Chương 36: Lại nằm mơ

***

Phạm Lam từ nhỏ đến lớn dường như không hê có duyên với người khác giới. Thuở thiếu thời, khi tất cả các giáo viên và phụ huynh đều rất nghiêm trong việc "yêu sớm", thì chỉ có mẹ của Phạm Lam là không bao giờ lo lắng.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Phạm Lam quá lười, nếu có thể ngủ thêm một phút thì cô tuyệt đối không bớt ngủ đi 60 giây, dẫn đến thời gian dành cho bề ngoài bản thân cô bị giảm bớt một cách nghiêm trọng, giá trị nhan sắc vốn không cao lại vì thế mà giảm đi rất nhiều.

Thử hỏi, trong số rất nhiều cô gái xinh đẹp, ai lại đi chú ý tới một Phạm Lam mắt mày lúc nào cũng kèm nhèm buồn ngủ, ngoại hình không đẹp cơ chứ?

Lúc học đại học, Phạm Lam cuối cùng cũng thức tỉnh một chút ý thức nữ tính của bản thân, bắt đầu chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng cũng không biết có phải bởi vì thức tỉnh quá muộn, đám mụn thanh xuân vẫn luôn ẩn nấp bên trong đột ngột bộc phát ra trong khoảng thời gian này, để bảo vệ nhan sắc còn sót lại, Phạm Lam đã phải áp dụng biện pháp hiệu quả đó là rửa mặt bằng xà phòng lưu huỳnh... trong một đám nữ sinh viên đại học lúc nào cũng toả ra thơm ngào ngạt, mùi lưu huỳnh của Phạm Lam cứ phải được gọi là một rào cản ngăn ngừa bạn khác giới một cách vô cùng có hiệu quả.

Cuối cùng mụn lặn đi, và khoảng thời gian đại học cũng trôi qua mất, nên yêu đương cũng yêu đương rồi, nên chia tay cũng chia tay rồi, cái số làm cẩu độc thân thì vẫn cứ làm cẩu độc thân thôi.

Về phần sau khi đi làm, khụ, thì chỉ có thể kết luận bằng hai từ mệt mỏi, nô ɭệ của xã hội như Phạm Lam ngay cả ngủ còn không ngủ giấc chứ đừng nhắc đến cuộc sống tình cảm làm gì?

Tóm lại, Phạm Lam kỳ thật cũng không có kinh nghiệm thân thiết với đàn ông, nhất là cấp bậc như Dung Mộc, huống chi người này cứ không có chuyện gì cũng nhìn cô cười...

"Haiz... " Phạm Lam nằm duỗi người trong chăn, sâu sắc kiểm điểm từng lời nói và hành động của mình.

Hôm nay cô có ba hành vi không đẹp cho lắm.

Thứ nhất, hôm nay cô khen Dung Mộc đẹp...

emmmmm......

Tuy rằng cô nói sự thật, thế nhưng bầu không khí lúc đó lại vô cùng trêu ngươi, nhưng mà, điều này là không đúng!

Làm sao lại có thái độ không nghiêm túc trước mặt lãnh đạo như thế được!

Sao có thể mê trai ngay trước mặt lãnh đạo được!

Sao có thể mất nguyên tắc như thế trước mặt lãnh đạo được!

Ý chí cô cũng không kiên định quá rồi!

Phạm Lam hung hăng khinh bỉ mình ở trong lòng một hồi.

Thứ hai, hỏi Dung Mộc nguyên nhân tặng cô Lang Thanh... Kế Ngỗi sau đó dùng sự thật nóng bỏng kia đánh thẳng vào mặt cô... Loại đồ này chỉ là tiêu chuẩn của nhân viên miếu Thổ Địa ở khu Thanh Long mà thôi.

"Tôi thật sự là bành trướng quá... Thế mà dám suy nghĩ..." Phạm Lam nói thầm: "May mà không hỏi nhiều, nếu không thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi."

Thứ ba, cô thế mà muốn sờ Dung Mộc.

