, tôi sợ quá nên mới không biết đi đường nào..."

Giáp Dịch: "Bà à miếu Thổ Địa có pháp trận hộ miếu, bách quỷ bất xâm."

Biểu cảm của Kế Ngỗi: Cô bịa, cô bịa tiếp đi.

"Thật đấy! Ngay dưới gầm bàn của tôi... " Phạm Lam cứng đờ nhìn vào một sợi tóc từ trên xà nhà rũ xuống lơ lửng ở phía trên đầu Dung Mộc không đến nửa thước.

"Dung Mộc!" Phạm Lam kêu to, rút điện thoại di động ra lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới, định đại chiến với ác quỷ để rửa đi mối nhục trước đó.

Dung Mộc vội vàng lui về phía sau, sắc mặc biến đổi giống như lâm đại địch.

Phạm Lam bay lên trời, sau đó, ở giữa không trung, dừng lại... rồi...

Cô bị Kế Ngỗi túm lấy cổ áo cô xách lên.

Kế Ngỗi: "Đừng làm loạn."

Phạm Lam: "Này, chẳng lẽ các người không nhìn thấy, cái kia...".

"Xuống đây!" Kế Ngỗi lại nói tiếp, một tay xách Phạm Lam đứng sang một bên.

Lúc này Phạm Lam mới ý thức được Kế Ngỗi cũng không phải đang nói chuyện với cô mà là ra lệnh cho con "quỷ" kia.

Cô chỉ thấy mái tóc dài từ xà nhà trượt xuống đất rồi lảo đảo đứng lên, váy trắng, chân trần, tóc che khuất cả khuôn mặt.

Kế Ngỗi: "Lấy ra."

Váy trắng duỗi thẳng cánh tay sau đó mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay nó là ba viên sô-cô-la, cũng chính là món tráng miệng riêng của Phạm Lam.

Phạm Lam: "..."

Giáp Dịch: "Khụ, bà à, để tôi giới thiệu với bà một chút, vị này là em gái thứ ba của tôi tên là Bính Thiện, phụ trách quản lý hộ tịch và quản lý tư liệu, ngày thường nó đều trốn trong phòng tư liệu. Nó không có sở thích gì chỉ thích ăn đồ ngọt."

Bính Thiện bay đến cúi chào Phạm Lam. "Thực xin lỗi."

Giọng nói của cô vừa mỏng vừa yếu, như thể một đóa bồ công anh nhẹ bay theo gió.

Nghe giọng thì hẳn là một em gái đáng yêu.

Phạm Lam nghiêng đầu, muốn nhìn cho rõ gương mặt của Bính Thiện dưới mái tóc dài rậm rạp, nhưng động tác này lại làm Bính Thiện sợ tới mức hét lên một cái bay ra ngoài, sau đó thì không cô thấy đâu nữa.

Phạm Lam: "..."

"Bính Thiện đọc nhiều sách, rất quen thuộc với pháp điển cổ tịch, cho nên tính cách có chút thẹn thùng." Dung Mộc lên tiếng, ánh mắt hơi nhìn thoáng qua Phạm Lam một cái sau đó giống như bị điện giật dời đi.

Phạm Lam: "..."

Xã Công đại nhân ngài thẹn thùng còn hơn cô ấy nữa đó.

"Khụ, kỳ thật chúng tôi vừa mới thương lượng với Xã Công đại nhân xong, dự định đêm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc chào mừng ngài, không biết bà Thổ Địa ngài có thời gian hay không."

Phạm Lam: "Có ngân sách không? Ai trả tiền?"

Đinh Tứ giả ngu, ánh mắt Kế Ngỗi dời di, Dung Mộc giả vờ ngắm phong cảnh.

Giáp Dịch: "Không bằng xin bà trả trước?"

Hờ hờ.

"Tôi từ chối!"

*

Cuối cùng, do sự phản đối mạnh mẽ của Phạm Lam, bữa tiệc chào mừng cuối cũng vẫn phải bỏ đi.

Phạm Lam được như ý nguyện, mới chín giờ tối đã chui vào chăn, hưởng thụ thời gian tự do nhất trong ngày.

