Chương 13: Trở về

Dich: MiGoi

Biên giới tây bắc tinh linh chi sâm, ban đêm, ánh lửa le lói trong cánh rừng, bốn huynh đệ dòng họ Cuồng Bố tụ tập ở cùng một trướng.

Bốn người nam nhân trong lòng đều ôm một nữ nhân, không phải là nữ tinh linh.

“Lão tứ, tinh linh tộc tuyên truyền rằng nhị ca đã chết, khi nào chúng ta đi báo thù cho nhị ca cùng bát đệ?” Bố Doanh một tay đang xoa bóp ngực sữa, một tay cầm lấy một khối thịt trâu rừng cắn răng nghiến lợi nói.

Bố Đồng đáp: “Nửa tháng trước bị tinh linh tộc phục kích, binh sĩ của chúng ta chỉ còn hơn ba trăm người, mọi người thương thế còn chưa khôi phục làm sao mà ra trận? Vì để chúng ta không bị chết quá sớm, nhân tộc đã phái mấy đợt viện quân để làm tiên phong tranh thủ thời gian cho chúng ta hồi phục. Đồng thời, nếu nhị ca mà chết, huyết chú không phải sẽ truyền thừa đến trên người ngươi sao, ngươi gấp gáp cái gì vậy? Lẽ nào ngươi muốn nhị ca chết càng sớm càng tốt?”

Bố Doanh quát: “Lão tứ, ngươi ăn nói cho cẩn thận, nhị ca cùng ta là anh em thân sinh, ai muốn hắn chết chứ không phải lão tử! Ai cần gì cái huyết chú, mỗi lần thi triển đều lấy tay cắm vào bụng mình, ngươi nghĩ rằng nhận được huyết chú sung sướng lắm sao? Chơi lão tổ của ngươi, các ngươi mới đúng là người mong hai huynh đệ chúng ta chết để các ngươi nhận được huyết chú!”

Bố Tạp tức giận: “Lão tam, ngươi không coi chúng ta là huynh đệ phải không? Dù sao lão nhị cũng không có ở đây, kẻ nào đi đâu thì đi, sống đâu thì sống. Lão tử liền chạy đi tử chiến với tinh linh, vì lão bát báo thù.”

Bố Doanh cười lạnh nói: “Đại ca, ngươi nhìn lại lời nói của ngươi xem? Chỉ vì lão bát báo thù? Không thay nhị ca báo thù sao?”

“Các ngươi cãi nhau xong chưa? Muốn cãi hay đánh nhau gì đó ra bên ngoài mà làm!” Bố Huyết chợt nói, không khí trầm lắng xuống. Tuy rằng hắn là lão thất nhưng là người mạnh thứ hai của Bát huynh đệ, chỉ thua Bố Lâm, ai cũng không phải đối thủ của hắn.

Bốn nữ nhân trong trướng bị bầu không khí làm cho nghẹt thở.

Bố Đồng nói: “Phải biết rằng sinh tử của nhị ca phải để một tháng sau mới biết được, nhìn nhục bổng của lão tứ là biết (chưa có dấu hiệu huyết chú). Nhân tộc hiện nay không đốc thúc chúng ta xuất chiến, còn đưa đến cho chúng ta mấy trăm nữ nô để trấn an, không thể làm gì khác ngoài dưỡng thương. Ta biết các ngươi đều muốn báo thù cho nhị ca và bát đệ, thế nhưng không phải chỉ có các ngươi huynh đệ mới chết, hai thân huynh đệ của ta đã sớm bỏ ta mà đi rồi. Trận chiến này, thân nhân của chúng ta còn thừa lại mấy người chúng ta, các ngươi chẳng lẽ còn muốn sinh sự?”

Bố Tạp cùng Bố Doanh mặt lúng túng cuối xuống, buồn rười rượi cầm rượu lên uống, Bố Huyết đẩy nữ nhân trong ngực ra, hướng bên ngoài trướng mà đi.

“Lão thất, ngươi sao lại vội vã như vậy? Tính đi chơi tinh linh công chúa hay sao?” Bố Doanh trào phúng nói.

Bố Huyết quay đầu lại, quát: “Ngươi còn dám nói một câu nữa, ta đánh nát mồm ngươi!”

Bố Doanh trợn mắt trừng Bố Huyết, đẩy nữ nhân trong ngực qua bên cạnh liền đứng lên, Bố Tạp tức giận: “Lão tam, ngươi ngồi xuống cho ta!”

“Ngươi còn chưa có tư cách ra lệnh cho ta!”

