Chương 12: Nghiêm túc?

Dich: MiGoi

Không cần biết lời nói của Bố Lâm là thật hay giả. Chỉ cần biết lời nói này được xuất phát ra từ miệng của da^ʍ thú vô liêm sỉ, chỉ biết gian da^ʍ nữ nhân cũng đã khiến cho Ai Phỉ cảm động.

“… Giấu ngươi đi để trở thành thê tử của ta…”

Đây có lẽ là lời hứa tốt nhất mà hắn có thể làm cho nàng. Tuy rằng điều kiện để thực hiện lời hứa là diệt sạch tinh linh tộc. Thế nhưng hai việc đối lập nhau như thế, để cạnh nhau tạo nên sự tương phản mãnh liệt, đem đến cho nàng cảm giác mong chờ cùng bi thương.

“Vì sao lại là ta? Ngươi từng cường bạo nhiều tinh linh như vậy, vì sao lại chọn ta?” Ai Phỉ không rõ tại sao mình lại trở nên kích động.

Bố Lâm khẽ kê mặt lên bộ ngực sữa của nàng, cả hai nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước, hắn vùi mặt vào cặp nhũ hoa nói: “Ta đã ba mươi tư tuổi, từ khi lên hai lăm, ta bắt đầu theo dòng họ ra trận, chiến với tinh linh tộc. Một kẻ suốt ngày sinh sống trên chiến trường như ta chưa từng trải qua những ngày tháng bình yên như bây giờ, tận hưởng đầy đủ ôn nhu. Ta hiện nay càng cảm thấy mình trở nên yếu đuối khi nằm trong lòng ngươi, ta không cần biết ngươi có muốn hay không nhưng ta thích cảm giác này! Ngươi nói đúng, ta thường xuyên cường bạo nữ tinh linh, thế nhưng ở trong chiến tranh, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu đó chính là tất yếu! Tuy nhiên, ở đây, ngươi giúp ta quên đi mọi thứ, cũng là lần đầu tiên trong những năm qua, ta không quan tâm tới chiến sự. Ta chỉ biết cùng ngươi hưởng thụ thanh sơn lục thủy, hưởng thụ vị ngọt của yêu thương, cũng là lần đầu tiên ta ở chung với một nữ nhân lâu như vậy! Ta không biết cảm giác hiện giờ trong ta có thể được coi là tình yêu hay không, thế nhưng ta lại muốn đem cảm giác này nói cho ngươi biết. Đồng thời muốn xem phản ứng của ngươi ra sao! Ta nghĩ chắc ta bị điên rồi!”

Ai Phỉ cảm giác khóe mắt đọng nước, nàng không hiểu trong lòng đang bi thương hay là hạnh phúc. Cũng không biết ở khóe mắt là nước sông hay nước mắt. Nàng chỉ biết một điều, nhục bổng bốc hỏa ở trong nước đang lặng lẽ tiến nhập tiểu huyệt của nàng. Nàng cảm thấy mình dần trở nên da^ʍ đãng rồi, với những động tác thô bạo tiếp theo đều tiếp nhận một cách tự nhiên, nàng bắt đầu rên rỉ, thở dài nói: “Cùng ngươi tâm sự, ta không biết có nên tin hay không?”

Bố Lâm vươn người hôn nhẹ lên má của Ai Phỉ, hông hắn nhẹ nhàng di chuyển trong nước, cười nói: “Tuy rằng ta hay lừa đảo nữ nhân nhưng ta rất ít cùng các nàng tâm sự, ta chỉ thích cùng nữ nhân da^ʍ ngữ nhiều hơn. Cho nên, ngươi đừng hy vọng ta sẽ nói những lời quá ngọt ngào. Thế nhưng ta nghĩ, nếu ngươi sinh cho ta một tiểu hài tử, đứa bé ấy hẳn sẽ cùng ngươi nói lời yêu thương.”

“Vì sao?” Ai Phỉ cảm thấy hứng thú hỏi.

