Chương 35: Mất mặt quá!

***

Phạm Lam đón ánh mặt trời đi ra khỏi tàu điện ngầm, quét một chiếc xe đạp dùng chung, ngân nga bài hát rẽ qua đường phố, vào chợ, chui vào cánh cửa sắt lớn của Hội Liên hiệp Phụ nữ.

Bong bóng trong suốt tiêu tán trước mắt, lá Bạch Quả vàng che khuất nửa bầu trời, dưới mái hiên xanh biếc Đinh Tứ đang cầm chổi lông gà quét tấm biển "Miếu Thổ Địa".

"Chào bà buổi sáng." Đinh Tứ chào hỏi: "Tâm trạng rất tốt sao?"

"Hehe, bình thường bình thường: " Phạm Lam hỏi: "Sao không thấy Giáp Dịch?"

Đinh Tứ lắc đầu: "Sáng sớm đã không thấy đâu rồi."

"À." Phạm Lam vứt túi da nhỏ qua một bên lạch cạch chạy lên lầu.

Hôm qua nhận được lời hứa của Bạch Huyên 20.000 hộc, số dư pháp lực của cô là 20.670.

Ấm no Bôn Tiểu Khang mà. Tất nhiên là hạnh phúc.

(*)Bôn Tiểu Khang là trạng thái cuộc sống đầy đủ nằm giữa hai trạng thái giàu có và ấm no.

"Xã Công đại nhân sớm, Trù Thần đại nhân, chào buổi sáng." Phạm Lam xoay người ngồi vào chỗ.

Kế Ngỗi gặm bánh kếp trái cây, Dung Mộc uống trà công phu của anh ta, hai con Thần đồng thời gật đầu với Phạm Lam.

Phạm Lam pha một tách trà dưỡng nhan, bật máy tính lướt tin tức.

[Số liệu thống kê nửa đầu năm của Cục Nguyệt Lão được công bố, tỷ lệ kết hôn Thần tộc lại thấp hơn, giảm 3,33% so với cùng kỳ năm ngoái. Ngược lại, tỷ lệ ly hôn của Thần tộc cao nhất trong 50 năm qua. Cục Nguyệt Lão kêu gọi, trăm năm tu được cùng thuyền độ, ngàn năm tu được cùng gối ngủ, quý trọng duyên phận, chớ xúc động ly hôn.]

[Thông đạo đăng ký nội bộ cho kỳ thi trung cấp chức danh nhân viên Tam Giới Thần chức đã được mở ra, được biết, đại cương thi lần này sẽ có sự thay đổi lớn.]

[Cục nghiên cứu và phát triển kỹ thuật Tam Giới thành lập viện nghiên cứu trận pháp, tận lực đem kỹ thuật AI nhân giới mở rộng vào trong nghiên cứu trận pháp, để lấp đầy khoảng trống lớn trong kỹ thuật pháp trận.]

AI công nghệ? Trận pháp!

Phạm Lam nhất thời lấy lại tinh Thần, mở chi tiết tin tức ra.

Đáng tiếc, tin tức này vô cùng ngắn gọn, tất cả đều là từ vựng kỹ thuật cao lớn cộng thêm một đống lời khen thương mại... Phạm Lam hoàn toàn không hiểu. Thế nhưng, cô có dự cảm viện nghiên cứu này hẳn là có liên quan đến sơ hở của Càn Khôn Tam Tài đại trận mà Dung Mộc nói đến lúc trước.

Dung Mộc bưng chén trà, mặt mày cúi thấp, dường như cảm nhận được tầm mắt Phạm Lam ngẩng đầu lên.

"Chuyện gì vậy?"

Phạm Lam chỉ vào tiêu đề tin tức trên màn hình.

Dung Mộc gật gật đầu với biên độ rất nhỏ.

Tốt lắm!

Phạm Lam nắm chặt tay.

"Mấy người làm gì vậy?" Kế Ngỗi hỏi.

