Chương 4

Toàn bộ Bắc Lương này, chỉ có một mình hắn có thuốc dẫn.

Chu Sở Chi là người duy nhất có thể cứu Đường Nguyệt.

Nhưng khi hắn biết chuyện của ta cùng Giang Sơ, liền lấy chuyện này muốn khống chế ta, lợi dụng Giang Sơ ép ta lấy tài sản của mình để trao đổi.

Thật đúng là nham hiểm.

Nhưng hắn cũng thật tự tin, Hạ Cẩm Thư ta tuy có lúc mắt mù, nhưng cũng không phải bị người khác làm mờ mắt cả đời. Gia tài bạc triệu của ta, ta cố gắng xây dựng mấy chục năm mới được như ngày hôm nay, làm sao ta có thể cam tâm tình nguyện làm quà cưới cho kẻ khác?

14

Giang Sơ quỳ gối hồi lâu.

Hắn không ngừng dập đầu trên đất, trán đỏ một mảng, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Ta bảo hắn cút. Hắn không chịu đi, nói cái gì mà muốn ta cứu tiểu sư muội của hắn một mạng.

Ta nói không.

Không có tiền tài, ta sẽ chết.

Giang Sơ trầm mặc.

Hắn kéo lấy tay áo ta, vẫn cứng đầu cầu xin ta dùng tiền để đổi lấy thuốc dẫn.

“Giang Sơ, ta trong lòng ngươi không quan trọng chút nào sao?”

Giọng nói của hắn nghẹn ngào, cuối cùng lại đau khổ nhắm mắt lại.

“Nàng rất quan trọng, nhưng mà Nguyệt Nhi, mạng sống của muội ấy đang rất nguy hiểm.”

Ta lạnh lùng cười ra tiếng.

Đường Nguyệt đang hôn mê cũng dần tỉnh lại.

Nhìn thấy Giang Sơ đang quỳ gối dập đầu cầu xin ta, nàng nhanh chóng cố gắng ngồi dậy đi đến bên cạnh hắn. Đôi mắt ươn ướt, câu nào cũng tỏ vẻ rất quan tâm hắn.

“Sư huynh, huynh không cần vì ta mà làm đến nông nỗi này.”

Giang Sơ lại nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu.

Là ánh mắt ta chưa bao giờ gặp qua.

Giang Sơ nắm chặt tay nàng, cười đến dịu dàng.

“Nguyệt Nhi, ta nhất định sẽ cứu được muội. Ta đã hứa với sư phụ, ta sẽ dùng cả đời này để bảo vệ muội.”

Ta đứng ở đấy, nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thϊếp, liếc mắt đưa tình.

Còn ta lại giống nữ nhân ác độc, cầm gậy đánh uyên ương, lạnh lùng nhìn hai người họ khóc lóc vì tình yêu, thấy chết không cứu.

Bảo Nhi đi đến đỡ ta, ánh mắt lo lắng.

“Tiểu thư, nô tỳ cho người đuổi bọn họ ra ngoài.”

Ta lắc đầu.

Vẫn như cũ đứng ở đó, muốn nhìn xem Giang Sơ có thể vì nàng ta mà làm đến chuyện gì?

Giang Sơ quỳ bên ngoài một ngày một đêm

Đường Nguyệt bên cạnh chăm sóc hắn, Giang Sơ đem nàng ôm chặt trong ngực. Hai người họ cứ như vậy quỳ trong viện của ta, hoa quý dính trên vai hai người, xung quanh toàn mùi hoa quế khiến lòng ta có chút chua xót.

Đêm nay ta lại không ngủ được, ta đã không thể ngủ được từ khi Giang Sơ mất tích.

Ngồi lẳng lặng bên giường, nhìn qua khe cửa sổ, nhìn thấy Giang Sơ vẫn còn quỳ trong sân, ánh mắt trông rất quyết liệt.

Ngực ta lại càng đau.

Thì ra lúc phụ thân phản bội mẫu thân, người đã chịu cảm giác tan nát cõi lòng này.

Cuối cùng ta không chịu đựng nỗi nữa.

Đẩy cửa, đi ra ngoài, đến trước mặt họ.

“Giang Sơ, ta không giúp được ngươi”

Vinh hoa phú quý là thứ ta cần nhất cuộc đời này, tuy rằng ta đã có một phút dao động, muốn cùng Giang Sơ sống một đời toàn tình yêu, cam tâm tình nguyện từ bỏ.

Nhưng Giang Sơ đã phục hồi ký ức.

Ta hiểu được, thực ra người ta yêu là người khác.

Nếu đã như thế.

Ta chọn mất tình yêu, tuyệt đối không có khả năng ta từ bỏ vinh hoa phú quý.

Ánh mắt Giang Sơ nhìn ta có chút cầu xin, còn có chút trách cứ.

“Cẩm Thư, tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, huống chi Nguyệt Nhi là sư muội của ta, ta cầu xin nàng cứu muội ấy.”