Bố Doanh không để ý Bố Tạp, Thẳng hướng Bố Huyết đi tới, Bố Đồng xông lại ôm hắn, khuyên nhủ: “Tam ca, ngươi không nên trách lão thất, ngươi biết rõ hắn không có ý gì.”

Bố Doanh cả giận: “Dù nói như thế nào đi nữa, ta cũng là tam ca của hắn, hắn dám nói như vậy với ta sao? Dù sao mạng của lão tử cũng để trên lưỡi kiếm, không cần biết là ai, lão tử liều mạng giết chết hắn! Mẹ nó, lần trước không có nhị ca, chúng ta bị tinh linh đánh bại chạy trốn chết, hắn hết lần này đến lần khác muốn bắt muội muội của Nhiên Hoa làm tù binh, trở về miệng vẫn nói muốn vì lão bát báo thù, đem tinh linh công chúa phát tiết, cũng không cho chúng ta vì lão bát báo thù. Độc chiếm tinh linh công chúa hơn nửa tháng, lâu như vậy, hắn nghĩ hắn là ai? Ở trên hắn còn có ba vị huynh trưởng!”

Ba huynh đệ ở trong trướng cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Bố Doanh lại tức giận.

Bố Huyết lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi tức đến đỏ mắt rồi, ngươi có thể đi bắt một tinh linh công chúa nữa về để mà báo thù cho nhị ca, ta sẽ không có bất cứ kiến nghị nào!" Dứt lời, Bố Huyết vén màn đi ra ngoài.

Bố Doanh nhìn màn cửa, không để ý tới Bố Đồng, chỉ vào mắng: "Ngươi... Ngươi là súc sinh! Miệng thì nói thay lão bát báo thù nhưng thật ra ngươi đâu có thèm nhớ. Lão bát ở dưới suối vàng mà biết sẽ nguyền rủa ngươi liệt dương!"

"Ai liệt dương?" Ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng của Bố Lâm, ba nam nhân vội vàng xông ra ngoài. Chỉ thấy Bố Lâm và Bố Huyết đều đứng ngoài trướng mà bên cạnh Bố Lâm còn có một tinh linh mỹ lệ, thậm chí đem so sánh cũng không kém cạnh gì tinh linh hoàng hậu. Bố Doanh nhìn Ai Phỉ đắm đuối, chảy nước miếng nói: "Nhị ca, ngươi dùng tiểu bảo bối Tiên Đế để đổi lấy nàng sao? Ca thật sáng suốt, nàng so với Tiên Đế đẹp hơn!"

Bố Lâm đi tới trước mặt hắn, đá một cước đem hắn té ngã ngửa: "Mẹ nó, ngươi không được có ý đồ gì với nàng, ngay cả da^ʍ ý cũng không được nghĩ tới!"

"Ca, ngươi tại sao có thể đối xử như thế với ta?" Bố Doanh bò dậy, bày ra thái độ làm nũng, nhìn thật buồn nôn.

Ai Phỉ từ nét mặt có thể đoán được hắn là thân đệ đệ của Bố Lâm.

Bố Lâm không để ý tới Bố Doanh, chỉ nhàn nhạt nói: "Đều đi vào thôi!"

Năm anh em ngồi xuống cùng nhau một lần nữa, Bố Lâm không thấy Bố Y hỏi: "Lão bát đâu?"

Bốn người còn lại đều buồn bã, Bố đồng trả lời: "Lão bát ở trận chiến nửa tháng trước đã hy sinh."

"Ai gϊếŧ?" Bố Lâm rống lên, chấn cho trướng bồng lung lay muốn sập.

Bố Đồng nén đau ở lỗ tai, nói: "Lúc đó rất tối, giao chiến rất loạn, có nhiều cường giả tinh linh tộc nên không thể nào biết được."

Bố Doanh nói: "Dù sao cũng là tinh linh tộc gϊếŧ, tìm tinh linh tộc báo thù thì không thể sai được, đem các nàng đều gϊếŧ sạch!"

"Các ngươi đã gϊếŧ không biết bao nhiêu người của chúng ta, chúng ta biết kiếm ai báo thù?" Ai Phỉ sẵng giọng nói làm cho không khí trong trướng trở nên quỷ dị.

Bố Huyết lạnh lùng nhìn Ai Phỉ, Bố Doang tính mắng nàng chợt thấy ánh mắt của Bố Lâm, hắn liền đem lời định nói nuốt trở lại. Hắn đứng lên cởϊ qυầи, ra lệnh cho nữ nhân bên cạnh quỳ xuống, hắn ở sau lưng của nàng đâm thọt, cuồng quát: "Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ! Ta gϊếŧ!"