Phạm Lam: "Giao tiếp bình thường."

Kế Ngỗi xí một tiếng, Dung Mộc cúi đầu cười khẽ.

Giáp Dịch gõ cửa, bước nhanh vào văn phòng, chất một đống văn kiện trước bàn Dung Mộc.

"Xã Công đại nhân, đây là công văn tồn đọng trong thời gian ngài đi công tác, tổng cộng là 587 bản, xin ngài mau chóng phê duyệt."

Dung Mộc: "Sao lại... nhiều thế?"

"Ngài không nói một lời đã tự mình đi công tác tám ngày!" Giáp Dịch da cười thịt không cười: "Hôm nay trước khi tan tầm, nhất định phải hoàn thành!"

"......"

Giáp Dịch lại đặt ba văn kiện xuống trên bàn Kế Ngỗi: "Trù Thần đại nhân, đây là báo cáo sổ công đức trong thời gian ngài đi công tác, có 3002 bản báo cáo hơi khác thường cần ngài tự mình kiểm tra."

Mặt Kế Ngỗi đen đi.

"Trước khi tan tầm, nhất định phải xong cho tôi."

Mặt Kế Ngỗi trắng bệch.

Mẹ ơi! Hôm nay giá trị tức giận của Giáp Dịch có chút cao nha!

Phạm Lam yên lặng cúi đầu, giả vờ làm rùa rụt cổ.

"Phạm Lam ~ bà ơi ~" Giáp Dịch lắc người đến trước bàn Phạm Lam.

"Chào buổi sáng~" Phạm Lam vẫy vẫy tay.

Giáp Dịch cười đến mắt mày cong cong, thả một văn kiện xuống.

"Đây là của ngài."

"...... Của tôi?"

Giáp Dịch gật đầu.

Phạm Lam nuốt nước bọt, mở văn kiện ra.

Không có tài liệu, không có báo cáo, chỉ có ba mẫu đơn và một phong bì lớn.

Trang 1: [Bảng chi tiết chi tiết chi phí đi lại của miếu Thổ Địa quận Thanh Long]. Vé tàu hoả của Phạm Lam, Dung Mộc và Kế Ngỗi, vé máy bay, chi tiết chi phí ăn uống vâng vâng, tổng cộng tiền tệ nhân giới là 26096 nhân dân tệ.

Phạm Lam thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, đổi thành pháp lực chỉ có 26 hộc.

Trang 2: [Bảng chi tiết về việc sử dụng pháp lực trong chuyến công tác của miếu Thổ Địa quận Thanh Long từ ngày 5 tháng 6 đến ngày 7 tháng 6]

Tổng cộng sử dụng pháp lực: 60300 hộc.

"Cái gì?!" Phạm Lam một hơi thiếu chút nữa không đi lên được: "Làm sao có thể?!"

"Bà, bà xem đi. Mỗi mục có một dấu hiệu chi tiết nhé." Giáp Dịch nói.

Phạm Lam nhìn từng cái một.

[Thông kê pháp lực Dung Mộc sử dụng như sau: Sơ Cấp Giới Chú 17 lần, Nhị Trọng Giới Chú 6 lần, Tam Trọng Giới Chú 5 lần, Thanh Minh Chú 90 lần, Tẩy Linh Chú 43 lần, Tổng cộng: 40050 hộc.]

Trước mắt Phạm Lam có chút đen.

[Kế Ngỗi sử dụng pháp chú thống kê như sau: Viêm chú 13 lần, Võ triệu chú 1 lần, Dung Đao giải phong chú 1 lần, tổng cộng 17950 hộc]

[Phạm Lam sử dụng pháp chú thống kê như sau: Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh chú 2 lần, giới chú 3 lần, tam trọng giới chú 1 lần, phụ trợ loại pháp chú cao cấp 2 lần, tổng cộng 2300 hộc]

[Lưu ý: Theo quy định tạm ứng đi công tác của Thần Thổ Địa, chi phí pháp lực trên do miếu Thổ Địa hoàn trả.]