Phạm Lam vỗ ót.

Suýt nữa, suýt chút nữa!

Cô đã biến thành quấy rối tìиɧ ɖu͙© tại nơi làm việc rồi!

Suy nghĩ này đúng là khủng khϊếp!

Kiên quyết bóp chết nó ngay!

"Tóm lại, ngày hôm nay bởi vì ý chí bản thân không đủ vững chắc, nhận thức về bản thân không đầy đủ, giao tiếp với lãnh đạo không đủ tốt và các lý do khác gây ra những sai lầm nhỏ, sau khi tự kiểm tra, tôi đã nhận thức đầy đủ về những thiếu sót của riêng mình." Phạm Lam thở dài một hơi: "Vấn đề không lớn, có thể phòng ngừa có thể khống chế, ngủ thôi."

Phạm Lam buộc mình nhắm mắt lại, nhưng khuôn mặt của Dung Mộc lại cứ lởn vởn trong đầu làm cho toàn thân cô nóng rực, không thể không xuống giường uống một ly nước lớn, hạ nhiệt độ điều hòa, lúc này cơn buồn ngủ mới dần dần ập đến.

Phạm Lam cảm giác ý thức càng bay càng xa, càng bay càng cao, bay ra khỏi ô cửa sổ, vượt qua những tòa nhà cao tầng, bóng đêm bao trùm lấy thân thể cô, gió đêm lướt qua mái tóc cô, Phạm Lam nhìn thấy vạn nhà đèn đuốc dưới chân rực rỡ như tinh hà.

Thân thể cô tiếp tục bay cao lên, xuyên qua tầng mây thật dày, ánh trăng màu xanh đậm treo cao trên bầu trời, từng dãy núi khổng lồ giống như tranh thủy mặc.

Phạm Lam giẫm lên những đám mây, cô chân trần bước đi, thân mây dày chưa đến mu bàn chân, có hơi lạnh, cảm giác giống như giẫm lên một lớp kẹo dẻo ướp lạnh.

Dưới tầng mây, là dải ngân hà rộng lớn vô tận, vô số ngôi sao tạo thành gợn sóng lấp lánh, theo gió, theo mặt trăng chậm rãi di chuyển.

Phạm Lam ngồi bên cạnh mây, chân để thõng xuống, ngôi sao trong suốt nhảy lên ngón chân của cô rồi lại trượt xuống, để lại cảm giác ướŧ áŧ và có hơi nhột.

Phạm Lam biết cô lại nằm mơ.

Cảnh sắc xinh đẹp này, cảm giác mộng ảo này, nhất định là cảnh tượng trong mơ mới có.

Phạm Lam lắc lắc chân ngâm nga bài hát, cảm giác trái tim mình giống như được một làn nước trong suốt rửa sạch.

Đột nhiên, đám mây bên cạnh cô hạ xuống, có một người ngồi xuống bên cạnh cô.

Phạm Lam quay đầu, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Người bên cạnh nghiêng mặt đón ánh trăng, sạch sẽ như nước.

Là Dung Mộc!

Phạm Lam thở dài.

Quả nhiên là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, ý chí của cô thật sự là bạc nhược quá mà.

Dung Mộc mặc áo dài trắng đơn giản mong manh tinh khiết, cổ tay áo rộng thùng thình theo cơn gió nhẹ nhàng bay múa, hai tay anh ta cắm ở trong tay áo, hơi ngửa đầu, cổ áo anh ta là cổ áo chéo, bị gió thổi qua làm hơi lộ một miếng da thịt trắng như ngọc.

Phạm Lam nghĩ, không hổ là giấc mơ của cô, loại hình ảnh bất nhã này cũng xuất hiện luôn.

Đáng ghét nhất chính là, rõ ràng là cảnh tượng trong mơ, thế nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng.

Dung Mộc trước mắt quá chân thực, mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi lông mi, thậm chí ngay cả mùi hương trên người anh ta đều giống chính chủ y như đúc.

