Chương 15: Gặp nạn trong rừng cây (thượng)

Trận gió mùa thu đầu tiên thổi qua nơi, nó đến từ vùng băng tuyết địa cực xa xôi, nó xuyên qua sa mạc, biển rộng, đầm lầy, núi cao cùng rừng rậm, đem hơi thở lạnh lẽo nhè nhẹ từng đợt từng đợt thổi tới.

Gió thu như một cây cọ vẽ, khiến rừng cây cổ thụ biến thành một màu vàng của lá khô; lại như một chiếc lược, đem lá trên cây chải xuống khắp nơi; còn giống như một tấm vải nhung, đem không trung lau đến xanh thẳm xanh thẳm.

Ban ngày ngắn lại, lá khô trên mặt đất lưu đầy dấu chân của động vật di chuyển qua.

Đồng Thoại dùng sức thổi chiếc lá khô trước mặt, chiếc lá khô kia liền xoay vòng rồi rơi xuống.

Nơi này là rừng cây, mặc dù mùa thu tới, vẫn không thể khiến toàn bộ cây cối đều úa vàng hiu quạnh.

Bấm bấm đầu ngón tay tính, đến nơi này đã hơn ba tháng, nàng thấy thế giới cổ đại này từ mùa hạ bước vào mùa thu, liệu có thể chứng kiến cảnh mùa đông ở đây hay không? Thế kỷ hai mươi mốt hết thảy đã rời càng ngày càng xa, cũng càng ngày càng xa lạ, cứ như mười sáu năm đã trải qua kia chỉ là một giấc mộng kỳ diệu. Sau khi tỉnh mộng, nàng sẽ không còn thở dài, đối với vận mệnh ngoài quỹ đạo bình thường này, nàng hoàn toàn nhận mệnh.

Một người lập chí nghiên cứu khoa học vậy mà cũng học được cách chấp nhận số mệnh? Nàng tự giễu mỉm cười, nhưng trong lòng không có nửa điểm khó chịu, tâm trí vốn đã chính chắn trước tuổi, trong ba tháng ngắn ngủn này càng thêm trầm ổn kiên định.

Đồng Thoại cảm giác mình lại trưởng thành .

Sóng mắt lưu chuyển, chuyển qua thân ảnh cao lớn cường kiện dưới tàng cây kia, khóe miệng mỉm cười mang theo vài phần thỏa mãn.

A Kỳ thực thích nàng, nếu người nguyên thủy cũng hiểu tình yêu, nàng thậm chí có thể không chút nghi ngờ mà nói rằng A Kỳ yêu nàng. Chỉ cần ra ngoài sẽ luôn ôm hoặc cõng, nếu nàng không kháng cự, chỉ sợ hiện tại ngay cả đường cũng không được đi. Ăn cái gì cũng tỉ mỉ xé thành mảnh nhỏ một chút, một chút một đút. Gặp quả dại chưa thấy qua, đều phải nếm thử đầu tiên sau mới đưa cho nàng. Nếu không cẩn thận bị va chạm, lại càng đau lòng vô cùng. Một câu, nếu là đem A Kỳ đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, đây tuyệt đối là tình nhân tuyệt hảo đốt đèn l*иg cũng khó tìm ra.

Nhưng mà. . . . . . Nàng chỉ dám khẳng định mình hiện tại không có chán ghét A Kỳ, cũng không còn sợ hãi khuôn mặt dữ tợn của hắn. Nàng ỷ lại hắn, cũng tin tưởng hắn, thích hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, có lẽ. . . . . . Nàng cũng có chút thích hắn.

Nhưng nàng hiểu rất rõ ràng, A Kỳ là một người nguyên thủy hoàn toàn không biết là giống loài gì, hơn nữa lại không có giới tính, nàng cùng hắn vĩnh viễn không thể thật sự kết hợp bên nhau. Nàng đối với hắn, giống như đứa bé âu yếm món đồ chơi của mình, hơn nữa càng nhiều hơn là khát vọng muốn độc chiếm một mình.

“A ── thật phiền toái!” Đồng Thoại hung hăng gãi gãi đầu, thôi vậy, loại vấn đề phức tạp độ khó cao này vẫn là lười suy nghĩ, dù sao chỉ cần A Kỳ cả đời đều đối với nàng tốt như vậy là được rồi.

Thấy hoa mắt, bên người có thêm một thân ảnh.

“A Kỳ, sao ngươi lại dùng hàm răng cắn con mồi? Không phải có tay sao?”

Đồng Thoại nhìn A Kỳ cắn con vật nhỏ ở trong miệng, vừa giống sói lại vừa giống chó, có hàm răng sắc nhọn, hẳn là động vật ăn thịt, trên cổ nó có mấy cái lỗ máu thật sâu, đã chết từ sớm, liền không vui mà trách.

Về điểm ấy, nàng cũng rất đau đầu, A Kỳ luôn không sửa được thói quen dùng miệng cắn khi đi săn, điều này làm cho nàng hoài nghi A Kỳ trước khi tiến hóa là một loại động vật ăn thịt.

A Kỳ hướng nàng toét miệng, không thèm để ý mà dùng tay lau máu chảy đầm đìa trên miệng, cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng.

“Nói trước nhé, lát nữa phải cẩn thận rửa sạch miệng, bằng không đừng hồng hôn ta.”

Đồng Thoại chu miệng, ôm cổ của hắn, tay nhỏ phủi phủi bên miệng của hắn, “Hừ, tanh quá!”

