Chương 14: Thiện lương?

Dich: MiGoi

Nửa tháng kế tiếp, nhân tộc không ngừng thúc giục Bố Lâm xuất chiến hỗ trợ nhưng Bố Lâm cố tình dây dưa không đi. Bởi vì thế quân đội nhân tộc gặp đại bại, cao tầng nhân tộc trở nên tức giận, liên tục đưa ra lời đe dọa. Bố Lâm bất đắc dĩ phải suất lĩnh dòng họ tham chiến, tuy nhiên không biết vì sao, chiến tích không còn huy hoàng như xưa, nhân tộc phái người tới chất vấn hắn, hắn trả lời: “Cút mẹ ngươi đi! Chúng ta hiện giờ chỉ có hơn ba trăm người, các ngươi muốn lão tử phải làm thế nào mới vừa lòng?”

Từ đó về sau, nhân tộc không hỏi Bố Lâm chuyện thắng bại nữa, chỉ cần hắn tham chiến thì đều không có vấn đề gì. Nhưng có tin tức từ cao tầng nhân tộc truyền tới không ngừng chính là hi vọng bọn hắn có thể đẩy nhanh việc giết sạch tinh linh tộc, chắc là muốn bọn hắn chết nhanh đi một chút a. Xem ra nhân tộc đã bồi dưỡng được một thế hệ cường giả mới, tinh linh tộc không còn uy hiếp gì đối với bọn họ nữa. Tầm quan trọng của dòng họ Bố Lâm cũng đã dần dần biến mất.

Bố Doanh biết được ý định của nhân tộc, tức giận chửi tục không ngừng, cùng Bố tạp đem nữ nhân tộc vào trong trướng thay phiên nhau tàn phá, thế nhưng việc này chỉ càng khiến những nữ nhân này đạt được càng nhiều khoái lạc.

Cho dù bọn hắn phẫn nộ cỡ nào cũng phải hỗ trợ nhân tộc tàn sát tinh linh tộc. Ở trong vòng nửa năm, tinh linh tộc bị dòng họ Cuồng Bố và quân đội nhân tộc bức lui tới phòng tuyến cuối cùng – Tinh linh Thánh thành, mà quân số dòng họ Cuồng Bố cũng giảm tới hơn hai trăm người, tinh linh tộc chỉ còn hơn một ngàn tinh linh chiến sĩ (tinh linh dân thường tuy rằng không thuộc tinh linh chiến sĩ nhưng sinh hoạt trong chiến tranh nên cũng có sức chiến đấu cường hãn). Nhìn thấy chỉ còn có hơn ba ngàn tinh linh, nhân tộc không thể kiềm nén được hưng phấn, viện quân phái tới không ngừng, chỉ là không có phái cường giả mới huấn luyện của bọn hắn.

Thông qua nửa năm quan sát, Bố Lâm xác định được rằng chỉ cần cường giả nhân tộc được phái tới cũng là lúc tinh linh diệt vong và dòng họ của hắn cũng tới ngày biến mất. Hắn biết các huynh đệ của hắn cũng cảm nhận được điều này nhưng bọn hắn không có bất kỳ đối sách gì.

Hôm nay, Bố Lâm một mình đi dạo ở phía tây của một tòa thành tinh linh đổ nát. Tối qua nơi đây bị tấn công bất ngờ nên mang dáng vẻ bị tàn phá không còn sót lại gì là nguyên vẹn. Thế nhưng quân đội nhân tộc cũng thiệt hại nặng nề, hy sinh hơn hai vạn người, hiện giờ chỉ còn hơn năm ngàn quân nên không thể tiếp tục truy kích, đành phải đợi viện quân tới. Hôm qua khi tập kích, ba vị Thánh xử nữ của tinh linh tộc cuối cùng cũng tham chiến, khiến cho hai vạn người chết không toàn thây làm cho nhân tộc trong lòng vẫn còn khiếp sợ không thôi, cảnh giác cố thủ bốn phía của tòa thành này.