Bố Lâm nhéo chóp mũi tinh tế của nàng, đáp: “Bởi vì mẫu thân của hắn rất dịu dàng, quan tâm nên hắn sẽ rất thương mẫu thân của hắn.”

“Ta mới không giúp ngươi sinh hài tử!” Ai Phỉ gắt giọng.

Bố Lâm cười nói: “Như vậy ta phải kiếm người khác làm mẫu thân cho hắn rồi!”

Ai Phỉ vừa nghe thế liền tức giận quay mặt sang một bên. Thế nhưng nàng bị ngạt bởi nước sông nên đành vội vàng ngửa mặt lên lại.

“Tuy rằng dịu dàng, quan tâm là điều rất tốt, thế nhưng nếu là con ta, ta hi vọng hắn có thể thô lỗ như ta mới tốt. Bởi vì nữ hài ôn nhu như nước, đều thích nam nhân thô lỗ, mạnh mẽ đầy nam tính a! Giống như ngươi thích ta vậy!”

Bố Lâm dùng sức di chuyển hông, Ai Phỉ mồm mở rộng ngâm gọi: “Ừ… oh! Ừ… oh! Ta không hề thích ngươi một chút nào! Oh… oh… oh! Ngươi… không nên tự mình đa tình! Ngươi là kẻ tàn sát tinh linh tộc ta, ta làm sao có thể thích ngươi? Oh… a! Da^ʍ côn, dám sử dụng Da^ʍ thú tiên đối với ta… Tiên Đế thích ngươi như vậy chắc chắn do ngươi sử dụng Da^ʍ thú tiên…”

“Ngươi sai rồi, Tiên Đế thích ta, đơn giản vì nàng trong mơ đều gặp ác mộng, chỉ có nằm trong ngực ta nàng mới có thể ngủ ngon! Nữ hài kia yêu ta là vì ta có thể đem lại cho nàng cảm giác an toàn trước nay chưa từng có… mà ngươi thích ta là vì ta mang đến cho ngươi khoái lạc chưa từng cảm nhận qua. Tiểu muội muội Ai Phỉ, ngươi phủ nhận vô ích, chắc chắn là ngươi yêu Bố Lâm ca ca, ha ha!”

“Ta không có yêu ngươi, hỗn đãn, ư ư! Ta sẽ không yêu kẻ địch…”

“Cổ nhân có câu, oan gia ngõ hẹp, chính do ta là người mà ngươi hận nên khi yêu thì càng sâu sắc, chưa thấy qua bằng hữu yêu nhau!” (yêu rồi lấy gì gọi là bằng hữu) Bố Lâm không ngừng ngụy biện, hắn lại dùng Da^ʍ thú tiên, khiến cho Ai Phỉ cảm giác chịu không nổi.

Huyệt đạo Ai Phỉ không ngừng co rút, làm cho Bố Lâm cảm giác nhục bổng bị thắt chặt. Đây là do năng lực của Ai Phỉ khi mở cánh. Chẳng những huyệt đạo có thể co rút lại mà còn có hấp lực rất mạnh cộng thêm nàng ra rất nhiều nước, khi lên đỉnh, nàng còn có thể xuất ra ngoài. Từ khi Bố Lâm phát hiện những năng lực này, mỗi lần làm tình đều ép cho nàng phải mở cánh để thỏa mãn da^ʍ dục của hắn.

“Oh, a! Ta sắp… sắp ngừng thở rồi…” Ai Phỉ hiển nhiên không chống đỡ được Da^ʍ thú tiên, rên rỉ: “Bố Lâm, sau khi ra ngoài, ta cũng sẽ tham chiến, vì ta không còn là Thánh xử nữ. Ta… có một bằng hữu, nàng gọi là Nông Ái… ngươi sau này gặp nàng, ngươi làm ơn nương tay một chút… không nên tổn thương nàng… ngươi có thể làmđược không?”

“Hây! Tiểu biểu tử Nông Ái, ta đã muốn chơi nàng ta từ lâu chỉ có điều bắt không được. nàng chuyên ở xa dùng ám khí để giết người, ta hận không đem nàng chơi cho nát động, ngươi lại muốn ta tha cho nàng? Ta cắm cắm cắm, chơi chết ngươi… huyệt đạo của nàng đẹp không?”