Lướt tin tức, xem tiktok, đọc tiểu thuyết rồi cày phim truyền hình, đây là những gì Phạm Lam phải làm mỗi ngày bất kể mệt mỏi đến đâu. Kỳ thật mỗi khi đến thời điểm này cô đã cực kỳ mệt mỏi, nhưng cô luôn cảm thấy nếu như không làm những chuyện này thì một ngày trôi qua sẽ rất phí.

Phạm Lam từng đọc một câu nói như thế này ở đâu đó, nếu như có một chuyện mà bạn dù mệt mỏi bận rộn đến đâu cũng đều phải dành thời gian ra để làm, vậy thì cho dù chuyện này người khác cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng đối với bạn đó chính là một nghi thức bắt buộc.

Đối với Phạm Lam thì nghi thức này chính là lướt điện thoại.

Chỉ bằng cách này cô mới có thể tìm thấy chính mình vào ban đêm, tận hưởng thời gian của riêng mình, cảm thấy nhịp đập của cuộc sống.

Nhìn mọi người sống rất đặc sắc và tùy ý trong mấy video trên tiktok, dường như cô cũng có thể thu về được một chút năng lượng để kiên trì.

"Đinh Linh Linh Linh... "

Điện thoại di động đổ chuông, đó là điện thoại của mẹ cô.

Phạm Lam: "Alo, mẹ."

[Lại nằm trong chăn à?]

"Dạ."

[Công việc mới có bận không?]

"Cũng được."

[Được là có ý gì, bận thì bận, không bận thì là không bận.]

"Không bận."

[Nếu không bận vì sao không trả lời tin nhắn?!]

"Mẹ đã gửi tin nhắn cho con à? Con không nhìn thấy."

[Trong nhóm của gia tộc vui vẻ! Nhanh đi chào hỏi đi, dì chị hỏi thăm chị mấy lần rồi, còn tưởng rằng chị đi tu tiên rồi chớ, quanh năm suốt thán không thèm hé răng một tiếng, một chút lễ phép cũng không có!]

Mẹ Phạm cúp điện thoại, Phạm Lam từ cuối đám tin nhắn wechat lật ra cái nhóm tên là "gia tộc vui vẻ".

Gia tộc Phạm Lam có khoảng hơn năm mươi người, mấy chục năm trước khi công nghệ thông tin kém phát triển, tất cả mọi người đều duy trì truyền thống tốt đẹp chỉ gặp mặt vào những ngày lễ tết, nhưng sau khi học được cách dùng wechat từ những người bạn bè trung niên và cao tuổi, thì phương thức giao tiếp của cả gia tộc đã xảy ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Khoảnh khắc bạn bè bị chiếm đóng bởi hình ảnh của những người bạn lớn tuổi, nhóm bạn bè mới càng ngày càng nhiều, mỗi một vị trưởng bối đều có công việc bắt buộc đó là like status, mệt mỏi nhất đó là hoạt động chào hỏi vấn an vào mỗi buổi sáng.

Dì cả gửi một bức "Tôi đến rồi, chào buổi sáng!", dì ba bổ sung một tấm "Chào buổi sáng, chúc sức khỏe", cậu tư không cam lòng yếu thế, gửi hai tấm ảnh "Phật Đà Liên Hoa", cậu ba gửi nguyên một đoạn tự đàn tự hát, dì út gửi một bài thơ tự sáng tác... so sánh với nhau mấy đợt, trên cơ bản ai cũng đừng hòng đi ngủ.

Về phần con cháu, tuy rằng đều ở trong nhóm nhưng cơ bản đều là giả chết, Phạm Lam đoán hẳn là bọn họ cũng giống như cô đã sớm tắt thông báo nhóm rồi.

Ngày thường các đồng chí già đều cảm thấy rất hài với việc tự tìm một thú vui giải trí cho mình, không hiểu sao hôm nay đột nhiên nhớ tới nhân vật bọt nước như cô?

Phạm Lam lật mấy trang lịch sử trò chuyện lập tức hiểu ra.

Con gái của dì Hai, cũng chính là chị họ của Phạm Lam tên là Lý Miểu Miểu, mới kết hôn một năm, mang thai năm tháng, đang chuẩn bị chờ sinh, vào hỏi ý kiến của các trưởng bối ở trong nhóm.

