Chương 11: Ước hẹn

Dich: MiGoi

Ai Phỉ nhìn nụ cười da^ʍ đãng của Bố Lâm mà trợn mắt há hốc mồm, hạ thể của nàng liền cảm giác được tay của hắn đang xoa bóp, bắt đầu chảy ra ái dịch, nàng u buồn thở dài: “Kỳ thực, ngươi không cần dùng âm mưu lừa gạt ta ăn mật rắn, ta chỉ muốn dọa ngươi vài ngày, cuối cùng cũng sẽ cho ngươi.”

Bố Lâm nghe Ai Phỉ nói ra những lời chân tình như vậy, hắn ngạc nhiên ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói: “Ngươi… không hận ta sao?”

Ai Phỉ ngẩn người, hỏi: “Vì sao lại hận ngươi? Bởi vì… ngươi cường bạo ta sao?”

Bố Lâm lắc đầu, nói: “Ta ép chủng tộc ngươi đi đến tuyệt lộ!”

Ai Phỉ than thở: “Ta là người được chọn để làm Thánh xử nữ, tâm tính tất nhiên không giống như những tinh linh khác dễ dàng yêu hận lấn át lí trí. Nếu các ngươi không tấn công tinh linh Thánh thành, vô luận có bao nhiêu tinh linh chết trên chiến trường, Thánh xử nữ cũng sẽ không bận tâm. Cho nên lúc này, ta cũng chưa thấy hận bất kì ai. Chỉ là tên hỗn đản ngươi cường bạo ta, ta có thể nào… không hận ngươi?”

Bố Lâm vừa nghe vậy, thắc mắc trong lòng liền tiêu tan: “Ta sẽ khiến ngươi thích cảm giác bị ta cường bạo! Ngươi nên biết rằng, nữ nhân từng bị ta cường bạo qua, sau này đều sẽ yêu ta sâu sắc. Đáng tiếc, ta chưa bao giờ để nữ nhân ở bên người quá lâu.”

“Tại sao lại đối xử như thế với cả nữ hài? Các nàng có quan hệ thân mật với ngươi, ngươi vì sao nhẫn tâm đem các nàng giết chết? Chẳng lẽ nếu như không giết các nàng, nhân tộc sẽ trách tội các ngươi sao?” Ai Phỉ hỏi rất nhiều vấn đề, tuy nàng không có tham chiến thế nhưng một chút sự tình cũng có nghe qua.

Bố Lâm nói: “Sứ mệnh của chúng ta là tàn sát tinh linh! Nhưng ở trong quá trình này diễn ra, khoái lạc chính là một trong những quyền lợi mà chúng ta thu được trong trận chiến.”

Ai Phỉ tức giận nhìn hắn chằm chằm, nói: “Tiểu thư nói không sai (tiểu thư là tinh linh hoàng hậu, khi không có người ngoài Ai Phỉ sẽ gọi như thế), các ngươi chỉ là quân cờ để nhân tộc lợi dụng! Ngươi có nghĩ tới một khi tinh linh tộc diệt vong, các ngươi liền trở thành cái gai trong mắt duy nhất của nhân tộc, nhân tộc cũng sẽ quay lại hướng các ngươi diệt sạch.”

“Những chuyện đó đều là sự việc về sau này, cứ để sau này rồi tính. Nhiệm vụ của chúng ta hiện giờ là hiệp trợ nhân tộc tiêu diệt các ngươi, bằng không, trước tiên, chúng ta sẽ bị nhân tộc giết sạch. Tuy rằng, chúng ta có lực lượng cường hãn, nhưng thế lực lại không thể so với nhân tộc, chúng ta không thể không phục tùng mệnh lện của bọn chúng.”

Bố Lâm liền thừa nhận rằng dòng họ Cuồng Bố không có cách nào chống lại nhân tộc. Thực tế lịch sử đã chứng minh, nhân tộc đều đã tiêu diệt được thần, ma, thú tộc, còn tinh linh tộc thì cũng sắp tiêu vong. Như thế làm sao dòng họ Cuồng Bố vốn chỉ là một chi của thú tộc chống lại được.

Ai Phỉ cũng biết nỗi khổ của bọn hắn, nghi hoặc hỏi: “Vì sao nhân tộc lại phải diệt tinh linh tộc của ta? Chúng ta chỉ lựa chọn sinh hoạt yên bình tại trong cánh rừng này, cũng không đi tranh giành gì với bọn họ?”