"Nhìn kìa, chúng nó đến rồi." Dung Mộc nói.

Phạm Lam: Mẹ ơi, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.

"Cái gì?" Phạm Lam hỏi.

Dung Mộc chỉ về phía trước.

Phía chân trời xa xôi bay tới vô số điểm sáng màu vàng, chúng làm chấn động cánh chim màu vàng, xuyên qua những đám mây, bay lượn dưới ánh trăng, hình thành một tia sáng đỏ... là mấy vạn con chim, chúng có lông màu vàng, mỏ đỏ thẫm, móng vuốt trắng như tuyết.

"Đây là loài chim gì?" Phạm Lam hỏi.

"Hỷ Thước." Dung Mộc nói.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam: "Anh bắt nạt tôi không đọc sách phải không, Hỷ Thước không phải có màu này."

Dung Mộc mỉm cười, đồng tử phản chiếu ánh sao khắp ngân hà, vừa say lòng người lại vô cùng mê hoặc.

"A a a, dừng lại!" Phạm Lam hét lớn: "Đừng dụ dỗ tôi phạm tội!"

Dung Mộc hơi sửng sốt, nghiêng đầu.

Đây rõ ràng là một cuộc tấn công!

Phạm Lam ôm ngực, cảm giác như mình sắp chảy máu cam đến nơi rồi.

Chim trên bầu trời đêm càng lúc càng nhiều, chúng được chia thành hai nhóm, dưới ánh trăng kết nối lại thành hai vòng cung, lần lượt nằm riêng trên những đám mây của cả hai đầu dải Ngân Hà. Nhiều con chim vàng bay qua đắp vào khoảng trống của vòng cung, một cây cầu hình bán nguyệt vàng rực rỡ được dựng lên trên Dải Ngân Hà.

Phạm Lam kinh hãi: "Cầu Hỷ Thước?!"

Dung Mộc: "Ừ."

"Hôm nay là mùng bảy tháng bảy?"

Dung Mộc lắc đầu.

Hai đầu cầu Hỷ Thước hiện ra hai cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, phía trên là mái hiên xanh biếc, trong cửa đi ra hai người... là hai Thần.

Vị bên trái mặc áo lông bảy màu, mày cao miệng nhỏ, búi tóc như mây, dải ruy băng thật dài trong suốt bay múa quanh người cô. Vị bên phải khoác trường bào, tóc đen giày đen, mày rậm mắt to, khí thế phi thường.

Phạm Lam: "Ngưu Lang Chức Nữ?"

Dung Mộc: "Tính là vậy đi."

"Sao có cảm giác... không đúng lắm?"

Dung Mộc thở dài.

Chỉ thấy hai vị Thần này đứng thẳng tắp ở hai bên thước kiều, không bước lên cầu cũng không nói lời nào, một người đanh mặt một người lạnh mặt, trừng nhau một lúc lâu rồi đồng thời quay đầu, đóng cửa lại.

Cánh cửa biến mất, Phạm Lam cũng ngây ra.

Cái gì và cái gì thế?

Cốt truyện của giấc mơ này cũng quá mơ hồ rồi.

Phạm Lam gõ ót, ý đồ điều khiển tế bào não đổi lại thành giấc mơ bình thường, đột nhiên cô giật mình phát hiện Dung Mộc đang nhìn chằm chằm mình.

"Có việc gì sao?" Phạm Lam hỏi.

"Hôm nay, hôm nay, Dung mỗ uống hơi quá chén." Ánh mắt Dung Mộc hơi tránh né: "Đường, đường đột đột... rồi"

Mặt anh ta hơi phiếm hồng, vành tai giống như hai quả mã não trong suốt màu đỏ.

Đám chim Hỷ Thước vù một cái tản ra, cánh chim màu vàng bay lượn dưới ánh trăng, đẹp đẽ vô cùng.

Nhịp tim của Phạm Lam biến mất vài giây, sau đó lại nhảy dựng lên.