Bố Lâm lần đầu cảm nhận được sức mạnh của tam thánh. Hắn có lòng tin đánh thắng Thảo Hoa thánh nữ, nhưng lại không có một chút suy nghĩ nào có thể đánh lại Nguyệt Vụ hoặc Linh Trí thánh nữ, tuy nhiên các nàng muốn đánh bại hắn cũng là điều khó khăn. Cuối cùng Thánh xử nữ cao quý, thuần khiết hai bàn tay cũng đã dính máu!

Ở trong rừng, Bố Lâm nghe tiếng reo hò, hắn men theo âm thanh tiến tới. Chỉ thấy hơn mười binh sĩ nhân tộc đang vây quanh một cái hố, một trong những người đó có một thống lĩnh trong quân đội. Hắn thấy Bố Lâm liền ngoắc tay gọi: “Tông chủ, đến xem một chút, ta bắt được hai tinh linh xinh đẹp a! Ngươi đến nhìn coi các nàng là ai, đảm bảo khiến ngươi kinh hỉ!”

Bố Lâm vừa đi vừa nhìn, hắn liền nhận ra hai nàng. Dĩ nhiên là tinh linh đại dược sư – Vũ Phu Ân cùng hộ vệ của nàng, Mỹ Kỳ, hắn cả kinh nói: “Các ngươi làm sao bắt được các nàng?”

“Ta đương nhiên không có bản lĩnh đánh thắng các nàng. Chuyện là thế này, cái hố này là do tối qua bị ma pháp tạo thành, ta nghĩ làm bẫy để bắt thú nướng ăn. Ai biết được vừa mới làm xong đã nhìn thấy hai người bọn họ. Trong lòng liền sinh ra một kế hoạch, ở trong bẫy bỏ thêm mê dược. Sau đó sai binh sĩ đi trêu chọc các nàng. Tội nghiệp các nàng thật ngốc a! Thấy chúng ta ít người nên khinh thường, đuổi theo liền rơi vào bẫy của ta. Ha ha! Tông chủ, ngươi muốn nàng nào, hai chúng ta mỗi người một nàng, chơi chán rồi thì để cho binh sĩ hưởng dụng.”

Bố Lâm nhìn hắn cười nói: “Ta muốn cả hai!”

“Ngươi đây là nói giỡn?”

Bố Lâm xuất thủ, bóp cổ hắn, quát: “Lão tử trước giờ không nói giỡn về việc đoạt nữ nhân!”

***

Vũ Phu Ân và Mỹ Kỳ tỉnh lại liền thấy Bố Lâm thì cả kinh, đứng thủ thế.

Bố Lâm cười nói: “Mỹ Kỳ dược sư, ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của các ngươi thế sao?”

Mỹ Kỳ tức giận nói: “Bố Lâm súc sinh, ngươi cũng dám nói là ân nhân cứu mạng bọn ta? Ngươi chính là kẻ đẩy tinh linh tộc tới bờ diệt vong!”

“Chuyện này là chuyện khác!” Bố Lâm nhún nhún vai, cười nói: “Nha, ngươi xem phía dưới một chút!”

Mỹ Kỳ đi tới hố đất nhìn xuống chỉ thấy hơn mười thi thể của binh si nhân tộc. Nàng và Vũ Phu Ân cả kinh, Vũ Phu Ân nói: “Bố Lâm, ngươi giết bọn hắn?”

“Chẳng lẽ các ngươi bị bất tỉnh rồi vẫn có thể giết người sao? Các ngươi đúng là làm xấu hổ hai chữ dược sư, lại bị mê dược làm cho bất tỉnh. Nếu lão tử không trùng hợp đi ngang qua đây, các ngươi sẽ bị bọn hắn cường bạo một hồi rồi sẽ bị đưa về trong doanh làm kỹ nữ cho vô số nam nhân chơi mỹ huyệt của các ngươi, các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng!”