“Ngươi muốn nghe lý do thực sự?” Bố Lỗ đầy da^ʍ ý cười, nhìn Ai Phỉ, chỉ thấy nàng ánh mắt thành khẩn, chăm chú nhìn hắn: “Đành nói ra để cho ngươi khi ở trên giường nên chủ động một chút! Bất kỳ chủng tộc nào cũng đều ích kỷ, nhân tộc so với các tộc khác thì càng ích kỷ hơn. Từ sau khi thần, ma, thú tộc bị diệt, tinh linh tộc các ngươi là mối đe dọa duy nhất đối với nhân tộc. Bởi vì các ngươi vừa sinh ra đã nhận được ma pháp truyền thừa, điều này khiến bọn hắn luôn sợ hãi lo lắng. Để có thể trấn an tâm bọn hắn, nhân tộc chỉ còn cách đem bọn ngươi diệt sạch. Thế nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là các ngươi rất xinh đẹp, rất quý phái.”

“Chúng ta xinh đẹp cùng quý phái lại là điều sai trái sao?” Ai Phỉ không hiểu hỏi.

Bố Lâm dùng ngón tay khẽ day day hột đào nhỏ trên nhũ hoa, đáp: “Chỉ cần tinh linh còn tồn tại trên đời, nhân tộc liền không thể trở thành chủng tộc xinh đẹp và cao quý nhất, ngươi nói cái này có phải là một tội lỗi đối với nhân tộc hay không? Nhân tộc là chủng tộc có tính đố kị rất cao. Bọn hắn có thể mặc kệ những thứ dơ bẩn, yếu ớt. Thế nhưng đối với thứ đẹp đẽ, mạnh mẽ hơn bọn hắn, bọn hắn rất ghen ghét, muốn làm cho thứ đó biến mất. Tục ngữ có câu, giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì bị tìm cách tiêu diệt, ai bảo các ngươi lại xinh đẹp quý phái hơn nhân tộc làm gì? Còn có một nguyên nhân nữa do ta suy đoán ra. Hiện tại, người cai quản nhân tộc chính là nữ nhân, mà nữ nhân này rất là mỹ lệ khó có người so sánh nổi. Tuy nhiên, chỉ cần đưa ra một nữ tinh linh bất kì ể so sánh thì đều đẹp hơn nàng. Đã từng có rất nhiều tướng lĩnh nhân tộc đưa ra kiến nghị: đem nam tinh linh giết hết còn nữ tinh linh thì làm nô lệ. Thế nhưng đều bị nữ nhân kia không đồng ý. Càng kỳ lạ ở chỗ, nàng lại cho phép chúng ta gian da^ʍ rồi mới đem tinh linh giết đi. Từ đó, chúng ta có thể thấy được lòng dạ nữ nhân ác độc cỡ nào. Bởi thế, ta lúc nào cũng phải đề phòng lời nói của nữ nhân các ngươi.”

Ai Phỉ sẵng giọng: “Chính xác thì nữ nhân chúng ta nên đề phòng lời nói của ngươi. Vì sao nhân tộc lại để cho một nữ nhân nắm quyền như vậy?”

Bố Lâm cười nói: “Trong tinh linh tộc các ngươi, không phải Điệp Vũ mới là người nắm quyền chân chính hay sao? Thế nhưng, bên nhân tộc nàng kia lại tự xưng là nữ hoàng, nàng cũng có lão công. Ta đã từng có ý nghĩ làm nàng một pháo từ sớm, tuy nhiên nữ nhân đó cực kỳ coi thường ta. Cho dù biết ta có một khẩu pháo vô địch, cũng không để cho ta làm nàng một cái, chết tiệt! Mà điều đáng nói, ta đánh nhau không lại nàng, nữ nhân này kỳ thực có huyết thống thần tộc, nhưng trên thế gian biết được điều này thì lại không có mấy người. Ở trong trận chiến diệt thần, tổ tiên của nàng chính là công chúa của thần tộc đã kết hôn với cường giả nhân tộc. Thân phận liền được vị cường giả đó che chở hơn bảy trăm năm, bởi thế đã không còn nhiều người có thể biết được đoạn lịch sử này. Ta biết được chính là nhờ ký ức của tổ tiên Bố Thú truyền thừa lại cách đây hai năm trước.”