“Ư oh! Ân ân ân! Đẹp… đẹp lắm! Nàng là Bạch thố (thỏ trắng)… Ta từng thấy qua… không có âm mao a!”

“Oh! Đã ghiền! Vậy thì càng muốn cắm! Ai da! Hưng phấn nha! Ta cắm…”

“Hỗn đản… da^ʍ côn! Không cho ngươi cắm nàng… ư ư! Ta… muốn… muốn lên đỉnh rồi!”

Bố Lâm đột nhiên né sang một bên, hưng phấn nói: “Vừa vặn để ngươi xem cảnh ngươi xuất ra, đây chính là kỳ quan thế giới a!”

Ai Phỉ ở trong sông chinh chiến một hồi, chỉ cảm thấy hạ thể co rút mạnh mẽ, một cột nước từ phía dưới bắn ra phía trước.

Nàng vừa xem vừa ngượng ngùng nói: “Ai nha! Da^ʍ côn, thủy… không phải do ta phun ra…”

***

Ngửa đầu nhìn lên sương mù, Bố Lâm lo lắng Ai Phỉ sẽ không xuất hiện nữa. Đây là ngày thứ mười sáu bọn hắn ở thâm uyên, hắn và nàng đều đã khôi phục hoàn toàn. Mới nãy nàng nói bay lên thử coi có thể thoát ra ngoài hay không bởi vì không biết thâm uyên này sâu bao nhiêu, hắn lúc đó rất tin tưởng nàng, còn nói: nhớ về đón ta.

Chỉ là khi Ai Phỉ biến mất trong sương mù một hồi lâu không quay về. Trong lòng của hắn không tránh được sốt ruột, ngửa mặt lên trời gọi vài lần nhưng không hề có tiếng đáp lại. Tức giận hắn ngồi trên mặt đất, ôm đầu nói: “Quả nhiên không thể tin lời nói nữ nhân, các nàng không thể tín nhiệm a! Mẹ nó, lừa lão tử chạy mất, làm mất công ta còn nói yêu nàng, ta chơi, lời nói buồn nôn như thế mà ta cũng nói được, ngẫm lại hối hận a!”

“Hỗn đản, nếu hối hận đem lời nói rắm thối của ngươi thu lại.” Trên trời truyền đến tiếng mắng của Ai Phỉ.

Bố Lâm vội ngửa mặt lên trời, thấy Ai Phỉ hạ xuống, hắn từ dưới đất nhảy lên dang hai tay: “Tiểu muội muội Ai Phỉ, mau xuống đây, ta nhớ ngươi chết mất!”

Ai Phỉ sà vào lòng hắn, mắng: “Ngươi không phải vừa nói hối hận sao? Vì sao hành động so với lời nói còn buồn nôn hơn?”

Bố Lâm vô sỉ đáp: “Giữa nam và nữ không có gì buồn nôn, cái này gọi là thích, hành động tất nhiên càng thích hơn là lời nói. Ngươi đã về, chúng ta tiếp tục làm đi, càng làm càng buồn nôn, càng buồn nôn càng thích.”

“Thả ta ra! Nói chuyện đàng hoàng!” Ai Phỉ vùng vẫy muốn thoát khỏi ngực Bố Lâm, Bố Lâm vẫn ôm chặt nàng nói: “Việc gì cần nói chuyện đàng hoàng? Lẽ nào vừa làm tình vừa nói không được sao? Từ trước tới nay, chúng ta chẳng phải đều vừa làm vừa nói sao? Ngoài kia có biết bao nhiêu nữ nhân muốn ta ôm cũng không được?”

“Những nữ nhân kia rất xấu. Nếu như là mỹ nữ, ngươi sẽ không ôm các nàng sao? Hừ!” Ai Phỉ đánh chết cũng không tin lời hắn nói.