Trong mắt Đường Nguyệt ứa nước, có lẽ là một cô nương được cưng chiều mà lớn, chưa từng chịu ủy khuất.

Đứng dậy, giận dữ nhìn ta chằm chằm: “Hạ Cẩm Thư, chẳng lẽ ngươi muốn sư huynh ta cưới ngươi, ngươi mới chịu cứu sao?”

Nàng tức giận chất vấn, cứ như người sai là ta.

“Rõ ràng là các người đến cầu xin ta, ta không muốn giúp, vậy ta liền có tội sao? Không có quy định nào nói, các ngươi cầu thì ta nhất định phải giúp cả.”

Xương cốt ta chính là một nữ tử kiêu ngạo, ta muốn lấy lại chút tôn nghiêm cho mình, nên giọng có chút cao.

Đường Nguyệt rụt người lại, không nói lại dáng vẻ cao ngạo của ta. Giang Sơ đem nàng bảo hộ trong ngực, trách ta: “Cẩm Thư, Nguyệt Nhi còn nhỏ, nàng đừng khi dễ muội ấy”

Một tháng trước hắn còn hứa hẹn cả đời với ta.

Nhưng chỉ ngắn ngủi một tháng, hắn liền vì một nữ nhân khác mà quay sang trách cứ ta.

Thật đau.

Ngực ta như bị kim đâm, đau âm ỉ. Như muốn nhắc nhở ta, nỗi đau âm ỉ này nhất định không bao giờ được quên.

Hạ Cẩm Thư, ngươi đã từng ngu ngốc như thế.

15

Vinh hoa phú quý là thứ cả đời này ta khao khát.

Giang Sơ là người ta yêu, nhưng trong lòng hắn lại có người khác.

Ta nhất thời không tài nào tiếp thu được, nhưng vẫn kiêu ngạo, thẳng lưng mà rời đi, không rơi một giọt nước mắt.

Cuối cùng ta gọi Bảo Nhi đuổi bọn họ ra ngoài.

Độc trong cơ thể Đường Nguyệt tái phát, phun ra một ngụm máu tươi, một lần nữa ngất trong lòng ngực Giang Sơ.

Hốc mắt của hắn đỏ lên, ôm Đường Nguyệt trong lòng. Đứng ở cửa Hạ phủ, dùng ánh mắt thất vọng nhìn ta: “Cẩm Thư, nàng sao có thể thấy chết không cứu?”

“Ta từ trước đến nay đều không phải người tốt.”

Ta có nhiều tiền, ta có thể dùng tiền để cứu người, nhưng hắn lại muốn quá nhiều.

Ta không thể cho.

16

Bảo Nhi hầu hạ ta tắm rửa, sau đó cũng đi về phòng nghỉ ngơi.

Ta ngồi trước bàn trang điểm.

Cây trâm lúc trước hắn tặng ta, được ta cất giữ kỹ càng trong hộp, đó là cây trâm Giang Sơ chính tay cài lên cho ta.

Ta còn nhớ rõ lời hắn nói với ta ngày đó, nói tiểu chủ nhân của hắn thật đẹp, nói muốn cùng ta sống một đời hạnh phúc, nói cả đời này tuyệt đối sẽ không phụ ta.

Khi đó hắn nói rất nhiều.

Từng câu từng chữ đều xuất phát tận đáy lòng, làm cho ta, kẻ tự nhận mình nhìn thấu lòng dạ người khác, đều bị nói cho đỏ mặt.

Ta tin hắn.

“Cẩm Thư, nàng còn yêu ta, đúng không?”

Người vốn nên rời đi - Giang Sơ, không biết tại sao lại lúc này lại xuất hiện trong phòng của ta, võ công của hắn vốn rất tốt, lại còn từng ở trong Hạ phủ một thời gian, muốn tránh các hộ vệ của ta đúng là không khó.

Giang Sơ vẫn mặc trường bào đó, phía trước còn dính vết máu loang lỗ.

Chắc là máu của Đường Nguyệt.

Giang Sơ ở phía sau ta, đưa tay cầm lấy lược từ ta, bắt đầu chải tóc cho ta.

“Ở Đường Môn của ta, chỉ có phu quân mới có thể chải đầu cho thê tử.”

“Nếu không phải ta đột nhiên khôi phục ký ức, có lẽ bây giờ nàng sớm đã là thê tử của ta.”

“Cẩm Thư, tấm lòng ta đối với nàng từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.”

Những lời hắn nói lại khiến lòng ta thêm nhói.

“Nếu ngươi không thay đổi, bộ hỉ phục vẫn còn ở nguyên trong phòng ngươi, lấy mặc vào, chúng ta lập thức thành thân, như thế nào?”

Ta xoay người, nắm chặt cổ tay hắn.

Giang Sơ rũ mắt nhìn ta, một tay khác vuốt ve gương mặt ta. Đôi mắt đào hoa như càng thêm thâm tình.

Nhưng lần này ta không nhìn ra, đó là thật lòng hay chỉ là giả vờ.