Ai Phỉ nhìn thấy cảnh này, mặt đỏ lên, đứng dậy nói: "Ta quay về tinh linh Thánh thành, ngươi đã nói, chỉ cần ta đến đây cùng ngươi, liền có thể quay trở về."

Bố Lâm trầm mặc một lúc, nói: "Ngươi đi đi! Khi gặp lại ta với ngươi chính là địch nhân!"

Ai Phỉ không nói lời nào, vén màn bước đi, Bố Tạp quát hỏi: "Lão nhị, vì sao ngươi thả nàng đi?"

Bố Lâm cầm chén ngửa đầu uống hết, đem chén không ném về phía Bố Tạp, cuồng mắng: "Đại ca, ngươi còn dám hỏi ta sao? Ta còn đang muốn hỏi ngươi, vì sao biết rõ có phục kích mà không rút lui, làm hại binh sĩ dòng họ chết hơn một nửa, ngay cả lão bát đều đem tính mệnh ném đi?"

Bố Tạp bị ném trúng trán, vốn đang phẫn nộ, nghe Bố tạp hỏi thế, cả người vô lực ngồi xuống, cầm chén rượu hướng yết hầu rót vào.

"Không phải chỉ có một mình đại ca sai!" Bố Doanh một bên vừa cắm vùa nói: "Lúc đó tứ ca ra lệnh rút lui, bốn người chúng ta bị lời nói của Khắc Lô Sâm khıêυ khí©h liền tập hợp lại cố gϊếŧ hắn, tứ ca hết cách, chỉ còn đường suất lĩnh binh sĩ của dòng họ theo chúng ta chiến. Chúng ta lúc đó trong đầu chỉ có suy nghĩ cho dù liều mạng cũng phải gϊếŧ hết tinh linh tộc, cho đến... cho đến khi lão bát nằm xuống, chúng ta mới thanh tỉnh, bằng lòng nghe lão tứ rút lui, nhưng chúng ta đã mất hơn ba trăm binh sĩ, việc này không thể trách mình đại ca!"

Bố Lâm tức giận: "Không trách hắn thì trách ai? Hắn thân là đại ca lại ích kỉ chỉ muốn gϊếŧ cho thống khoái không nghĩ tới sống chết của các huynh đệ sao? Lúc nào cũng chỉ muốn chém gϊếŧ, sau này tinh linh chết hết các ngươi gϊếŧ ai? Mẹ nó, lão tử mới rời đi có một trận, liền gặp tổn hại lớn vậy. Khó trách Điệp Vũ kỹ nữ dùng hết tâm cơ đem ta dụ đi, các ngươi là đồ con lừa, đánh không lại rút lui, lần sau báo thù, đạo lý đơn giản nhất cũng không hiểu sao?"

"Khắc Lô Sâm nói chúng ta chỉ biết chơi nữ nhân, không dám cùng nam nhân chơi..."Bố Huyết vẻ mặt rầu rĩ, âm thanh cũng không còn sự lạnh lùng.

"Vốn là như thế, các ngươi cùng nam nhân vui đùa khi nào? Chỉ nói thế mà các ngươi chịu không nổi, sau này làm sao ra ngoài mà lăn lộn được? Huống chi hắn nói không sai, dòng họ chúng ta vốn là dòng họ tạp chủng, cứ để bọn hắn nói gì cũng được! Lão tứ gọi mấy nữ nhân tới đây, phải là xử nữ!" Bố Lâm mắng chửi một hồi cũng bình tĩnh lại.

Bố Đồng nghe lời đi ra ngoài, quay trở lại rất nhanh mang theo bốn thiếu nữ xinh đẹp.

Bố Lâm tiện tay đem xé mở y phục của một nàng trong số đó, hai tay xoa nắn bộ ngực sữa, nói: "Nữ tinh linh lúc nãy đã cứu mạng ta. Ta hứa sẽ tha cho nàng."

Bố Đồng thắc mắc hỏi: "Nàng tại sao lại cứu nhị ca?"

"Tuy rằng không phải do nàng cố ý làm như thế nhưng nếu không có kết giới của nàng va chạm với ma pháp của Điệp Vũ tạo thành khe nứt không gian, mạng của ta đã sớm mất rồi cho nên ta vẫn coi như là nàng cứu ta." Bố Lâm đem câu chuyện sửa lại cho đơn giản, nhưng từ giọng nói của hắn, những người còn lại đều biết hắn có tình cảm đặc biệt với Ai Phỉ, cũng không dám có ý kiến gì.