“Ngươi cũng không muốn ta đi ôm nữ nhân xấu phải không? Nếu như ta mà ôm các nàng, chứng minh ta quá kém cỏi. Cho nên ta chỉ ôm mỹ nữ. Cứ như vậy ta mà ôm ai, những ngươi kia sẽ cảm thấy tự hào, bởi vì các nàng chính là mỹ nữ. Hắc hắc, ngươi là nữ nhân ta ôm lâu nhất dĩ nhiên chính là người đẹp nhất ta từng ôm, thích không?” Bố Lâm cúi đầu hôn Ai Phỉ, sau đó ôm nàng nhằm hướng cái giường làm từ cỏ khô và lá cây đi tới, hắn để nàng xuống, lại nói: “Nếu mà ngươi nói không thích ta liền cắm ngươi!”

“Thích!” Ai Phỉ khẩn trương nói, nàng hiện tại cũng không muốn bị hắn làm cho không còn sức mà nói chuyện, ngay sau đó nói: “Ta vừa nãy bay lên trên đó, cái thâm uyên này rất sâu, muốn bay ra ngoài cần thời gian rất dài. Ta nghĩ, chúng ta nên dọc sông mà đi ra ngoài, đi tầm mười ngày nửa tháng là có thể ra ngoài rồi.”

Bố Lâm nằm bên trái Ai Phỉ cười quỷ dị nói: “Tiểu muội muội Ai Phỉ, nếu như ngươi muốn ở cạnh ta thì cứ nói, cần gì phải kiếm lý do như vậy để ở chung với ta?”

Tâm tư của mình bị nói ra, Ai Phỉ mặt đỏ lên, cãi lại: “Ai.. ai muốn ở cùng ngươi? Ta chỉ không muốn cõng ngươi cho mệt a!”

“Ngươi có thể ôm ta bay lên! Hay chúng ta chọn tư thế nữ trên nam dưới, ta nằm thẳng người, ôm mông của ngươi, ta một bên thì cắm, ngươi lại hướng phía trên bay a! Sau đó ngươi sẽ kêu “Oh… ta muốn bay a!”, ta tin nhất định rất là kích thích, khiến ngươi cả đời đều không thể quên được!”

Bất cứ lúc nào Bố Lâm cũng đều nghĩ về làm tình, quả không uổng công tông chủ dòng họ Cuồng Bố.

“Ngươi đi mà tìm người khác để mà thử ý nghĩ biến thái của ngươi đi!” Ai Phỉ buồn bực sẵng giọng, đột nhiên lại cười ảm đạm: “Sau khi ra ngoài, ta với ngươi là địch rồi sao?”

“Ừ, là địch nhân.” Bố Lâm thuận miệng trả lời: “Cũng là tình nhân.”

Ai Phỉ hỏi: “Tình nhân của ngươi có rất nhiều phải không?”

Bố Lâm cười nói: “Trước khi tham dự chiến tranh, từng có một vài người! Nhưng sau đó, các nàng đều gả cho người khác. Ta chưa bao giờ coi các nàng là tình nhân, cùng lắm coi các nàng là bạn tình. Cho nên có rất nhiều nữ nhân hận ta, ha ha ha, ta chơi qua vô số nữ nhân nhưng chỉ có ngươi ta mới coi là tình nhân của ta!”

“Không biết ta có nên lấy làm tự hào không đây?”

“Lẽ nào ngươi lại không cảm thấy tự hào?”

Bố Lâm hỏi lại, tay hắn thì lại đùa giỡn cặp nhũ hoa to lớn của Ai Phỉ, câu này liền trở nên không rõ nghĩa, không biết hắn đang hỏi ngực của nàng hay là do nàng trở thành tình nhân của hắn mà tự hào.

Vì thế nên Ai Phỉ tức giận, gạt tay hắn ra: “Đừng giỡn nữa! Hỗn đản, ta kêu ngươi nghiêm túc, ngươi không thể nghiêm túc một lúc sao?”