"Tháng này thâm hụt ngân sách 60.000 hộc, Bà, bà phải nghĩ biện pháp giải quyết nha." Giáp Dịch nói.

Phạm Lam chống bàn, trừng mắt nhìn hai con Thần trước mặt, Dung Mộc mặt vùi vào trong đống văn kiện, Kế Ngỗi dùng báo cáo che mặt.

Phạm Lam ôm ngực, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Quỷ sơ sinh thực sự rất khó đánh, đây là nhu cầu công việc. Bình tĩnh, bình tĩnh.

"Bà, còn có trang thứ ba." A Dịch nhắc nhở.

Phạm Lam hít sâu một hơi.

Nó sẽ không thể tồi tệ hơn nữa.

[Bảng chi tiết sử dụng nguyên liệu nấu ăn của miếu Thổ Địa khu Thanh Long]

Phạm Lam: Cái quái gì thế?!

[Bít tết Đổng gia Thần dũng 50 cân, 5000 hộc]

[Gân trâu Đổng gia Thần dũng 30 cân, 3500 hộc]

[Đổng gia Thần dũng thượng não 20 cân, 2800 hộc]

[Linh Chi sơn mạch Thiên Trì 50 con, 1200 hộc]

[Linh Quang Thủy củ cải của Thiên Trì sơn mạch 20 cân, 600 hộc]

[Khoai tây linh quang núi Thiên Trì 10 cân, 4500 hộc]

......

[Tổng chi phí 54.000 hộc]

"Cái thứ này cái gì?!" Phạm Lam hét lớn.

"Nguyên liệu nướng." Kế Ngỗi nói: "Cô đã nói rồi, trở về mời chúng tôi ăn cơm."

"Tôi đang nói về bữa ăn nhẹ! Cơm hộp có hiểu không?! "Phạm Lam sắp điên rồi: "Cấp bậc mì khô nóng cách vách!"

Kế Ngỗi: "Mộc ca chấp thuận rồi. Nguyên liệu nấu ăn chỉ còn nửa tiếng nữa là đến."

Phạm Lam trừng mắt nhìn Dung Mộc.

"Đây là lần đầu tiên tổ chức tiệc chào mừng của đơn vị trong một trăm năm qua, sao có thể qua loa được." Dung Mộc nhỏ giọng nói.

Phạm Lam: "Ai trả tiền?!"

Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to, nở nụ cười vô tội.

Đệt!

"Tôi muốn trả lại!" Phạm Lam hét lớn.

"Không còn kịp nữa rồi" Giáp Dịch rút một xấp hóa đơn lớn từ trong phong bì ra: "Đây là hoá đơn hôm qua tôi ký nhận."

Phạm Lam: "Cái... "

Giáp Dịch buông phiếu, cúi đầu, nhẹ nhàng rời đi.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam đặt mông ngồi trên ghế.

Trong đầu hiện lên một đống số má.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vừa rồi vẫn là Tiểu Khang, chưa đến một giờ, lại thành nghèo cùng rồi?!

Hai tên phá gia chi tử này!

Phạm Lam quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn hai vị đồng liêu.

Kế Ngỗi: "Nguyên liệu nấu ăn đều là tươi sống và do Cơ thị cung cấp, Cơ Đan nói có thể giảm giá."

Dung Mộc: "Còn có thể trả góp."

"Hai người mấy người, bây giờ, lập tức, lập tức... " Phạm Lam híp mắt: "Trả lại 27.500 hộc pháp lực nợ tôi!"

Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc nhau, đồng thời đạp không mà cùng tiến lên, chạy về phía bình phong.

"Chạy trốn hòa thượng không trốn được miếu!" Phạm Lam đuổi theo, đâm mạnh vào cửa "Khôn Cảnh".

"Phụt!" Hoa giấy từ trên trời giáng xuống, rơi đầy mặt Phạm Lam

Phạm Lam choáng váng.