Các trưởng bối không ngừng khen ngợi chị họ cô hiểu chuyện, mà những đứa con cháu lặn xuống đáy biển khác kia quả thực chính là bạch nhãn lang(*).

(*)bạch nhãn lang: ý nói những người phụ bạc, không biết uống nước nhớ nguồn.

Đặc biệt là Phạm Lam, xét thấy hành động xấu xa như việc cô chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm thì cô lập tức bị cho vào danh sách đen. Tập thể các trưởng bối bày tỏ, muốn tiến hành hoạt động tâm sự thân thiết nhiệt liệt với cô trong bữa cơm tất niên, cậu cả, cậu tư, dì út đề xuất rằng phải đặc biệt quan tâm đến vấn đề hôn nhân của cá nhân cô...

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam tìm kiếm mấy biểu tượng cảm xúc yêu thích của người trung niên và cao tuổi trên mạng, xếp thành một chuỗi gửi lên, không đợi mọi người phản ứng tiếp tục lấp liếʍ sau đó nhanh chóng khóa màn hình.

Hoàn thành nhiệm vụ là được, còn lại... cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Phạm Lam cảm thấy mỹ mãn vùi người trong chăn rồi nhắm mắt lại.

*

Cô lại đứng ở trên pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận.

Pháp trận màu lam băng trên bầu trời đã hoàn thành, lóe ra ánh sáng thuần khiết, đẹp đẽ mà lộng lẫy.

Phạm Lam cảm giác chiếc đĩa ngọc dưới chân mơ hồ nóng lên, ấm áp đến mức khiến cho ngón chân cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dưới chiếc đĩa ngọc kia vậy mà lại có một đại trận khổng lồ, đường nét màu vàng hô ứng với pháp trận trên trời từ xa, phần cạnh dần dần dung hợp lại thành một thể. Pháp trận trên trời càng lên càng cao, pháp trận đĩa ngọc càng xuống càng thấp, lần lượt dung nhập vào bầu trời và mặt đất.

Phạm Lam nhìn thấy từng đám mây cuồn cuộn, sấm chớp nổ đùng đùng, tuyết trắng phủ đầy, nhìn thấy dãy núi trùng điệp, sông hồ như dải lụa trắng, biển rộng vô biên, pháp trận khổng lồ bảo vệ thiên địa vạn vật, thời gian lưu chuyển.

Hóa ra là như vậy.

Đây chính là Càn Khôn Tam Tài đại trận đó sao.

Trong lòng Phạm Lam tràn ngập một loại cảm xúc khó hiểu, giống như bi thương, lại giống như nhiệt tình, giống như tự hào, lại giống như cảm thương... các loại cảm giác này tràn ngập trong l*иg ngực, giống như có sinh mệnh tràn vào hốc mắt khiến cô đột nhiên muốn khóc.

"Đinh Linh Linh!"

Tiếng chuông bén nhọn đâm vào màng nhĩ, Phạm Lam giật mình mở mắt ra thì nhìn thấy trần nhà trống rỗng.

Điện thoại rung lên dữ dội, gối đầu cũng rung theo.

Phạm Lam bực mình cầm lấy điện thoại nhìn, là một dãy số lạ.

Chắc chắn là quảng cáo quấy rầy.

Phạm Lam tức giận cúp máy.

Nhưng chưa đến hai giây sau điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, vẫn cùng một số đó.

Hờ hờ! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả!

Phạm Lam ấn nút nghe, hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần để chửi.

"Cứu... mạng..."

Trong điện thoại truyền đến làn khí mỏng như tơ, lạnh lẽo lòng người khiến Phạm Lam sởn gai ốc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đó đang đùa cô sao?!

"Cứu... Tôi... Phạm... Lam... Có... Quỷ..."

Đó là giọng nói của Vương Tư Địch.

"Cái gì?" Phạm Lam hỏi.

"Cứu... Cứu tôi..." Vương Tư Địch bên kia đầu dây đang khóc.

Phạm Lam ngồi dậy: "Anh đang ở đâu?!"

"...... KFC."

"Cụ thể!"

"Đường Tây Xương, ngã tư..."

Điện thoại bị cúp, truyền ra tiếng tạp âm tu tu tu.