"Không thể ngờ tinh linh tộc còn có Thánh xửu nữ kế vị, thảo nào nhị ca bị các nàng vây khốn. Cũng may là đã biết được Ai Phỉ dùng những loại ma pháp nào, bằng không sau này tham chiến chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn. Biết sớm sẽ có cách đối phó dễ hơn."

Bố Doanh đột nhiên nói: "Nhị ca, công chúa Tây Lạp xử trí như thế nào?"

"Công chúa Tây Lạp? Các ngươi bắt được nàng?" Bố Lâm kinh ngạc hỏi.

Bố Lâm cười nói: "Vậy cứ để cho lão thất hưởng dụng đi, không biết khi rơi vào tay lão thất có còn là xử nữ không?"

"Vẫn còn!" Bố Huyết bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng, đúng ra mà nói, khi nhắc tới công chúa Lạp Tây, hắn liền biểu lộ nét mặt yêu thương.

Bố Lâm hai mắt nhìn hắn chăm chú, cười như điên nói: "Thích thì cứ giữ lấy, khi nào chiến sự kết thúc, đem nàng gϊếŧ cũng không muộn. Lúc đó cũng không còn mấy cái tinh linh cho chúng ta gϊếŧ, đồng thời chúng ta cũng đã đi đến cuối con đường!"

"Cảm ơn nhị ca!" Bố Huyết chân thành nói.

Bố Lâm đứng lên, đi tới sau mông Bố Doanh, dùng sức đá cái mông của hắn, nói: "Tiểu tử, về trướng của ngươi mà làm đi! Lão tử hôm nay phải ở đây chinh chiến tứ phương."

Bố Doang khí thế hừng hực đứng dậy, nói: "Ta đi ra ngoài kiếm tám nữ nhân đem về chinh chiến tám hướng!"

Bố Đồng, Bố Doanh cùng Bố Huyết lần lượt rời đi ra ngoài, tứ nữ cũng theo sau, Bố Tạp thì vẫn còn ngồi lại.

"Lão nhị, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Nói đi." Bố Lâm ôm lấy hai thiếu nữ, nhìn hai thiếu nữ còn lại ra lệnh: "Hai ngươi qua hầu hạ đại ca ta."

Bố Tạp vội vàng nói: "Bên ngoài còn rất nhiều, ta cũng chỉ nói mấy câu rồi sẽ rời đi."

"Vậy nói đi."

"Từ khi lão bát mất đi, ta trong lòng luôn sợ hãi."

"Đại ca cũng biết sợ sao?"

"Ta không chỉ sợ chết mà còn nghĩ tới một vấn đề, nếu tinh linh bị diệt tộc, dòng học của chúng ta chính là chi còn sót lại của thú nhân tộc, nhân tộc làm sao có thể để chúng ta còn sống? Không biết ngươi đã nghĩ tới điều này chưa?" Bố Tạp chăm chú nhìn Bố Lâm.

"Ta chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ biết nếu chúng ta ở trận này đại bại, dòng họ cũng sẽ biến mất. Đại ca, mới nãy ta hơi nóng tính!" Bố Lâm vẻ mặt áy náy nói.

Bố Tạp ra vẻ không sao, sang sảng cười to, đứng dậy nói: "Lão nhị, Bát đệ cùng các binh sĩ hi sinh quả thực trách nhiệm là do ta, bị ngươi mắng một trận, trong lòng ta thoải mái rất nhiều. Khi nào rảnh, ngươi suy nghĩ vấn đề ta vừa nói một chút, dù sao ngươi cũng là tông chủ."

Bố Lâm gật đầu: "Đại ca hiếm khi để tâm việc gì, ta sẽ đem sự tình này ngẫm cho thật tốt."

Bố Tạp rời trướng, Bố Lâm rơi vào trầm tư một lúc, đối với các thiếu nữ hỏi: "Các ngươi đến đây để phục vụ binh sĩ vì sao còn là xử nữ?"

"Là do Đại nhân Bố Doanh lưu chúng ta lại, hắn nói ca ca hắn cần hưởng dụng mấy cái tiểu xửu nữ."

"Tiểu tử kia thật là, ha ha!" Bố Lâm bật cười, đem một thiếu nữ ôm vào trong ngực, hỏi: "Ta có tuấn tú không?"

Thiếu nữ e thẹn nói: "Rất tuấn tú, nghe nói ngươi rất... mạnh phải không?"

Bố Lâm xé mở quần của nàng, mãnh liệt làm sạch tiểu huyệt khiến nàng nũng nịu rêи ɾỉ, hắn giả vờ thần bí cười: "Chẳng phải các ngươi thử qua thì sẽ biết sao?"