“Vì sao hắn lại biết được điều đó?” Ai Phỉ bị ngón tay của Bố Lâm khiến cho dục hỏa bốc lên, bắt đầu hơi rên rỉ.

Bố Lâm ra sức xoa nắn nhũ hoa của nàng, cười như điên nói: “Bởi vì tên cường giả đó thật ra đã bị Tổ tiên Bố Thú của ta cắm sừng. Công chúa thần tộc kia từng bị Tổ tiên ta cường bạo, hơn nữa lúc đó nàng đang còn xử nữ a! Ha ha! Thế nhưng người nàng yêu chính là tên cường giả nhân tộc kia, về sau hai người liền cưới nhau.”

Ai Phỉ rên rỉ: “Ân… ân… ân! Ngươi nên đem sự thật này nói cho nhân tộc biết, làm cho bọn họ phế truất nữ hoàng hiện nay nha!”

“Oa! Tiểu muội muội Ai Phỉ! Ngươi quả nhiên rất âm hiểm lại nghĩ ra được âm mưu độc ác như vậy! Đáng tiếc có điều ngươi chưa biết, cái tên cường giả nhân tộc kia năm xưa chính là vương tử của nhân tộc, còn là người mạnh nhất nhân tộc – Thánh Chiến sĩ. Mà nàng công chúa thần tộc kia sau khi sinh hài tử, đứa bé đó tất nhiên thuộc Vương tộc của nhân tộc. Trải qua hơn bảy trăm năm, hiện giờ chính là hậu duệ chân chính của nhân tộc, ai sẽ tin tưởng lời nói của ta? Cho dù nữ hoàng hiện nay có thần lực kết hợp võ lực trở nên cường hãn thì mọi người cũng chỉ nghĩ đó là do huyết thống của tên bị cắm sừng kia truyền lại. Ngươi cho là Tổ tiên nàng bị mọi người khinh bỉ như Tổ tiên của ta sao? Bố Thú hắn là Thú nhân, hắn và nhân tộc kết hợp sinh ra con cháu thì con cháu vẫn thuộc dòng họ của hắn, cho nên mọi người luôn luôn chỉ nhớ đến chúng ta có huyết thống Thú nhân. Thế nhưng hài tử của công chúa thần tộc kia tất nhiên mang họ của tên vương tử. Trong mắt mọi người chỉ thấy đứa bé đó thuộc Vương tộc, đối với thân phận của nàng ta liền không có bất kì nghi ngờ gì. Với lại thần tộc giống y như nhân tộc, không như tinh linh tộc ngươi, có hai lỗ tai dài như vậy chỉ cần liếc mắt một cái là biết.”

Ai Phỉ nghe Bố Lâm giải thích xong, than thở: “Tại sao công chúa của thần tộc lại kết hôn với vuong tử của nhân tộc?”

Bố Lâm nói: “Đây chính là cái mà mọi người nói là tình ái đó a! Ngươi hỏi ta về chuyện tình ái, làm sao ta biết được! Ta chỉ biết cùng nữ nhân làm tình, không biết nói chuyện tâm tình a! Cho nên tổ tiên của ta bị tên vương tử đánh bại trên tình trường. Bởi thế mới tiên hạ thủ vi cường, trước hết đem chiếm lấy thân thể của công chúa! Ha ha! Lý tưởng của chúng ta chính là chinh phục thân thể nữ nhân, ta lúc nào cũng đem lại hạnh phúc cho nữ nhân nha! Tiên Đế bị ta dụ dỗ trước đây đều ở trong lòng ta cảm nhận được hạnh phúc cùng thỏa mãn. Ta nghĩ, ta cũng có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi, tiểu muội muội Ai Phỉ!”

“Cái tên hỗn đãn nhà ngươi, ai cần hạnh phúc của ngươi?” Ai Phỉ lăng mạ.

“Thực sự không cần sao?” Bố Lâm giảo hoạt cười.

****

Dòng sông ở thâm uyên này vừa sâu vừa dài. Ánh mặt trời chiếu tới nơi đây rất ít bởi vì trên bầu trời thường có sương mù che khuất.

Cặp nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở bên cạnh bờ sông chơi đùa, đuổi bắt nhau.