Trong chớp mắt, A Kỳ đã ôm nàng từ trên cây nhảy xuống dưới.

“A Kỳ, không vội về nhà, ngươi lại đi hái chút trái cây màu đỏ được không?” Nàng khoa tay múa chân, nghĩ đến trong nhà chỉ còn lại có một ít trái cây .

A Kỳ hiện tại cơ bản đã có thể hiểu được lời nàng, gật gật đầu. Bế nàng lên đang đi, Đồng Thoại vội vàng tránh khỏi tay hắn.

“Không, A Kỳ, ta dưới bóng cây chờ ngươi. Mùi máu tươi trên người ngươi quá nặng, ta chịu không nổi.” Nàng bóp cái mũi, chỉ chỉ dã thú trong tay hắn, lại dùng tay nhỏ bé dùng sức quạt.

A Kỳ do dự không có đi, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng.

“Sẽ không có nguy hiểm, yên tâm đi, ta ở chỗ này chờ, không đi đâu hết, ngươi cũng đi nhanh về nhanh đi.” Đồng Thoại đẩy hắn.

A Kỳ nghĩ nghĩ, thân mình đột nhiên bắn lên, nhảy đến đỉnh cây đại thụ.

Làm gì vậy? Đồng Thoại kỳ quái mà ngẩng đầu lên, xuyên qua lớp lá cây thưa thớt, thấy A Kỳ hướng bốn phía rừng cây nhìn quanh.

Chỉ chốc lát sau, A Kỳ nhảy xuống, cầm con mồi trong tay đặt ở bên chân nàng, vỗ vỗ đầu nàng, xoay người nhảy vào trong rừng đầy sắc thái rực rỡ, mất tung mất tích.

Đồng Thoại sờ sờ đầu, cười, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng giống Đường Tăng cùng Tôn Ngộ Không trong Tây du ký. Nhìn về phương hướng A Kỳ biến mất thè lưỡi, A Kỳ cũng thật sự là quá cẩn thận rồi, nàng tới thế giới cổ đại này đã mấy tháng, còn không có thấy qua động vật ăn thịt hung mãnh còn sống.

Lại nói vừa rồi nàng ở trên cây ngồi lâu như vậy, nửa bóng chim cũng không thấy, làm sao có thể chỉ một chút liền gặp phải nguy hiểm? Bất quá đối với A Kỳ săn sóc quan tâm, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ấm áp, được người khác coi trọng cảm giác thật tốt.

Nàng canh giữ con mồi A Kỳ bắt được, ngồi ở dưới tàng cây kiên nhẫn chờ. Đột nhiên, cách đó không xa một loại động vật nhỏ lông xù xù đập vào mi mắt, nó ước chừng dài chỉ một thước, trên cổ vừa thô lại to là một cái đầu rất nhỏ, lồi ra cái miệng cùng cái mũi, trên đỉnh đầu còn có hai lỗ tai xù xù tròn tròn, một đôi mắt to ở hai bên đầu, hơi có vẻ ngốc nghếch nhìn xung quanh bốn phía.

Ha, là một con vượn cáo nhỏ, bộ dạng ngốc ngốc thật là đáng yêu, Đồng Thoại không nhịn được ác ý thú vị muốn bắt nó ôm vào trong ngực xoa nắn một phen.

Nàng đứng lên, lén lút hướng chỗ con vượn cáo tới gần, dưới chân cành khô lá úa vẫn đang phát ra thanh âm sột soạt rất nhỏ.

Lỗ tai tròn của vượn cáo nhỏ bỗng chốc đứng thẳng tắp, mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng.

“Bé ngoan, cho tỷ tỷ sờ sờ ngươi, ngoan.”

Đồng Thoại nhẹ nhàng dỗ, lộ ra nụ cười của sói giả dạng bà ngoại, tay chậm rãi hướng tiểu gia hỏa kia với tới, mắt thấy sẽ đυ.ng đến cái đầu nhỏ đầy lông xù xù, vượn cáo nhỏ lại nhanh nhẹn mà nhảy ra sau vài bước, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

“Ngoan ngoãn, đừng sợ, tỷ tỷ chỉ sờ sờ ngươi thôi.”

Nàng tiến lên theo từng bước, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dụ dỗ.

Vượn cáo lại nhảy ra sau vài bước, hướng phía trong lùm cây chui vào.

“Ta không tin ta không sờ được một con vượn cáo nho nhỏ! Đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Nhất thời khí huyết xông lên, nàng đầu óc nóng lên mà đuổi theo sau vượn cáo xuyên qua một mảng lại một mảng lùm cây. . . . . .

“Phanh!”

Do vô ý nàng vấp phải một cây khô mà ngã người theo tiêu chuẩn chó ăn phân, khi nàng bò dậy thì vượn cáo nhỏ kia đã sớm không còn bóng dáng.

Khốn kiếp! Nàng ngay cả một con vượn cáo cũng không bằng! Đồng Thoại tức giận xả lá cây khô bỏ vào trong miệng, đánh giá đến bốn phía, quái, cảnh sắc như thế nào xa lạ như vậy, nàng vừa rồi đuổi theo xa như vậy sao? Trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm không yên, nhưng nghĩ đến A Kỳ có một cái mũi so với chó còn thính hơn gấp vạn lần, trở về nhìn không thấy nàng nhất định sẽ men theo mùi của nàng tìm đến, nàng lại an tâm, bắt đầu nhàn nhã du ngoạn trong lùm cây.