Hắn cười gật đầu, chậm rãi ôm ta vào lòng, “Cẩm Thư, ta sẽ không phụ nàng.”

Thật sự sẽ không phụ ta sao?

Ta nắm chặt cây trâm trong tay.

Giang Sơ buông ta ra, hắn nói: “Chỉ là cần phải giải độc cho Nguyệt Nhi, hiện giờ chỉ có Lục hoàng tử mới có thể, nàng giúp ta được không?”

Một câu nói này của hắn, trực tiếp kéo ta về thực tại.

Tối thế này, chạy đến gặp ta, không phải để bày tỏ tình cảm, mà lại muốn mượn tình cảm để khiến ta mềm lòng, cam tâm tình nguyện dùng gia tài của mình đi cứu tiểu sư muội trong lòng hắn.

Nhu tình mật ý, tất cả chỉ là giả dối.

Ta kiên định mà đẩy hắn ra.

“Giang Sơ, ta không thể giúp ngươi.”

Thật sự không giúp được.

Chỉ có vinh hoa phú quý, ta mới có thể nắm chặt trong tay.

Cuối cùng.

Giang Sơ rời đi, trước khi đi hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thất vọng.

Giọng điệu lạnh băng, hắn nói: “Hạ Cẩm Thư, ta thật sự rất thất vọng về nàng.”

17

Lại nửa tháng sau

Ta cũng không gặp lại Giang Sơ và Đường Nguyệt

Bảo Nhi nói ta cần nghỉ ngơi, nhưng tiệm ngọc kia, ta nhất định phải có được, chỉ cần ta nỗ lực hơn nữa ta có thể nắm giữ toàn bộ mạch máu của kinh tế Bắc Lương.

Đến lúc đó ta lại nhận được đỉnh cao vinh hoa phú quý.

Nắm giữ nhiều cửa hàng kinh doanh, cắm rễ thật sâu. Dù có là đế vương của Bắc Lương cũng không thể coi thường ta, đó là thứ cả đời này ta ước nguyện.

Nhưng ta thật sự không nghĩ tới.

Trần thúc, người nên bị chém đầu lại có thể tham dự thương hội, và người đứng bên cạnh hắn chính là Giang Sơ.

Hắn đã từng là người thân cận với ta nhất, biết rõ toàn bộ kế hoạch của ta.

Ta cũng chưa từng nghĩ sẽ đề phòng hắn.

Cho nên kế hoạch ta tỉ mỉ xây dựng, bị Giang Sơ đánh bại dễ như trở bàn tay. Ta đã đầu tư vào đó rất nhiều tiền, vốn nghĩ nhất định sẽ có được nhưng bây giờ lại thua trắng.

Trần thúc đã được xử vô tội, phóng thích.

Giang Sơ lại làm nhân chứng giúp ông ta, hắn dám bán đứng ta.

Trần thúc sờ sờ vòng vàng trên cổ, nhìn ta với ánh mắt khıêυ khí©h, “Chỉ là một đứa con nít, còn nghĩ muốn hạ được ta, thật chán sống!”

Giang Sơ không dám ngẩng đầu nhìn ta.

Hắn chột dạ, do dự không dám đối diện với ta.

“Ta đã quá tin tưởng ngươi.”

“Ta đã nghĩ dù ngươi vẫn muốn cứu Đường Nguyệt, ngươi cũng chỉ là sẽ đến cầu xin ta, cũng đã nghĩ ngươi có thể trực tiếp kề dao lên cổ uy hϊếp ta”

“Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ, ngươi sẽ dùng cách này để uy hϊếp ta.”

Ta đã từng thật lòng yêu hắn.

Nhưng hắn lại có thể liên thủ với kẻ thù một mất một còn của ta, kẻ thiếu chút nữa khiến ta chết không chỗ chôn.

Nguyên nhân là bởi vì ta không giúp hắn, không chịu đem cả gia tài mình đổi lấy thuốc giải cho người trong lòng của hắn.

“Cẩm Thư, tiền bạc có là cái gì.”

“Mất đi rồi, ngày sau ta giúp nàng lấy lại.”

“Nhưng độc của Nguyệt Nhi bây giờ đã lan đến gần tim rồi, nếu vẫn không có thuốc dẫn, muội ấy thực sự sẽ chết.”

Cho nên Giang Sơ làm giả chứng cứ.

Lại cùng Trần thúc chơi ta một cú trở tay không kịp.

Chỉ còn cách ta chấp nhận thỉnh cầu của hắn, Giang Sơ mới lần nữa ra làm chứng, kế hoạch của ta mới có thể tiếp tục.

Tính kế ta thật tốt.

Giang Sơ cẩn thận đi đến trước mặt ta, nắm lấy tay ta, “Cẩm Thư, nàng phải giúp ta.”

Nhìn đi, đây là thiếu niên ngươi từng thích đấy, Hạ Cẩm Thư

Bây giờ hắn đang vì nữ nhân khác mà tính kế ngươi.