“Ngươi bắt không nổi ta!” Nữ nhân duyên dáng cười. Nam nhân thì đuổi đằng sau, nhục bổng vì quá to lớn nên ở dưới lắc lư.

“Tiểu muội muội Ai Phỉ, nếu để ta bắt được ngươi, ta sẽ chơi chết ngươi!”

“Cho dù đuổi kịp, ta cũng không để cho ngươi chơi a!”

Ngày thứ mười hai ở thâm uyên, cặp nam nữ vốn như kẻ thù đột nhiên lại như tình nhân.

“Mẹ nó! Ma pháp mới khôi phục, đã nghĩ dùng cánh để trốn khỏi ta. Hừm! Ngươi chạy lên trời ta cũng đuổi theo ngươi! Ai mà ngờ được Dực tinh linh sau khi thi triển đôi cánh, chẳng những cặp nhũ hoa trở nên to lớn mà ngay cả huyệt đạo cũng có năng lực đặc biệt, làm lão tử sướng muốn chết! Tiểu muội muội Ai Phỉ, không nên bay cao quá a, nếu không cẩn thận bị ngã, kiều đồn của ngươi sẽ nát bấy nha!”

Bố Lâm thấy đôi cánh của Ai Phỉ ngày càng mở lớn hơn liền cảm thấy không ổn. Nếu nàng bay quá cao, hắn cũng không có biện pháp bắt nàng trở lại. Hai ngày trước, khi nàng có thể thi triển đôi cánh, hắn đã rất lo lắng. Ai Phỉ nếu rời hắn bỏ đi, hắn cần phải tốn rất nhiều sức mới có thể thoát khỏi thâm uyên này. Tuy nàng nói hiện giờ không thể bay quá cao bởi vì ma pháp chưa hoàn toàn khôi phục nên đôi cánh của nàng còn rất yếu nhưng cũng không thể tin tưởng được.

“Bố Lâm ta muốn rời khỏi nơi này. Ngươi cứ ở chỗ này tận hưởng đi, ta cam đoan với ngươi sẽ không nói cho tiểu thư biết ngươi ở chỗ này. Ta không thể nào đưa ngươi ra ngoài, bởi vì ngươi vừa thoát khốn sẽ đem người chém giết tộc ta.” Ai Phỉ như một con hồ điệp trắng tuyết, trong nháy mắt đã bay được nửa đoạn đường, Bố Lâm ở phía dưới đuổi theo, ngửa mặt nhìn, mắng to: “Kỹ nữ Ai Phỉ, ngươi dám bỏ rơi ta. Lão tử lần sau bắt được ngươi liền đem ngươi ném vào trong binh sĩ cho bọn hắn gian da^ʍ ngươi!”

“Ngươi dám làm vậy sao? Hì hì, ngươi hẳn sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy? Chỉ có Dực tinh linh cao cấp mới có năng lực đặc biệt như thế (ý nói ở dưới). Dực tinh linh trước đây cũng không có cái này, nhưng bây giờ tinh linh tộc đã không còn nhiều Dực tinh linh, bởi vậy mỗi Dực tinh linh đều sở hữu năng lực thần bí có thể khiến ngươi khác khoái lạc, ta sợ ngươi đem ta đưa cho binh sĩ sẽ tiếc nuối ưu sầu mà chết!” Ai Phỉ cười duyên, vang vọng trong thâm uyên như đang cười nhạo Bố Lâm.

Bố Lâm ngửa mặt quát : “Ngươi xuống nhanh cho ta kiền! Ta không cần biết ngươi là cái gì Dực tinh linh, ngươi mà không xuống lão tử sẽ giận ngươi.” Hắn khom lưng xuống nhặt một hòn đá nhắm hướng Ai Phỉ mà ném, nhưng nàng thân ảnh bất định, liền đem hòn đá né được, cúi đầu le lưỡi hướng hắn nói: “Ta không thích đi xuống, ngươi muốn phát tiết thì bắt được ta đi nha!”

“Cái này là không công bằng, ngươi có cánh, lão tử không có. Làm sao có thể bắt được ngươi, ngươi đang chế nhạo ta sao? Lão tử cũng không phải là ếch, làm sao nhảy cao như vậy được. Nếu ngươi không xuống, ta có cách khác!” Bố Lâm vừa nhìn trong lòng càng gấp gáp. Hắn rất sợ Ai Phỉ bay đi thật. Trong lòng hắn nghĩ thế liền có chút khó chịu, cảm giác mất mát này trước đây chưa hề có.