Bố Lâm mười phần da^ʍ ý nhìn hai nàng, các nàng ở bên trong tinh linh tộc cũng thuộc tầng lớp thượng lưu lại còn là mỹ nữ, đúng là hội tụ đủ điều kiện nghe thôi đã thấy hưng phấn rồi, làm tình nữa thì càng kích thích.

Vũ Phu Ân hỏi: “Vì sao ngươi lại cứu chúng ta?”

Bố Lâm đáp: “Rất đơn giản, hôm nay lương tâm ta đột nhiên trỗi dậy a! Di! Mình mà cũng có lương tâm?”

Vũ Phu Ân cười lạnh: “Ta không bao giờ có thể tin tưởng người của dòng họ Cuồng Bố sẽ tồn tại cái gọi là lương tâm!”

“Chính xác, chuẩn không cần chỉnh!” Bố Lâm dùng hai ngón trỏ tạo thành hình chữ “thập 十”, cười da^ʍ đãng nói: “Nguyên nhân chính là ta muốn một người hưởng thụ cả hai ngươi!”

Bố Lâm miệng cười da^ʍ ý mười phần tiến tới gần hai nàng, Mỹ Kỳ ngăn ở trước mặt hắn, hướng Vũ Phu Ân phía sau nói: “Vũ Phu Ân đại nhân, ngươi nhanh chóng trốn đi, ta giữ hắn lại.”

Vũ Phu Ân nói: “Mỹ Kỳ, ta tại sao có thể để ngươi lại một mình chạy trốn?”

“Vũ Phu Ân đại nhân, ngươi là đại dược sư của tinh linh tộc, thương binh của chúng ta cần phải có ngươi để chữa trị, trách nhiệm của ta là bảo vệ ngươi. Mà cho dù ngươi ở lại cũng không giúp được gì cho ta, ngươi nên trốn đi thì hơn, ta không cản hắn được lâu đâu! Ta chỉ cầu đại nhân một việc, chuyện hôm nay ngươi đừng báo với cao tầng. Bởi vì cho dù ngươi mang các nàng tới tiếp viện cũng không thể thay đổi được số phận của ta, nếu mà các nàng có hỏi thì ngươi chỉ cần nói ta chết rồi!”

Nghe được Mỹ Kỳ cầu xin, Vũ Phu Ân ko còn chút đắn đo, đứng dậy hướng Tinh linh Thánh thành chạy trốn.

Bố Lâm biết rõ Vũ Phu Ân không phải là tinh linh có kỹ năng chiến đấu. Cho nên khi tham chiến bên cạnh nàng luôn có Mỹ Kỳ bảo hộ. Nàng thì thi triển ma pháp thánh quang hệ để cấp tốc chữa trị và bổ sung lực lượng cho chiến sĩ tinh linh tộc trên chiến trường. Nếu đem nàng giữ làm tù binh hoặc giết chết đối với trận chiến này rất có lợi, nhưng hắn lại muốn nàng quay trở lại Tinh linh Thánh thành.

“Vì sao ngươi không ra tay?” Mỹ Kỳ thấy Bố Lâm đứng im nên kỳ quái hỏi.

Bố Lâm cười cười nói: “Ngươi rất muốn ta ra tay sao? Hay là muốn ta đuổi theo để bắt Vũ Phu Ân lại?”

“Ta không muốn, chẳng qua chỉ thấy kỳ quái thôi!”

“Chuyện kỳ quái vốn dĩ có rất nhiều. Giống như mới nãy, các ngươi vì sao lại để mười tên vô dụng như thế bắt được?”

“Ta hộ tống Vũ Phu Ân đại nhân đi hái thuốc, gặp bọn hắn sau đó chủ quan đuổi giết bọn hắn rồi bị rơi vào bẫy…”

“Ừm! Chuyện này rất bình thường bởi vì tinh linh đều rất ngây thơ a! Mỹ Kỳ, Vũ Phu Ân sẽ nghe theo lời cầu khẩn của ngươi sao?”