Cô cảm thấy, tình này, cảnh này, nếu không làm gì đó, thật sự là quá có lỗi với giấc mơ này.

Vì vậy, cô đã làm một thứ mà thực tế muốn làm lại không dám làm.

Cô áp sát vào người Dung Mộc, đưa hai tay lên, chậm rãi nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Dung Mộc.

Toàn thân Dung Mộc thoáng cái biến thành màu hồng phấn.

"Ha ha ha ha ha, sảng khoái!" Phạm Lam cười to.

"Phạm Lam!"

Kim quang rực rỡ nổ tung trước mắt, thân thể Phạm Lam chợt lơ lửng trên không rồi nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

"A!" Phạm Lam ngồi dậy, bộ đồ ngủ bị mồ hôi làm thấm ướt.

Cô sững sờ nhìn xung quanh bốn phía, là phòng ngủ nhà mình. Ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng, ánh nắng mặt trời mang theo cơn gió mùa hè lướt qua rèm cửa sổ, điện thoại di động kêu "ting" một tiếng, nhảy ra thông báo dự báo thời tiết.

[Ngày 23 tháng 6, ngày 3 tháng 5, 16-20 độ C, gió nhẹ, nắng]

Phạm Lam nhìn, nhìn, rồi lại nhìn, ước chừng qua một phút, hai tay ôm lấy mặt.

"He he~"

*

Tục ngữ nói: nằm mơ thì sảng khoái, nhưng khi đối mặt chẳng khác gì lửa đốt mông.

Phạm Lam đứng trong tàu điện ngầm, cực kỳ muốn trốn việc.

Vừa nghĩ đến việc cô sắp gặp Dung Mộc, lại liên tưởng đến những chuyện và giấc mơ tối hôm qua, cô liền cảm thấy hô hấp khó khăn.

Không biết vì sao, cô lại có một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được.

Giống như cô đã vấy bẩn một thứ gì ngọc khiết băng thanh... phi, đây là tính từ gì thế!

Phạm Lam đeo tai nghe và quyết định thanh lọc tâm hồn bằng âm nhạc.

Trong điện thoại di động là album của Trương Triết Hiên mà cô yêu thích nhất, được ca ngợi là âm thanh trời ban duy nhất còn sót lại trên thế giới, mỗi bài hát đều có sức mạnh chữa lành thần kỳ.

Phạm Lam cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình, nhìn chằm chằm đường hầm tối đen ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đột nhiên, bên tai nghe vang lên một tiếng "thịch".

Phạm Lam theo phản xạ có điều kiện nhìn vào danh sách bài hát.

Là bài hát chính của album "Bán sinh", nhạc đệm đều là piano, không có trống.

Cô nghe nhầm sao?

Phạm Lam nghĩ.

Nhưng rất nhanh, cô lại nghe thấy một lần nữa.

"Thịch...thịch... "

Phạm Lam rút tai nghe ra.

"Thịch...thịch...thịch"

Không phải âm thanh trong tai nghe.

Phạm Lam quan sát bốn phía, chung quanh đều là những con người bình thường, màu sắc, kết cấu, trạng thái của khí cũng đều rất bình thường.

"Thịch...thịch...!" Tiếng đó lại vang lên, lần này Phạm Lam nghe rất rõ ràng, thanh âm kia là đến từ ngoài cửa sổ, dường như ở trong đường hầm, lại dường như xa hơn...

Tàu điện ngầm vẫn tiếp tục chạy và vài giây sau âm thanh đó liền biến mất.

[Trạm Đào Sơn đến rồi, sắp mở cửa xe bên trái. Trạm này có thể được chuyển sang tuyến số 4 và số 6.]

Phạm Lam nhìn bản đồ tuyến tàu điện ngầm. Tuyến số 4 là đường tròn, từ trạm này xuống xe, ngược chiều kim đồng hồ đi thêm một trạm, thì là trạm trung chuyển lớn nhất Xuân Thành, núi Bạch Cách.

Phạm Lam giật mình, nhớ lại hồi ức không tốt lắm.