Ai Phỉ nói: “Ngươi nếu đáp ứng cho ta một việc ta sẽ xuống ngay.”

“Chuyện gì, nói nhanh. Chờ một chút, nếu kêu ta không tham gia trận chiến này, có chết ta cũng không đáp ứng.”

“Ta không muốn nói việc đó, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng nếu ngươi bắt được tù binh, ngươi không thích liền giết, đừng gian da^ʍ các nàng.”

“Điều đó là không có khả năng. Đằng nào các nàng chả phải chết, vì sao không để ta thỏa mãn một chút? Ta tuyệt đối không đáp ứng. Nhanh xuống cho ta. Kỹ nữ! Dám chơi ta! Ta bẻ cánh của ngươi!” Bố Lâm rống giận, nhưng Ai Phỉ bay ngày càng cao. Hắn liền nóng nảy trong lòng, đưa bàn tay đầy móng nhọn hướng bụng mình cắm xuống.

Ai Phỉ thấy vậy hét to: “Ngươi muốn làm gì? Hỗn đản ngu ngốc, ta xuống ngay đây!”

Bố Lâm thấy Ai Phỉ đáp xuống, dang lớn hai tay, cười nói: “Xem ra ngươi rất lo lắng cho ta, sợ ta tự làm mình bị thương! Hắc hắc!” Ôm lấy Ai Phỉ, “chụt”, hắn liền hôn môi nàng.

Ai Phỉ buồn bực trừng hắn, sẵng giọng: “Hở ra là muốn thi triển huyết chú, ta muốn cái mạng của ngươi làm gì? Cũng không xem xét coi cơ thể của ngươi đã khôi phục chưa, nếu ngươi thi triển huyết chú chưa biết được sẽ xảy ra chuyện tệ hại gì!”

“Hiển nhiên là chết chắc!” Bố Lâm mồ hôi tuôn ra, vừa nãy vì quá tức giận, quên kinh mạch chưa hồi phục hoàn toàn. Nếu tiếp tục thi triển huyết chú, thân thể của chính mình sẽ bị phản phệ chết a!

Ai Phỉ cáu mắng: “Biết như thế mà còn dám làm?”

Bố Lâm quát lên: “Mẹ kiếp, nhìn ngươi muốn bỏ rơi lão tử, bảo ta làm sao không lo lắng? Nữ nhân ngu ngốc, ngươi không biết lão tử đã yêu ngươi rôi sao?”

Ai Phỉ sửng sốt, ngượng ngùng nói: “Ta… ta không tin lời của ngươi nói a! Trong lòng của da^ʍ thú ngươi cũng biết yêu sao?”

“Đây là lần đầu tiên ta nói yêu với một nữ nhân một cách nghiêm túc như vậy!”

Ai Phỉ ngạc nhiên hỏi: “Ngươi mới nãy mà cũng được nói là nghiêm túc? Hỗn đãn, bị ngươi lừa, thả ta ra!”

Bố Lâm ôm nàng nhằm hướng sông mà chạy, đem Ai Phỉ đặt ở nơi nước cạn cười nói: “Nếu bị ta lừa mà ngươi hạnh phúc, ta không ngại lừa ngươi thêm vài lần nữa! Chúng ta đều biết, chỉ cần ra khỏi chỗ này sẽ trở thành tử địch. Ta chưa bao giờ hứa hẹn với một nữ nhân nào bất cứ điều gì nhưng ta bây giờ sẽ cấp cho ngươi một lời hứa, ngươi muốn không?”

Ai Phỉ ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn không ra hắn đang nghiêm túc nhưng nàng vẫn bị lời nói của hắn làm cho trái tim lỗi nhịp, khẽ run nói: “Ta muốn..”

Bố Lâm thu liễm nụ cười, đáp: “Ta nghĩ rằng, sẽ bắt chước cái tên vương tử bị cắm sừng kia. Chờ ta sau khi hỗ trợ nhân tộc giết hết tinh linh thì sau đó sẽ đem ngươi âm thầm giấu đi, tở thành thê tử của ta.”