Chương 14: Ăn giấm (Hạ)

Những điểm sáng loang lổ đầy ảm đạm không biết đã tắt đi từ lúc nào, rừng cây nguyên thủy chìm vào trong bóng tối hắc ám.

Đồng Thoại chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt dại ra nhìn về phía trước tối đen như mực. Trong lúc bi thương tuyệt vọng cực độ, nàng đã ngủ, nằm mơ, trong mộng cái gì cũng không có, chỉ xám xịt, vừa tối lại vừa lạnh lẽo, chỉ có một mình nàng chảy nước mắt đang chạy không ngừng nghỉ.

Lấy tay lau đi khuôn mặt ướt đẫm, đêm thật đen, tiếng dã thú gào lên từng đợt như có như không từ đằng xa truyền đến, gió rừng lạnh lẽo tàn nhẫn, vui vẻ cuốn đi chút ấm áp còn sót lại trên da thịt.

Ban đêm lạnh như băng lại đáng sợ, ở thế giới cổ đại này bóng đêm ăn người. . . . . . Một chuỗi nước mắt lặng yên chảy xuống, hai tay ôm lấy vai.

Đêm đầu tiên khi vừa đến thế giới này, đôi tay khỏe mạnh của A Kỳ liền lập tức ôm mình, xua tan nỗi sợ hãi đối với bóng đêm. Từ đó về sau, mỗi một đêm nàng đều chui rút trong l*иg ngực ấm áp của hắn say sưa đi vào giấc mộng.

Nhưng hiện tại. . . . . . Lại một chuỗi nước mắt rơi xuống, đôi tay Đồng Thoại ôm vai càng chặt, thân thể cũng sợ hãi mà run nhè nhẹ , nàng ── ngay cả dũng khí bước đi một bước cũng mất rồi.

Nghe thấy thanh âm dã thú càng ngày càng gần, nàng gắt gao cắn môi dưới, càng cắn càng mạnh, dường như sắp trầy da chảy máu.

Nàng sẽ bị dã thú ăn? Hay là sẽ bị gió rừng ngày càng lạnh đông chết? Còn cơ hội cảm nhận ánh mặt trời ấm áp ngày mai không?

A Kỳ. . . . . . Hiện tại có lẽ đang cùng thiếu nữ người vượn xinh đẹp kia ở cùng một nhau.

Bọn họ sẽ ở trong căn nhà gỗ nhỏ nướng thịt sao? Sẽ cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn mềm mại kia sao? Bàn tay to của hắn, đầu lưỡi của hắn cũng sẽ ở trên người của thiếu nữ người vượn đó chơi đùa, kí©h thí©ɧ sao? Hắn. . . . . . Hắn có còn nhớ đến nàng không? Ngực khó chịu quá, nước mắt giống như được chảy ra từ vòi nước, ào ào rơi xuống.

Đột nhiên, hai cánh tay cường kiện quen thuộc từ phía sau ôm lấy đầu vai đang run rẩy của nàng, ngay sau đó, cả người ngã vào một vòng ôm cường tráng rộng lớn lại vô cùng ấm áp,mùi xạ hương nhàn nhạt, đây cũng là vòng ôm nàng quen thuộc đến cực điểm.

Ngạc nhiên quay đầu lại, trong đêm đen nhánh, nàng chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ , một đôi mắt vàng lục quen thuộc đang tỏa sáng.

Trong nháy mắt, sự vui mừng qua đi, phản ứng đầu tiên của nàng đó là vươn hai tay hướng đôi mắt vàng lục kia ôm lấy, nhưng trong nháy mắt, hình ảnh ban ngày liền hiện ra, cánh tay vốn muốn ôm bỗng nhiên đẩy mạnh, cả người từ trong l*иg ngực A Kỳ bắn ngược ra, chật vật ngã xuống đất.

A Kỳ kinh hãi, vội vàng vươn tay ra ôm nàng, vừa chạm vào thân thể nàng liền bị hất văng ra.