Phạm Lam xoay người xuống giường, vừa mặc quần áo vừa gọi điện thoại cho Dung Mộc, nhưng vừa mới ấn xuống thì lại cúp máy.

Bây giờ là 2:00 sáng, chỉ dựa vào một cuộc gọi điện thoại khó hiểu đã bắt lãnh đạo tăng ca, dường như... không thích hợp cho lắm.

Hay là đi xem tình hình trước rồi nói sau.

*

Xuân Thành lúc rạng sáng rất yên tĩnh, trên đường thỉnh thoảng xẹt qua một chút ánh đèn xe, bóng cây ven đường rực rỡ muôn màu. Phạm Lam quấn áo khoác chạy một mạch, đường Nam Xương chỉ cách nơi cô ở hai mươi phút, rất nhanh cô liền nhìn thấy một quán KFC mở cửa hai mươi tư trên hai mươi tư giờ tại ngã tư.

Đó là một cửa hàng cũ cho nên màu sắc của cửa hàng có chút ảm đạm. Bên trong cửa hàng hầu như không có ai, trước quầy có một nhân viên bán hàng đang nghỉ ngơi, bên trong cửa hàng trống rỗng, ánh đèn trắng đến chói mắt.

Phạm Lam nhìn thấy một tia hắc khí như có như không bay ra từ phòng vệ sinh bên cạnh ra. Cô nhìn thấy Vương Tư Địch đang núp vào chiếc ghế trong góc, hai tay ôm đầu toàn thân run rẩy.

"Chuyện gì đang xảy ra thế?!" Phạm Lam kéo ghế ngồi xuống.

Vương Tư Địch chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt anh ta rất trắng, đôi mắt đỏ bừng lồi ra, má hóp lại, xem ra ít nhất cũng gầy đi hai mươi cân. Anh ta mặc đồ ngủ, tất cả cúc áo đều cài nhầm, một bên vạt áo dài, một bên vạt áo ngắn, trên bàn đặt một ly trà sữa rỗng, điện thoại di động nằm bên cạnh, màn hình nứt ra một vết nứt.

"Tôi, tôi bị quỷ bám..." Anh ta khóc lóc nói.

Phạm Lam híp mắt đảo một vòng trên người anh ta.

Hắc khí trên đỉnh đầu anh ta giống như tơ nhện quấn quanh thân thể và tứ chi, dường như còn hơi dinh dính.

Anh bạn, anh không phải bị bám quỷ theo mà là bị oán khí quấn thân.

"Gần đây anh đã làm gì?" Phạm Lam hỏi.

"Mỗi ngày tôi đều nghiêm túc đi làm." Vương Tư Địch khóc lóc nói: "Gọi điện thoại cho khách hàng tiềm năng, đăng khoảnh khắc bạn bè, gửi wechat, gửi QQ, đến đơn vị và nhà của họ thăm viếng, tôi làm việc chăm chỉ như vậy, tại sao vẫn gặp phải loại chuyện như này?"

Phạm Lam: "..."

Cô ước chừng đoán đã được nguồn gốc của oán khí.

"Anh gặp phải chuyện gì?"

Vương Tư Địch run rẩy: "Bắt, bắt đầu từ cái ngày tôi gặp cô, càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn! Sau lưng lúc nào cũng thấy lành lạnh, cả người đều nổi da gà, vai rất nặng, giống như một có cái gì đó đè lên. Còn cực kỳ xui xẻo, lúc băng qua đường thiếu chút nữa thì bị xe đυ.ng phải, lúc ăn cơm thì bị nghẹn, lúc uống nước thì cốc bị chảy nước, còn có... " Anh ta nuốt nước miếng: "Hôm qua cái điện thoại này, không hề báo trước nứt ra ngay trước mắt tôi!"

Tám phần là do oán khí quấn thân mới sinh ra hiện tượng linh dị phi tự nhiên như thế.

Phạm Lam: "Anh không nghĩ đến việc sẽ thay đổi công việc à."

"Tại sao?" Vương Tư Địch cả kinh: "Chẳng lẽ công ty chúng tôi không sạch sẽ?!"

Đó là do cái cách làm việc của anh rất dễ bị khiếu nại.

