Chương 3

Thời gian về nhà của Trì Thu không cố định.

Ban đầu Ôn Tắc đã chuẩn bị tâm lý sẵn ở phòng khách đợi đến ba giờ rưỡi sáng, nhưng anh không ngờ rằng mới hơn chín giờ đêm, khóa cửa mật mã từ bên ngoài đã truyền đến tiếng "Tích".

Sau đó cánh cửa bị đẩy ra, giọng nói nũng nịu mang theo ý cười lọt vào trong tai Ôn Tắc.

Ôn Tắc không cần quay đầu đã biết Trì Thu trở về.

Cũng không phải do anh có thành kiến mà thật sự khi Trì Thu nói chuyện luôn giống như đang làm nũng, mỗi dấu chấm câu cũng giống như đang quyến rũ người khác, giọng điệu của cậu giống như treo móc câu nhỏ, cào lên trái tim người nghe.

Khi nhìn lại anh thấy Trì Thu và một người bạn cùng phòng khác cùng nhau xuất hiện trước cửa.

Hôm nay Trì Thu mặc áo khoác len dài lông xù, trên cổ tỉ mỉ quấn quanh khăn quàng cổ mềm mại, cái cằm nhỏ nhắn vùi vào trong khăn quàng cổ, vô cùng đáng yêu.

Dường như cậu và cậu bạn cùng phòng đang nói tới câu chuyện rất buồn cười, đôi mắt cười đến híp lại, cánh môi căng mọng hơi cong lên, bởi vậy bên cạnh môi lộ ra lúm đồng tiền rất đáng yêu.

Trì Thu đang cầm ly trà sữa nóng trong tay, lúc nói chuyện cậu chạm ly trà sữa vào mặt người bên cạnh.

Người kia không có né tránh, cũng không có dấu hiệu muốn tránh mà mỉm cười tủm tỉm mặc dù Trì Thu áp ly trà sữa vào mặt của mình.

Người bạn cùng phòng khác tên là gì?

Ôn Tắc nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không nhớ ra.

Chuyện này không thể trách anh có trí nhớ kém không tôn trọng người khác, bởi vì bọn họ thật sự ít khi gặp nhau trong sinh hoạt bình thường, ngoại trừ lần đầu gặp mặt để trao đổi tên, trừ lúc đó ra thì căn bản không có giao tiếp lần nào.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng. Ôn Tắc nghĩ.

Ôn Tắc nhìn về phía hai người đang đùa giỡn ngoài cửa, mở miệng nói: "Trì Thu."

Giọng nói của anh cắt ngang cuộc nói chuyện phiếm của hai người ngoài cửa, tiếng cười im bặt, một giây sau hai người đồng thời đưa mắt nhìn Ôn Tắc đang ngồi trên ghế sa lon.

Trì Thu mở to cặp mắt xinh đẹp, chớp mắt với Ôn Tắc, hả một tiếng.

Trì Thu nhét trà sữa vào trong tay người bên cạnh, vội vàng giẫm rơi giày trên chân, đổi dép lê bông đi bước nhỏ tới chỗ Ôn Tắc.

Hai tay cậu chống lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha, hơi cúi người ra phía trước, nở nụ cười: "Có chuyện gì không?"

So với Trì Thu có nụ cười hiền dịu trên mặt, sắc mặt Ôn Tắc lại không tốt, vậy nên bầu không khí có hơi ngột ngạt, Trì Thu vì bầu không khí kỳ lạ này mà vô thức thu lại nụ cười trên mặt.

"Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cậu cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Ôn Tắc nói: "Tôi nhớ trước kia chúng ta từng nói, không thể dẫn bạn gái về đây..."

Nhưng anh không có thể nói xong, bởi vì Trì Thu chợt trợn tròn mắt, cậu cả kinh giống như động vật nhỏ "Trời ơi" một tiếng.

Ôn Tắc thuận theo ánh mắt Trì Thu cúi đầu nhìn lại thì nhìn thấy qυầи ɭóŧ ren của nữ đang bị mình cầm trong tay.

Anh không biết mình đã cầm chiếc qυầи ɭóŧ đó từ khi nào, mà anh còn vô thức dùng sức siết lại... Trong đầu Ôn Tắc ầm một tiếng nổ tung.

Anh đỏ mặt thả tay ra, ném vật trong tay sang bên cạnh như ném của khoai lang nóng, qυầи ɭóŧ nho nhỏ trắng xóa thuận theo hành động của anh yếu ớt tạo ra vòng cung ở giữa không trung, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống ghế sa lon bên cạnh.

Ôn Tắc không biết nên nhìn sang chỗ nào, anh đỏ mặt ho khan: "Tôi muốn nói chính là chiếc... Qυầи ɭóŧ này, sao cậu có thể làm trái quy định dẫn người về."

Trì Thu lườm qυầи ɭóŧ rơi trên mặt đất, không nói chuyện.

Một giây sau đột nhiên Trì Thu quay đầu nhìn người ở sau lưng, nhếch miệng trách móc: "Địch Chấp Tây, sao cậu lại lén dẫn bạn gái về!"

"Ngại quá, tôi sẽ phê bình cậu ấy, hành vi này của cậu ấy thật đáng trách." Trì Thu tỏ vẻ đáng thương nhìn Ôn Tắc, giơ hai ngón tay đặt ở bên cạnh mặt, nghiêm túc nói: "Tôi cam đoan đấy."

-----

Họ Địch vô tội đi ngang qua: ?