“Ngươi tới làm gì? Ngươi không phải đã có người vượn yêu thích sao? Hai người cổ đại các ngươi vừa vặn hợp thành một đôi, tới tìm ta làm gì?”

Đồng Thoại vừa dùng sức lau nước mắt, vừa hung tợn lớn tiếng hét to đối với ánh mắt màu vàng lục, chỉ cảm thấy trong lòng thật ủy khuất, cũng mặc kệ người trước mặt có nghe hiểu hay không, liền tiếp tục phát tiết:

“Là tới xem ta có chết hay không sao? Muốn đem trái tim của ta đào ra đi hiến cho người trong lòng sao? Ngươi đào đi! Đào đi!” Nàng rít gào, hướng về phía đôi mắt vàng lục bò tới, mới vừa bò một bước, đầu liền đυ.ng vào l*иg ngực đầy lông.

A Kỳ theo phản xạ ôm lấy nàng lần thứ hai. Lúc này đây, nàng không có đẩy ra, vòng ôm quen thuộc làm cho người ta an tâm khiến cảm giác ủy khuất, bất an, sợ hãi, oán hận sâu trong đáy lòng toàn diện bùng nổ, nàng oa oa khóc lớn, nói lên ý nghĩ chân thật nhất.

“Hu hu. . . . . . A Kỳ, ngươi là của ta, oa oa. . . . . . Ta không muốn ngươi rời khỏi ta, oa a, của ta, ngươi là của ta. . . . . . Hu hu. . . . . .” Nàng ôm lấy cổ A Kỳ, khóc đến một phen nước mắt nước mũi trộn lẫn, rất đáng thương, “A Kỳ, ngươi không được để ý tới nữ người vượn kia, ngươi là của ta, của ta, oa oa, ta không cho phép ngươi sờ nàng, không cho! Hu hu.”

Trong lúc ủy khuất, bá đạo gào khóc, Đồng Thoại cuối cùng cũng thừa nhận vị trí của A Kỳ trong lòng mình.

A Kỳ không hiểu Đồng khóc cái gì, chỉ cảm thấy khi thấy nước mắt của Đồng, ngực khó chịu muốn phát cuồng.

Mông lung, hắn mơ hồ nhận thấy được nguyên nhân Đồng khóc thút thít là vì ban ngày hắn bóp nhẹ bộ ngực của con mồi, mà cái động tác kia chỉ là bởi vì mình nhất thời tò mò mà làm ra, chuyện này làm cho Đồng trở nên thương tâm như vậy sao? Vậy hắn về sau sẽ không đối bất cứ sinh vật nào ngoại trừ Đồng làm ra cái loại động tác này! Có điều gì đó thật kỳ quái? Sâu trong đáy lòng tại sao lại ẩn chứa có một tia vui mừng? Đồng thương tâm như vậy, hắn lại vui mừng, thật đáng chết!

“Đồng, Đồng.” Hắn ôm chặt Đồng, một tiếng, một tiếng gọi , tay phải chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng, vươn cái lưỡi nóng ướt từng chút từng chút một liếʍ lên. Dù đêm có đen như thế nào, đối với hắn cũng không có một chút trở ngại.

Tiếng khóc của Đồng Thoại dần dần từ to đến nhỏ, cuối cùng biến mất, nhưng ngăn không được vẫn còn tiếng thút thít, cảm giác đau nhức ở trong ngực khi chiếc lưỡi nóng ướt dịu dàng liếʍ láp dần trở nên ấm áp.

Người A Kỳ quan tâm nhất vẫn là nàng sao? Dần dần hồi phục được sự bình tĩnh cùng sức phán đoán, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển lại.

A Kỳ vẫn đối với thân thể của nàng tràn đầy hiếu kỳ, như vậy khi liếc thấy thân thể của thiếu nữ người vượn với mình giống nhau thì rất có thể cũng sẽ sinh ra cảm giác tò mò.