Trong Khôn Cảnh, những đám mây màu đang đuổi theo mặt trăng, trên mặt nước hồ như gương lơ lửng một biểu ngữ đỏ thầm dài trăm thước.

[Nhiệt liệt hoan nghênh Bà Thổ Địa Phạm Lam trở thành nhân viên chính thức]

Phạm Lam: "Hả?"

Cô nhìn thấy Bạch Huyên, Hắc Diệp, còn có Giáp Dịch, Đinh Tứ, Ất Nhĩ, và Bính Thiện núp ở phía sau Đinh Tứ, mỗi người bọn họ trong tay đều cầm pháo hoa kéo kéo, Cơ Đan nâng ly cocktail cười đến hoa cành run rẩy.

Dung Mộc và Kế Ngỗi đứng bên hồ, một nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng, một đôi mắt cong cong.

Bạch Huyên: "Ngạc nhiên không bất ngờ không? Có..."

Hắc Diệp: "Cảm động không."

Cơ Đan: "Nguyên liệu nấu ăn hôm nay đều do bổn Thần đặc biệt tài trợ, đừng khách khí, thoải mái ăn!"

Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Bính Thiện, Đinh Tứ ôm quyền: "Chúc mừng Bà Thổ Địa chính thức nhậm chức!"

Phạm Lam giật mình một lúc lâu, sau đó, dùng cánh tay che mí mắt... Cô nghĩ nếu bây giờ mà khóc thì quá mất mặt.

Bốn phía cười vang, Phạm Lam không biết bị ai đẩy đến chỗ ngồi, cô ngửi thấy mùi thịt nướng.

Kế Ngỗi đứng trước lò nướng triển khai thân thủ, Hắc Diệp nâng mâm ngồi xổm canh gác, Bạch Huyên và Cơ Đan ngồi xổm ở bên cạnh thèm nhỏ dãi, Giáp Dịch, Đinh Tứ, Ất Nhĩ, Bính Thiện bận rộn giúp đỡ một tay.

"Tay nghề của A Ngỗi đệ nhất Tam Giới, cô nhất định phải nếm thử." Dung Mộc cười nói.

Anh ta ngồi đối diện Phạm Lam, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ tỏa dưới ánh trăng.

Phạm Lam: "Tôi suýt bị dọa chết!"

Dung Mộc hé miệng cười.

"Ý của ai?"

Dung Mộc nháy mắt, vẻ mặt vô tội.

"......"

Phạm Lam hiểu rồi, người trước mắt này tuy rằng thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa vô hại, nhưng tuyệt đối là người xấu xa nhất.

"Ba trăm bảy mươi tám năm bốn tháng mười hai ngày, tôi cuối cùng lại ăn được thịt nướng của lão Kế!" Bạch Huyên nhào tới trên người Dung Mộc, một tay ôm cổ anh ta, tay kia xách vò rượu: "Lão Mộc, tôi thật sự cảm động quá."

Dung Mộc thở dài, đầu ngón tay kẹp cánh tay Bạch Huyên dịch sang một bên.

"Nào, lão Mộc, uống một chén đi!" Bạch Huyên cười to.

Dung Mộc bưng một chén rượu trắng lên uống một hơi cạn sạch, mặt không đổi sắc.

Phạm Lam: Mẹ ơi?

"Hử?" Bạch Huyên nheo mắt: "Tôi cũng cạn! Lại lần nữa!"

Dung Mộc: "Tửu lượng không thắng nổi Dung mỗ đâu."

"Anh coi thường tôi! Phải cạn!"

Dung Mộc thở dài, trực tiếp nhấc một vò rượu từ dưới bàn, uống một hơi cạn sạch.

Phạm Lam: Đệt?!

"Tôi cũng cạn, ha ha ha... " Bạch Huyên uống hai ngụm lớn, nhưng mới nuốt xuống một ngụm rượu đã ngã thẳng tắp xuống, được Hắc Diệp đỡ được kéo sang một bên, đặt ngủ trên ghế.