"Phạm Lam, cô phải cứu tôi!" Vương Tư Địch nắm chặt tay Phạm Lam, tay anh ta lạnh như băng khiến Phạm Lam run rẩy.

Oán khí trên người Vương Tư Địch còn chưa thành hình, khoảng cách trở thành Túy hẳn là còn một thời gian nữa. Phải làm sao để hóa giải oán khí Phạm Lam cũng không có đầu mối gì. Phương pháp giống như lần trước với Chu Lột Da hiển nhiên không áp dụng được, cũng không thể mở livestream đánh hắn một trận cho những khách hàng kia xem đi.

Lúc trước Kế Ngỗi hình như từng nói, có một loại pháp chú có thể xua tan oán khí, chỉ là hơi đắt.

Phạm Lam nhập từ khóa "Hóa giải oán khí" trong app Thần Tín Thiên Đình.

Trong điện thoại nhảy ra mấy pháp chú, cái gì mà "tiêu oán chú", "lượng thiện chú", "thanh tâm chú", "thủy tẩy chú", tất cả đều là pháp chú trung cấp và cao cấp, giá cả trung bình trên dưới 500 hộc.

Emmmm......

Vẫn là đợi ngày mai đi làm hỏi lãnh đạo thôi.

"Cậu về nhà ngủ trước đi, ngày mai đi làm sẽ tìm... cao nhân hỏi một chút, yên tâm, vấn đề không lớn." Phạm Lam nói.

"Không không không không! Tôi không về nhà đâu!" Vương Tư Địch hét lớn: "Có một con quỷ trong nhà tôi!"

"Anh không phải bị quỷ bám theo mà là... "

"Có một con quỷ thực sự trong nhà tôi! Tôi có thể cảm nhận được nó!" Vương Tư Địch hai mắt bạo đột: "Vừa rồi lúc tôi ngủ, có thứ gì đó đè lên giường, trong phòng cực kỳ lạnh, còn có gió! Tôi thấy cửa sổ của tôi mở ra và chăn của tôi như thể như thể bị ai đó kéo ra!"

Phạm Lam giật mình: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó tôi chạy ra rồi gọi điện thoại cho cô, cô block tôi, tôi còn mượn điện thoại của nhân viên, cô quá đáng... hu hu hu..."

Phạm Lam sờ sờ cằm.

Tại sao nghe có vẻ kỳ lạ thế nhỉ

Không giống Túy, chẳng lẽ là nữ quỷ lần trước quay về.

"Nhà anh ở đâu, dẫn tôi đi xem một chút."

*

Mười phút sau, Phạm Lam đứng bên ngoài cánh cửa nhà thuê của Vương Tư Địch.

Đây là một tòa nhà cũ có cửa sổ hẹp và nhỏ, bức tường bên ngoài là lát gạch đỏ, cầu thang xi măng bị hư hỏng nặng, tựa hồ như đã sụp hết một phần ba rồi.

Nhà thuê của Vương Tư Địch tầng bốn, bên cạnh còn có hai nhà, nhưng nhìn tro bụi trên cửa hàng xóm, phỏng chừng đã sớm không còn ai ở.

Đi qua một cửa sổ không có cảnh, khung cửa sổ phản chiếu bóng cây tối đen như mực, gió thổi qua tạo nên thanh âm vù vù, giống như có ai đang cúi đầu khóc.

Phạm Lam: "..."

Ai lại cái nơi như này ở, còn đáng sợ hơn cả nhà mà.

"Tôi đã hai tháng không có đơn hàng, chỉ có tiền lương cơ bản, giá tiền thuê nhà ở đây rẻ..." Vương Tư Địch trốn lui phía sau Phạm Lam nói.

Phạm Lam: "Mở cửa ra."

"Thật sự phải mở sao?"

"Nhanh lên."

Vương Tư Địch run tay lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa: "Cô, cô làm đi."

Phạm Lam nhìn anh ta bất đắc dĩ, nắm lấy chìa khóa vặn một cái, cửa mở ra, bên trong khe cửa tràn luồng khí lạnh thấu xương, sau đó ngưng tụ thành một đám sương mù xanh biếc.

Không phải oán khí... là quỷ khí!