“Ta chỉ có khi chiến đấu mới nghiêm túc, nhưng khi ta nghiêm túc thường là lục thân không nhận, ngươi muốn ta nghiêm túc với ngươi sao?”Bố Lâm đột nhiên trừng mắt, ánh lên thú tính, Ai Phỉ chịu không nổi, tránh né ánh mắt của hắn, than thở: “Kỳ thực ta không muốn cùng ngươi ra ngoài, trong lòng cũng muốn ngươi vĩnh viễn ở lại đây, cho dù ta ở đây cùng ngươi cả đời cũng được. Nếu như để ngươi đi ra ngoài, ngươi sẽ diệt tộc ta, khi đó ta sẽ tở thành tội đồ của tinh linh tộc. Tuy nhiên cho dù ta không mang ngươi ra ngoài, ngươi vẫn sẽ tìm cách đi ra, ta rất là sợ a!”

Bố Lâm thấy Ai Phỉ đau khổ như vậy, đưa tay khẽ vuốt mặt nàng, thấy nàng rơi lệ hắn liền an ủi: “Không cần phải lo lắng! Cả đời này ta chỉ hứa có một lần, cho nên ta không bao giờ quên!”

“Thế nhưng ngươi vẫn muốn diệt tộc ta, vẫn muốn trở thành vũ khí của nhân tộc!”

Ai Phỉ bi thương nức nở, thân thể của nàng khẽ run, không rõ là bởi vì kích động hay là do đau buồn.

Bố Lâm nhẹ nhàng rúc vào ngực của Ai Phỉ, thật lâu không nói gì.

Ai Phỉ cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Ngươi… bị làm sao thế?”

“Thật ra ngươi nói đúng, dòng họ Cuồng Bố chính là vũ khí của nhân tộc, là vũ khí lợi hại nhất, cho nên bọn hắn mới để chúng ta sống. Từ thời viễn cổ, tổ tiên chúng ta vì bảo vệ Ma Long nên phản bội liên minh các tộc, bị các tộc truy sát, phải lẩn trốn mà sống. Lúc mọi ngươi sắp quên chúng ta, tổ tiên chúng ta vì muốn có thể thấy ánh mặt trời một lần nữa nên lựa chọn gia nhâp liên minh các tộc để Đồ Ma. Từ đó về sau mấy trăm năm, dòng họ chúng ta liền trở thành vũ khí cho người ta. Chỉ cần nơi nào có máu thì có mặt chúng ta, đây chính là lời nguyền rủa của tộc bọn ta! Từ lúc ta kế thừa huyết chú, ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu tinh linh tộc bị diệt, thân là vũ khí đã không còn nơi sử dụng thì có phải sẽ bị hủy đi hay không? Ta không muốn thấy dòng họ trong tay cảu ta mà tận diệt.”

“Vì thế mà ngươi tình nguyện tiếp tục trở thành quân cờ?” Ai Phỉ khóc rống lên, qua một quãng thời gian ở chung, nàng hiểu rất rõ lịch sử của dòng họ hắn, biết được những việc bọn hắn làm đều do bất đắc dĩ, thế nhưng tại sao bọn hắn lại muốn đem bất đắc dĩ cùng bi thương này liên lụy tinh linh tộc.