"Mấy ngàn năm rồi, cũng không chịu nhớ kỹ." Hắc Diệp nói.

Phạm Lam: "..."

"Rượu Đỗ Khang ba trăm năm, một vò 2000 hộc, bình thường không uống nổi." Dung Mộc đưa vò rượu lên cười. Hai mắt anh ta cong cong, sóng mắt trong suốt, tim Phạm Lam thấy vậy tim thì đập loạn mấy nhịp, vội vàng chạy đi.

Cạnh tranh trước lò nướng càng lúc càng kịch liệt, Hắc Diệp và Cơ Đan canh giữ bếp lò, mỗi khi có thịt nướng bưng ra, hai người liền nhào vào chém gϊếŧ một trận, đừng nói thịt, ngay cảque nướng cũng không cướp được.

Phạm Lam đợi gần nửa giờ, tức giận quá liền gia nhập luôn vào đại chiến cướp thịt, nhưng cô là một hạ Thần mới nhậm chức, đâu phải là đối thủ của hai lão thượng Thần này, chỉ có thể bị gϊếŧ trong một giây.

Càng đáng ghét hơn chính là Kế Ngỗi chẳng những không hỗ trợ, còn châm chọc khıêυ khí©h cô.

"Phạm Lam, công phu quá kém."

Phạm Lam: "Này, chúng ta cùng đơn vị đó."

Cơ Đan: "Tôi là nhà tài trợ độc quyền." "

Hắc Diệp: "Là mấy người nói muốn bồi thường bằng thịt nướng."

Phạm Lam: "..."

Được rồi! Đánh không lại, ta còn không tránh được sao!

Phạm Lam thở phì phì trở lại chỗ ngồi, Bạch Huyên bên cạnh ngủ say sưa, nước miếng rơi cả ngàn trượng, Dung Mộc không thấy đâu nữa.

Phạm Lam đang buồn bực thì cảm thấy có người túm lấy tay áo cô. Là Bính Thiện, cô bé ngồi xổm dưới gầm bàn, vụиɠ ŧяộʍ đưa cho Phạm Lam năm xiên thịt nướng.

Phạm Lam: "Cảm ơn."

Bính Thiện bỏ đi.

Phạm Lam"..."

Vẫn không nhìn thấy mặt.

Tay nghề của Kế Ngỗi quả nhiên kinh thiên tuyệt địa, miếng thịt vào miệng liền tan, mùi thơm trong nháy mắt chảy vào lục phủ ngũ tạng, Phạm Lam chỉ cảm thấy gân mạch toàn thân nóng lên, cả người đều trở nên choáng váng. Năm xiên thịt xuống bụng, tim cô đập nhanh đến một trăm hai.

Có vẻ như thịt này không thể ăn nhiều.

Phạm Lam lấy bàn tay quạt gió, tính toán tìm một chỗ mát mẻ để ngồi. Cô chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, con đường dưới chân có hoa văn trúc đặc thù, mặt ngoài phủ một tầng hơi nước ướt sũng lấp lánh dưới ánh trăng.

Mặt trăng trong Khôn Cảnh dường như luôn luôn tròn vành vạnh, cứ như thể một chiếc đĩa bạc siêu lớn treo trên bầu trời. Nước hồ róc rách, như khóc như kể, con cá nhỏ như bảo thạch dường như đều ngủ say, không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, nổi lên từng tầng từng gợn sóng..

Phạm Lam nhìn thấy một người.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lớn lỏng lẻo, hai tay đút vào ống tay áo và ngồi khoanh chân trước hồ.

Là Dung Mộc.

Phạm Lam không khỏi đi khẽ bước chân.

Dưới bầu trời màu xanh, bóng lưng của anh ta mơ hồ tỏa sáng, cùng ánh trăng giao nhau rực rỡ, liên kết thành một chùm ánh sáng, giống như một cột sáng ở trong thiên địa.