Theo như biểu hiện của A Kỳ hiện tại, cảm giác tò mò kia chỉ là nhất thời, nếu không cũng sẽ không đuổi theo đứng ở bên người nàng rồi, chỉ cần nàng về sau mặt dày chú ý hướng dẫn, tiện thể ách chế hắn không sinh ra cảm giác tò mò là xong.

Sau khi nghĩ thông suốt, nàng thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt hàm chứa một chút tính kế từ khóe miệng Đồng Thoại dâng lên.

Nhìn Đồng nở nụ cười nhợt nhạt, cảm giác bối rối cùng sự đau nhói trong ngực của A Kỳ mới bình định lại. Lúc này, hắn ngửi được một tia thoang thoảng mùi máu tươi.

Rùng mình, hắn men theo hương vị nhìn lại, tầm mắt rơi vào trên hai đầu gối của Đồng, trên đầu gối tất cả đều là cỏ rêu cùng vết bẩn, trong vết bẩn hòa lẫn thứ gì đó màu đỏ sẫm, chính là máu đọng lại.

Đồng ngã bị thương, một cỗ tức giận dâng lên, hắn hận không thể một tay chọc thủng ngực của mình, đều do hắn nhất thời hiếu kỳ, nhưng lại làm hại Đồng ngã bị thương. Nhìn lại cẩn thận, hai má, cánh tay, đôi chân của Đồng cũng hiện đầy những vết máu li ti, đó là vết cắt khi chạy nhanh bị cành cây sắc bén cùng cây cỏ làm xước, hiện lên trên da thịt trắng nõn lạnh lẽo như băng, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Ngực phảng phất như có cái gì đập vào, đau vô cùng. Hắn nhẹ nhàng nâng một chân Đồng lên, miệng rộng chạm tới vết thương nơi đầu gối. Dùng cái lưỡi nóng ướt liếʍ sạch bụi bẩn cùng máu khô còn đọng lại, liếʍ sạch một bên đầu gối sau lại đổi sang đầu gối khác.

Ở trong bóng đêm đen như mực, Đồng Thoại chỉ có thể mơ hồ thấy một chút hình dáng của A Kỳ, không rõ hắn có động tác gì, nhưng có thể thông qua thân thể cảm nhận được hắn đang làm cái gì.

Một tia giận dữ cuối cùng trong lòng vì hành động của A Kỳ mà lặng lẽ biến mất, một loại vô hạn yêu thương, ấm áp bao trùm thân thể lạnh như băng, đây là cảm giác mười sáu năm qua nàng chưa bao giờ cảm thụ, ngay cả tim cũng trở nên ấm áp .

Thân thể mềm mại vì hành động ấm áp đến say lòng người, lặng lẽ tràn ra một tia mật dịch.

A Kỳ ngửi được hương thơm ngọt ngấy kia, tâm thần rơi vào rung động, lưỡi không tự chủ được lướt qua đầu gối, dọc theo đùi hướng nguồn mật tìm kiếm.

Cái đùi mẫn cảm làm sao chịu được loại kí©h thí©ɧ mạnh mẽ này, thân thể Đồng Thoại lập tức nhẹ nhàng run rẩy, nhưng nàng tuyệt không muốn cự tuyệt A Kỳ.

Tấm da thú mang theo hơi thở của A Kỳ đột nhiên gắt gao bao lấy thân thể run rẩy của nàng , tất cả ái muội đều toàn bộ biến mât, thân thể liền bị bế lên cao.

“Đồng, lạnh, rửa.” A Kỳ trầm giọng thốt ra mấy từ đơn, Đồng Thoại trong lúc còn chưa suy nghĩ ra hàm nghĩa trong đó thì thân thể đã bay vọt lên cao.

. . . . . . Đồng Thoại trầm mặc

. . . . . . A Kỳ. . . . . . Cho rằng. . . . . . Nàng lạnh sao? ?

Quả nhiên là người nguyên thủy không hiểu tình thú gì cả! Bất quá, giờ khắc này, trong lòng thật an bình, nhắm mắt lại, nàng yên tâm đem hết thảy giao cho A Kỳ.