Bố Lâm tiến tới gần Mỹ Kỳ, nàng theo bản năng lui về phía sau chợt cảm thấy lưng của mình chạm vào thân cây mát lạnh. Nàng cả kinh thì thấy hắn đã ở trước mặt nàng, hai tay chống vào thân cây đem nàng vây vào giữa ngực hắn, ở bên tai nàng thì thầm: “Mấy ngày nay ta âm thầm giúp đỡ tinh linh các ngươi rất nhiều, không biết ngươi có nên cảm tạ ta hay không? Hiện tại ta không hề phòng bị, ngươi cũng được coi là cường giả tinh linh tộc, có đầy đủ năng lực để liều mạng cùng ta, ngươi có muốn nhân cơ hội này đánh lén ta không?”

Mỹ Kỳ vốn dĩ muốn tung một quyền vào ngực hoặc công kích hạ bộ của Bố Lâm nhưng nghe lời của hắn nàng lại từ bỏ ý định, kiên quyết nói: “Bố Lâm, muốn giết ta cứ việc nếu không hồi nữa các nàng đuổi tới ngươi muốn trốn đều không kịp. Sẽ không có chuyện khe nứt không gian lần thứ hai cho ngươi trốn thoát đâu. Vũ Phu Ân đại nhân chắc chắn sẽ gọi người cứu viện tới.”

Bố Lâm cười nói: “Mỹ Kỳ, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ các ngươi sao? Lần trước Ai Phỉ cùng Điệp Vũ có thể thành công chỉ là do ta không biết Ai Phỉ chính là cường giả sử dụng kết giới. Hôm nay ta biết rồi thì cho dù Ai Phỉ có tới hai người ta cũng không sợ! Tất cả ma pháp cao cấp đều phải tốn thời gian niệm chú, dù cho chỉ là trong chốc lát nhưng đó luôn luôn là điểm yếu của các nàng. Chỉ cần tại lúc đó cắt ngang việc các nàng niệm chú thì các nàng chỉ như người thường. Ngược lại, đối phó với ngươi ta cảm thấy khó khăn hơn nhiều, bởi vì trong tinh linh tộc ngươi cũng là một trong số ít những võ sĩ cường giả, ngươi tấn công chớp nhoáng không cần niệm chú, không để cho người ta có thời gian chuẩn bị. Ta ca ngợi ngươi như vậy, nên lấy một chút phần thưởng được chứ?”

Không đợi Mỹ Kỳ đáp ứng, Bố Lâm khẽ hôn lên má của nàng, ở bên tai của nàng truyền hơi thở nóng hừng hực: “Ta đã không còn bắt nữ tinh linh làm tù binh từ khá lâu rồi! Đơn giản vì Ai Phỉ từng muốn ta hứa không được bắt các ngươi làm tù binh, tuy nhiên ta lại không có đáp ứng nàng. Tuy nhiên nửa năm qua, nữ nhân trong trướng của ta chỉ là nữ nhân tộc, tuy nhân tộc đổi mới cho ta không ngừng nhưng ta thấy nên giữ ngươi làm nữ nhân trong trướng của ta đi! Bằng không lần sau khi ra trận, ta phải bắt một vài nữ tinh linh để bổi thường tổn thất của ta.”

Mỹ Kỳ tức giận: “Không phải ở mấy ngày trước ngươi đã cường bạo hai nữ tinh linh sao?”

Bố Lâm trung thực trả lời: “Quả thật có cường bạo các nàng nhưng ta không có bắt các nàng làm tù binh, ta chỉ khiến cho các nàng mê sảng rồi để qua một bên, chờ các nàng tỉnh dậy quay trở lại tinh linh tộc kể về sự nhân từ lương thiện của ta! Ai ngờ các nàng bị binh sĩ nhân tộc giết chết, đáng tiếc a! Đáng tiếc nhất là các nàng không phải xử nữ!”

“Ta cũng không phải xử nữ.” Mỹ Kỳ nói.