Nhiệt độ trong máu Phạm Lam chậm rãi tản đi, gió thổi trên mặt hồ phả vào người làm cho cô vừa bình tĩnh lại thỏa mãn.

Cô cứ nhìn Dung Mộc như vậy, không biết qua bao lâu, dường như rất lâu, lại dường như chỉ có vài giây.

Đột nhiên, thân thể Dung Mộc hơi động đậy, nhích sang trái, dừng một chút, lại chậm rãi đổi sang phải, dừng lại, lại nhích sang trái.

Bên trái, bên phải, bên phải, bên trái, cơ thể của anh ta từ từ lắc lư, biên độ rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng rất có nhịp điệu, giống như đứa trẻ nghe được bài hát yêu thích, không tự chủ được lắc lư nhịp điệu.

Phạm Lam mỉm cười.

Anh chàng này, trông rất hạnh phúc.

Dung Mộc

Bóng lưng cứng đờ, anh quay đầu lại.

"Hi..." Phạm Lam vẫy tay.

Dung Mộc nháy mắt, vẫy vẫy tay.

"Không quấy rầy Xã Công đại nhân nữa, tôi đi qua bên kia dạo một vòng." Phạm Lam cất bước rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, quay đầu lại, đã phát hiện Dung Mộc đi theo phía sau cô.

"Có việc gì thế?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc lắc đầu.

"Vậy... tạm biệt?"

Dung Mộc không nhúc nhích.

Gã này trúng gió gì thế?

Phạm Lam tiếp tục đi về phía trước, Dung Mộc lại đi theo.

Phạm Lam thở dài: "Xã Công đại nhân có gì phân phó sao?"

Dung Mộc lẳng lặng nhìn Phạm Lam, không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì.

Lúc anh ta không cười, ngũ quan có loại cảm giác sắc bén như đao gọt rìu đυ.c... làm cho Phạm Lam nhớ tới khoảnh khắc trên đường sắt cao tốc.

Giống như Dung Mộc không phải Dung Mộc, mà là người nào khác...

Trong lòng Phạm Lam có chút bối rối, cô lui về sau nửa bước.

Dung Mộc giơ cánh tay lên, ngón tay bưng chỉ vào ngực của Phạm Lam... một chùm ánh sáng màu lam băng chậm rãi nổi lên... là Lang Thanh.

Ý anh là sao?!

Phạm Lam cảm thấy có chút không đúng.

Dung Mộc đi lên một bước, Lang Thanh rơi vào lòng bàn tay anh ta.

Hiện tại anh ta cách rất gần Phạm Lam, chóp mũi hai người nhiều nhất chỉ có cách 20cm, Phạm Lam có thể nghe được tiếng hít thở của anh ta, nhìn thấy lông mi thon dài của anh ta, ngửi thấy mùi vị sương mai trên người anh ta.

Ngón áp út của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve bảo thạch màu lam, đầu ngón tay khều một cái, hai cái, bà cái, động tác nhẹ nhàng lại sa ngã, giống như không phải vuốt ve Lang Thanh, mà là...

Phạm Lam đầu ong lên một tiếng, lui về phía sau một bước.

Bảo thạch từ trong lòng bàn tay anh ta trượt ra, rơi xuống giữa xương quai xanh Phạm Lam, giống như một con muỗi cắn một cái, vừa đau vừa ngứa.

Dung Mộc nhìn Phạm Lam, đồng tử trong trẻo như nước, đuôi mắt hơi hạ xuống, lông mi thật dài che đi mí mắt, Phạm Lam đột nhiên nhớ tới lời nói của Bạch Huyên... Dung Mộc, đẹp đến kinh tâm động phách.

Anh ấy đẹp quá...

Phạm Lam nghĩ.

