Chương 3

Trong phòng khách có một cô gái đang ngồi, rất xinh đẹp, hình như còn là đại minh tinh, tên là Hàn Dĩ Na.

Nghe vệ sĩ bên ngoài nói chuyện……

Hàn Dĩ Na là vị hôn thê của Tạ Thế Kỳ.

Hôm nay tới là để thương lượng chuyện kết hôn.

Tôi shock ngang.

Trong truyện đâu có khúc này đâu.

Thậm chí còn không có nhân vật Hàn Dĩ Na nữa.

Tôi còn tưởng là Tạ Thế Kỳ độc thân……

Cảm giác tội lỗi trào lên.

Có gì nói đó, dù tôi có độc thân đến chết cũng không bao giờ chạm vào hôn phu của người khác

Đêm qua đúng là tôi chủ động.

Nhưng mà Tạ Thế Kỳ cũng không từ chối!

Thằng cha khốn nạn!

Tôi tuyệt đối không thể ở lại và gây rắc rối cho người khác nữa.

Vì thế nhân lúc không có ai trông coi, tôi nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn

À đúng rồi, trước khi đi tôi còn trút giận thay cho Hàn Dĩ Na.

Tôi để lại cho Tạ Thế Kỳ một tờ giấy:

[Đẹp chứ không xài được.]

Chắc chắn đọc xong hắn sẽ nghi ngờ cuộc đời cho xem.

Một khi đã đi, cuộc đời này tôi không có ý định gặp lại hắn nữa.

Sau này, Tạ Thế Kỳ tìm tôi khắp nơi, cả hắc bạch đều được phái đi

Nhưng tôi chả sợ.

Tôi trốn đến một huyện nhỏ cách hắn cả ngàn dặm, núi cao hoàng đế ở xa.

Thế nhưng mà, vận mệnh đã tát cho tôi một cái đau điếng ——

Tôi mang thai.

Tôi mang theo đứa bé chạy trốn.

Trước đây tôi thích con nít lắm.

Tiếc là đến tay đàn ông còn không được sờ chứ nói gì sinh con đẻ cái, con nít trở thành một giấc mộng xa vời không thể với tới của tôi.

Cho nên có đứa bé này, tôi rất rất vui.

Bây giờ pháp luật đã sửa đổi, mẹ đơn thân cũng có thể đăng ký hộ khẩu cho con mình.

Một năm sau, tôi sinh đứa bé ra.

Là một bé gái, đặt tên là A Ngọc.

A Ngọc rất ngoan, cũng rất thông minh, có cái là, ngoại hình bé y như một khuôn đúc ra với Tạ Thế Kỳ.

Trước đây tôi học điều dưỡng.

Mức sống ở huyện cũng thấp nên tôi quay lại nghề cũ, tiếp tục làm điều dưỡng, lương lậu cũng đủ nuôi hai mẹ con.

Ngày tháng trôi qua yên bình.

Mãi cho đến hôm nay, bệnh viện bỗng nhiên như gặp phải đại địch, ngay cả viện trưởng cũng lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.

Y tá trưởng hạ giọng nói: “Bệnh nhân mới tới nghe bảo ghê gớm lắm, ngay cả viện trưởng cũng không dám đắc tội anh ta.”

“Ai vậy?”

Vừa dứt lời, tôi suýt nữa thì đυ.ng phải bệnh nhân đó.

Hắn ngồi trên xe lăn, được một đám vệ sĩ vây quanh

Sàn bệnh viện phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Thế nhưng lạnh hơn cả ánh sáng đó chính là đôi mắt của hắn.

Vậy mà lại là Tạ Thế Kỳ.