Bố Lâm bên tai nàng cười da^ʍ đãng: “Ta cũng đâu có nói ngươi là xử nữ, bởi vì xử nữ cùng nam nhân gần nhau như vậy ít ra cũng phải đỏ mặt nhưng ngươi lại chỉ có giận dữ. Mỹ Kỳ, nhiều lời vô ích. Nếu trước khi làm tình mà ngươi động tay động chân ta có thể khởi động cùng với ngươi nhưng không dám hứa là sẽ để ngươi lành lạnh trở ra a!”

Vừa dứt lời, tay Bố Lâm liền đưa xuống dưới, sờ soạng cởi bỏ y phục của Mỹ Kỳ. Nàng không hề ngăn cản hắn, hắn xé mở nội y của nàng, sờ lên tiểu huyệt khen: “Tiểu huyệt của ngươi thật đầy đặn rắn chắc, thật khiến cho người ta mong chờ a! Vì sao ngươi không chống cự? Đáng lẽ ngươi phải vì tiết hạnh của ngươi mà phản kháng mới đúng chứ?”

“Cho dù thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo của ngươi vậy thì làm thế để làm gì?”

“Lại có thể hiểu thấu đáo như vậy? Ngươi trước kia đã thầm mến ta có phải hay không? Ngươi đáng ra nên nói cho ta biết trước mới phải!”

“Ai thầm mến cái đồ da^ʍ thú như ngươi? Ta đối với ngươi không có một chút hứng thú!”

“Nga? Nhưng tiểu muội muội của ngươi đối với ta lại cực kỳ hứng thú! Oa! Nàng ta thật nhiều nước!”

Bố Lâm đem tay dính đầy da^ʍ dịch đưa lên trước mặt Mỹ Kỳ, sau đó lấy một ngón tay sờ nhẹ lên môi của nàng. Tiếp theo, hắn cởi y phục của mình rồi nâng lên một bên chân của nàng, áp (đè) nàng tựa lên thân cây, nhục bổng kề sát cửa động hỏi: “Ta hỏi ngươi một việc, ngươi có hy vọng tinh linh sẽ có thể tiếp tục tồn tại hay không?”

Mỹ Kỳ chỉ cảm thấy dưới hạ thể nóng hừng hực, âm thần (thần ý chỉ hai mép) mềm mại bị nhục bổng chèn ép, thân thể không khỏi khẩn trương nhưng lại giả vờ trấn tĩnh nói: “Ai không muốn sống? Nhưng đối với tinh linh tộc mà nói có lẽ đó chỉ là ảo tưởng!”

“Ta cũng hy vọng dòng họ của ta có thể tiếp tục tồn tại, hơn nữa ta tin chắc điều này là hiện thực không phải là ảo tưởng!” Bố Lâm như đang tuyên thệ ngôn (lời hứa) rống lên một tiếng. Đồng thời, di chuyển thắt lưng, đem nhục bổng tiến nhập huyệt đạo, khiến Mỹ Kỳ kêu lên đau đớn, môi thơm khẽ rên rỉ: “Thật lớn…”

“Nếu mà ngươi theo ta quay trở về doanh trướng, ta có thể giúp tinh linh tộc ngươi thực hiện được ảo tưởng đó!” Bố Lâm cảm giác được Mỹ Kỳ chắc chắn sẽ là bạn tình thỏa mãn được hắn nên vụng về mê hoặc nàng.

“Ta… lấy gì… mà… tin tưởng ngươi?”

Bố Lâm ôm chặt kiều đồn của nàng, điên cuồng đâm thọt, nạt khẽ: “Ngươi không cần thiết nên tin tưởng ta hay là không! Bởi vì ngươi chỉ có một sự lựa chọn duy nhất. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời của ta là được. Dù sao ảo tưởng là của ngươi nhưng người thực hiên nó lại là ta!”

Mỹ Kỳ ngửa đầu chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, hạ thể càng ngày càng truyền tới cảm giác khoái lạc mãnh liệt, nàng khẽ cắn môi: "Không muốn..."