Dung Mộc mỉm cười, nụ cười không giống như bình thường, hơi nghiêng đầu, dường như có chút ngượng ngùng, lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, nụ cười của anh ta càng lúc càng rạng rỡ, tiếng tim Phạm Lam cũng càng lúc càng lớn. Làn da nơi Lang Thanh dán vào càng lúc càng tê dại, rất nhanh lan ra cả nửa thân thể.

Một ý nghĩ lớn mật không hiểu sao xuất hiện trong lòng Phạm Lam, giống như một hạt giống phá đất mà ra, cẩn thận từng li từng tí thăm dò rồi nhú ra chồi non.

"Anh tặng tôi Lang Thanh, có phải có hàm nghĩa gì đặc biệt hay không?"

Nụ cười của Dung Mộc lại thay đổi, trở nên ôn nhu lại xa xôi.

Hai tay anh ta cắm vào ống tay áo, thân thể lắc lư trái phải, nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo tiết tấu đặc biệt.

Đôi mắt của anh ta giống như toàn bộ ánh sáng của mặt trăng đều rơi vào bên trong.

Phạm Lam nhìn đến choáng váng, cô bất tri bất giác giơ tay lên, muốn sờ vào đôi mắt ấy.

Đúng lúc này, Dung Mộc phồng má lên thổi một hơi, rồi cúi đầu xuống, không còn động tĩnh gì nữa.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Này!"

Phạm Lam: "Này này!"

Dung Mộc nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, nghiễm nhiên đã ngủ thϊếp đi.

Vì thế, anh ta là say rượu ư?

Cho nên, vừa rồi những động tác của anh ta đều là vô thức?

Tôi tưởng... Đệt...

Phạm Lam da mặt nóng lên, lấy tay che mặt, từ kẽ ngón tay nhìn xung quanh bốn phía.

Ánh trăng sáng bóng, hồ nước trong vắt, không gian yên tĩnh.

May mắn thay, không có ai cả.

Cũng may, vừa rồi chỉ hơi hoảng hốt, không làm ra hành vi gì không thể chấp nhận được.

Phạm Lam vỗ vỗ ót, hít sâu vài lần, gọi điện thoại cho Kế Ngỗi.

Tiếng điện thoại reo rất gần, ngay phía sau cô!

Kế Ngỗi đứng cách phía sau cô mười mét, sắc mặt lạnh lùng khoanh tay trước ngực, gió thổi làm cho tạp dề anh ta rung động, nhìn như có vài phần sát khí.

Phạm Lam: "Anh đến từ khi nào vậy?" "

Kế Ngỗi: "..."

"Anh đã nghe thấy gì?"

Kế Ngỗi không nói gì, trực tiếp đi tới trước mặt Phạm Lam, lấy từ trong ngực mình ra một ngọc bội màu lam băng, ước chừng to bằng đồng tiền, ánh ngọc ôn nhu, ẩn chứa vầng sáng như sóng nước, màu sắc và cảm giác rất giống với Lang Thanh.

"Đây là thứ lúc tôi thăng chức Thượng Thần Mộc ca tặng tôi." Kế Ngỗi nói.

Phạm Lam: "Hả?"

"Lớn hơn cô."

"...... A..."

"Đắt hơn cô."

"......"

"Đẹp hơn cô."

"......"

Kế Ngỗi nhìn Phạm Lam từ trên cao xuống... Anh ta vốn cao hơn Phạm Lam hai cái đầu... ánh mắt hôm nay đặc biệt ngạo nghễ.

Phạm Lam: Có ý gì?!

Kế Ngỗi lướt qua Phạm Lam, cõng Dung Mộc đang ngủ, chân đạp gió bay đi.

Để Phạm Lam đứng tại chỗ hứng gió lạnh vù vù.

Hai phút sau, Phạm Lam hiểu ra.

Kế Ngỗi là muốn nói cho cô biết, chỉ cần là thần viên miếu Thổ Địa, Dung Mộc đều sẽ tặng một món quà lưu niệm tương tự...

Để cô đừng nghĩ lung tung...

Mẹ ơi!

Thật đáng xấu hổ!