*

Quả nhiên là không may mắn.

Phạm Lam nghĩ.

Lúc vào cửa, Dung Mộc đang đưa lưng về phía Phạm Lam tưới hoa, sau đó anh ta đột nhiên cứng đờ, cứng đờ ước chừng hai ba giây, mới giống như con lười chậm chạp buông bình tưới nước xuống, đi đến sau bàn làm việc cầm một cuốn sách lên che mặt.

Từ đầu đến cuối, Phạm Lam vẫn không hề nhìn thấy gương mặt anh ta.

Kế Ngỗi ném hai quả cam vào máy ép trái cây, đến vỏ hạt còn không thèm bóc ra, âm thanh nghe như đang cực kỳ nóng nảy.

Phạm Lam lặng yên không một tiếng động ngồi sau bàn làm việc, yên lặng mở máy tính ra.

Cô cảm thấy bốn ánh mắt không chút thiện cảm đang bắn vào lưng cô.

Đầu tiên là Kế Ngỗi, anh ta liếc Phạm Lam một cái, ngửa đầu rót ra một chén nước cam, khóe mắt hơi co rút.

Phạm Lam: "..."

Người anh em, anh không đắng sao?

Tiếp theo là Dung Mộc, cả gương mặt đều trở nên căng thẳng.

Phạm Lam:?

Lông mày Dung Mộc hạ xuống, chậm rãi híp mắt lại, dường như có hơi khó chịu.

Phạm Lam:??

Dung Mộc cắn chặt răng, vô cùng khó chịu.

Phạm Lam:???

Dung Mộc quay đầu, tiếp tục nhìn trang sách của anh ta.

Phạm Lam: "..."

Sao cô cảm thấy như mỗi quan hệ đồng nghiệp trong văn phòng cô đang trở nên tồi tệ nhỉ?

Vì sao? Tuy rằng tối hôm qua cô lỡ mê trai chút xíu, nhưng đã qua một đêm rồi không đến mức nghiêm trọng đến vậy chứ.

Không thể tiếp tục như thế này được, chìa khóa để việc giao tiếp giữa các cá nhân được duy trì là giao tiếp một cách tích cực và hiệu quả.

"Khụ, Xã Công đại nhân, Trù Thần đại nhân, chúng ta trò chuyện chút đi." Phạm Lam nói: "Hai vị có ý kiến gì với tôi, có thể nói thẳng ra đi tôi sẽ cố gắng thay đổi."

Kế Ngỗi trừng mắt nhìn Phạm Lam một lúc lâu, mới bật ra một tiếng "Hừ".

Phạm Lam: Con mẹ nó?

"Xã Công đại nhân, ngài thì sao? Chúng ta hãy đối xử thành thật với nhau đi."

Cũng không biết những lời này chạm vào dây Thần kinh mẫn cảm nào của Dung Mộc, lỗ tai anh ta đỏ lên, đôi mắt thì trợn tròn... ánh mắt của anh ta thật sự rất to, hơn nữa còn rất sáng.

Phạm Lam cảm thấy hô hấp mình lại bắt đầu có hơi khó khăn.

"Xã Công đại nhân, tôi thừa nhận, trước kia tôi quả thực chưa từng thấy qua vị thần tiên nào có phong thái tuấn lãng như ngài, cho nên lời nói cử chỉ của tôi tối hôm qua có thể hơi quá, làm tổn hại đến uy nghiêm của thần Thổ Địa ngài, ngài là một Thần chức kỳ cựu tám vạn năm, cũng không nên so đo với một vị thần nho nhỏ như ta."

Dung Mộc lẩm bẩm: "Tôi mới bảy vạn chín ngàn bảy trăm bốn mươi hai tuổi..."

Phạm Lam giơ tay lên: "Tôi đã tự phản tỉnh và kiểm điểm sâu sắc, sau này trong công việc tôi chắc chắn nghiêm khắc kỷ luật bản thân, tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần thứ hai."