“Kỳ thực chiến tranh không bao giờ kết thúc, chỉ là ai chiến với ai mà thôi. cho dù tinh linh tộc bị diệt tộc, ở trong nhân tộc cũng sẽ xảy ra nội chiến không ngừng. Bởi vậy, quân cờ sẽ có giá trị để tồn tại, ta cũng biết rất rõ, một khi tinh linh tộc bị diệt, chúng ta sẽ trở thành quân cờ để sử dụng nơi khác. Nhưng huynh đệ của ta rất hiếu chiến, không hiểu được điều này. Bọn hắn sẵn sàng ở dưới trướng nhân tộc mà sống, chiến trường là nơi để bọn hắn phóng túng vô độ, là nơi bọn hắn khoái lạc nhất. Ta cũng từng như vậy. Ai Phỉ, ta cầu ngươi, đừng đem tấm lòng nhân từ của ngươi để cảm hóa ta. Bởi vì truyền thừa của chúng ta chính là lịch sử dơ bẩn cùng giết người. Nếu bỏ qua những điều này, cuộc sống chúng ta không còn ý nghĩa. Nhân từ cùng ngây thơ chỉ làm người ta trở nên đáng thương, có thể sẽ có một vài chỗ tốt, nhận được sự thương hại nhưng cái hại lại nhiều hơn, chính là bị cướp đoạt mọi thứ. Dòng họ của chúng ta, không quá phát triển, nhưng mà vẫn truyền thừa được đến hiện nay là vì trong máu của chúng ta không có hai từ “thiện lương”. Cho nên ngươi đừng tưởng ta giống ngươi, nếu ta mà thế chỉ là rác rưởi, sinh mệnh trở nên yếu hèn, không có bất kỳ sự tôn nghiêm nào, vĩnh viễn sống dưới chân người khác. Ta cho dù chết cũng không muốn trở thành như vậy.”

Ai Phỉ nghe lời tâm sự của Bố Lâm, liền hiểu được suy nghĩ chân chính của hắn, nàng lấy tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của hắn, nói: “Ta chưa bao giờ muốn ngươi trở nên nhân từ, thiện lương bởi vì ngươi không bao giờ có thể trở thành người như vậy. Nhưng ngươi cũng phải biết, ta cũng không thể nào trở thành công chúa thần tộc thứ hai, nàng có thế lặng lẽ sinh sống đầm ấm dưới sự bảo hộ của nhân tộc bởi vì nàng không tham chiến, mà nàng cũng giống nhân tộc nên không có ai nghi ngờ. Còn ta sau khi thoát ra ngoài, liền tham chiến, ta muốn chiến vì tộc của ta, ta muốn chiến vì để có thể sinh tồn. Cho dù ta rất thích hứa hẹn của ngươi, ta cũng chỉ có thể giữ trong lòng. Khi tộc ta bị diệt, lúc đó ta sẽ ôm lời hứa này mà chết trước mặt ngươi! Ta hi vọng, ngươi có thể ôm ta, ôm ta chặt một chút.”

“Nếu như bọn ta thất bại, ta chết ở trước mặt ngươi, ngươi có ôm ta không?”

Bố Lâm đột nhiên đưa mắt nhìn Ai Phỉ, lệ trong suốt đọng ở khóe mắt của hắn. Nàng không ngờ người nam nhân này có thể rơi lệ khi ở trong ngực nàng.

Đây là giọt lệ nàng cảm thấy trân quý nhất cả đời của mình. Người nam nhân này ở trước mặt nàng chỉ khóc một lần duy nhất.

“Ừm! Ta sẽ ôm ngươi thật chặt, bất cứ là khi nào!” Ai Phỉ hứa hẹn.

Bố Lâm đột nhiên ngồi dậy, điên cuồng quát: “Ai Phỉ muội muội, ngay lúc này, ôm ta thật chặt!” Ai Phỉ không ngờ hắn lật mặt nhanh như vậy, nàng trong lòng vẫn còn bi thương chưa kịp phản ứng, hắn liền muốn làm nàng.

Ai Phỉ tức giận mắng: “Da^ʍ côn! Ta thiếu chút nữa bị ngươi lừa, ngươi chưa bao giờ nghiêm túc.”

Bố Lâm mặc kệ nàng, đem nàng ôm lấy, dùng hết sức đem nhục bổng tiến vào tiểu huyệt của nàng, thoải mái nhắm mắt lại, thế nhưng lệ của hắn bắt đầu rơi. (giọt lệ tuôn rơi trò chơi kết thúc=)))

Ai Phỉ đưa tay lau nước mắt của hắn, mặt mỉm cười, ôn nhu nói: “Nhưng… nước mắt của ngươi là thật!” Bố Lâm ra sức cắm, Ai Phỉ hưng phấn bay cao, vui sướng rên rỉ trên trời.

“Ta muốn bay! Oh oh nha! Ta muốn bay!”