Biểu cảm Dung Mộc thay đổi vài lần, cuối cùng cũng nói một câu: "Bỏ đi."

Phạm Lam: "Ý của Trù Thần đại nhân thế nào?"

Kế Ngỗi: "Công việc của cô tiến triển quá chậm."

"Hả?"

"Ngân sách eo hẹp."

"......"

Đó còn không phải là vì hai cái tên phá nhà các người sao?

Phạm Lam cố nén không nói ra tiếng.

"Điều này đúng là do năng lực của tôi không đủ, sau này tôi sẽ lập kế hoạch thật chi tiết... "

"Bà ơi~~~" Giáp Dịch cả gương mặt sáng ngời bay vào: "Ngài thật sự là tài thần của đơn vị chúng ta mà!"

Phạm Lam: "Cái gì vậy?"

"Ngài lại có ba pháp chú mã nguồn thông qua kiểm toán, chúng ta được thưởng 9 vạn hộc pháp lực, CGV cuối năm lại tăng thêm 5%!" Hai mắt Giáp Dịch tỏa sáng: "Bà ơi, tôi thật sự muốn hôn bà một cái."

"Đừng! Tôi không chịu được! "Phạm Lam lui về phía sau nửa bước, mở Thần Tín Thiên Đình ra xem số dư tài khoản.

[Với những đóng góp xuất sắc của bạn cho dự án mã nguồn bùa chú, phần thưởng nhận được 50.000 hộc]

Ba pháp chú mới thưởng 50.000 hộc, lần trước một cái thưởng 30.000 hộc, chẳng lẽ là bởi vì hiệu quả pháp chú không giống nhau?

Phạm Lam cảm thấy về việc nghiên cứu mã nguồn pháp chú, cô còn cần phải tiếp tục nghiên cứu nhiều nhiều.

Tuy nhiên, đây không phải là trọng tâm, vấn đề là...

Phạm Lam nhướng mày, liếc mắt.

Anh em thấy chưa, đây chính là thực lực!

Kế Ngỗi mặt đen lại, ngồi trên ghế không lên tiếng.

Phạm Lam lại nhìn Dung Mộc, Dung Mộc dời ánh mắt đi.

Quả nhiên, muốn đứng vững ở nơi làm việc,thì thực lực mới là thứ căn bản!

Phạm Lam cảm thấy hô hấp chợt trở nên thuận lợi, thắt lưng thẳng lên còn có hơi đắc ý.

"Bà ơi, bà xem ngân sách tháng này phải phân phối như thế nào?" Giáp Dịch hỏi.

"Cứ theo quy trình mà làm."

"Vâng ạ!"

Giáp Dịch vui vẻ, Phạm Lam tiếp tục lướt tin tức.

[Kênh bán vé cho buổi hòa nhạc lưu diễn toàn cầu của Bạch nương tử chính thức mở ra, một vé khó cầu]

[Đề cương thi chức danh trung cấp của nhân viên Thần chức dự kiến sẽ được phát hành vào đầu tháng 7.]

[Lễ thất tịch hàng năm sắp đến, rạng sáng ngày mùng ba tháng năm, mười vạn con chim Hỷ Thước vàng sẽ hội tụ bên bờ Ngân Hà, lần đầu tiên diễn tập cảnh "Cầu Hỷ Thước".]

Chờ một chút!

Mùng 3 tháng 5, đó không phải là rạng sáng hôm nay sao?

?!!! Cầu Hỷ Thước.

Phạm Lam vội mở xem chi tiết.

Thông tin rất đơn giản, chỉ với một vài từ và một hình ảnh watermark.

Bức ảnh bị làm mờ, nhưng Phạm Lam vẫn nhận ra một số chi tiết quan trọng.

Mặt trăng tròn và lớn, những đám mây bồng bềnh như kẹo dẻo, dải ngân hà lấp lánh, và một cây cầu bán nguyệt được tạo thành từ vô số con chim vàng.

Giống hệt với những gì cô ấy đã thấy trong giấc mơ ngày hôm qua!