Chương 7.3: A Nhân

Nhưng vào lúc này, cô lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa.

“Trần tổng, ông đừng làm như vậy, ông làm tôi đau.”

Là giọng nói của Bùi Dao.

Chu Nhân lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Trước mặt cô là một khu rừng trúc nhỏ, bên trong còn có ánh đèn trang trí mập mờ.

Giọng nói say khướt của một người đàn ông truyền đến: “Dao Dao, cô đừng có tỏ ra cao thượng nữa, ức... Tôi đây là đang cho cô cơ hội, đầy người muốn mà không được đâu.”

Chu Nhân ở trong một góc vô thức nhíu mày: Ọe! Đúng là buồn nôn!

Hô hấp của Bùi Dao trở nên gấp gáp: “Trần tổng, ông uống say rồi, tôi cũng không muốn cơ hội này.”

Người đàn ông cười nhẹ: “Vậy cô có tin là tôi có thể lập tức khiến cô phải rời khỏi vị trí hiện tại không?”

Chu Nhân đứng trong một góc càng âm thầm phỉ nhổ hơn: Đúng là sống lâu thì chuyện gì cũng thấy, uy hϊếp một người phụ nữ thì tính gì là đàn ông chứ!

Tư Vũ ở đầu dây bên kia gọi: “Chị dâu, chị dâu? Chị có còn nghe em nói không đấy?”

“Tiểu Vũ, chờ lát nữa chị gọi lại cho em sau, chị có chút việc.”

Chu Nhân nhỏ giọng cúp điện thoại.

Lúc này, Bùi Dao trong rừng trúc nhỏ đột nhiên trầm giọng: “Trần tổng!”

Sau đó một tiếng “Bốp” vang lên, có lẽ là Bùi Dao tát người đàn ông được gọi là Trần tổng kia.

Chu Nhân âm thầm vỗ tay tán thưởng Bùi Dao, không ngờ lại nghe Trần tổng kia nói: “Bùi Dao, cô là cái thá gì mà dám đánh ông đây? Hôm nay ông đây nhất định phải làm cô!”

Thấy tình thế sắp phát triển trạng thái cực đoan, Chu Nhân cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức vọt tới.

Đúng như những gì cô nghĩ, Bùi Dao đang bị Trần tổng kia ôm chặt. Cô ta muốn giãy dụa, nhưng lại không có chút sức lực nào.

"Bùi Dao!" Chu Nhân lớn tiếng hô tên cô ta.

Mặc dù hiệu quả răn đe của âm thanh này không lớn, nhưng cũng đủ để Trần tổng kia dừng tay. Nhưng hai tay ông ta vẫn còn đang sờ soạng khắp người Bùi Dao.

Chu Nhân đi tới, hỏi: “Đây là... Bạn trai cậu à?”

Bùi Dao lắc đầu: "Không phải..."

“Cần tôi hỗ trợ không?”

“Chu Nhân, tôi..” Bùi Dao đang định nói chuyện thì Trần tổng lại đột nhiên bịt miệng cô ta lại.

Chu Nhân sải bước đi tới, bất chấp tất cả mà đá vào giữa hai chân Trần tổng, nhanh chóng, chuẩn xác, hung ác.

Trần tổng tất nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, chỉ là bây giờ đã say khướt nên phản ứng không được nhanh nhạy cho lắm.

Chu Nhân nhanh chóng kéo Bùi Dao lại phía mình, nói với cô ta: “Cởi giày cao gót của cậu ra.”

Bùi Dao không hiểu lắm, nhưng vẫn làm theo.

Chu Ân cúi người nhận lấy đôi giày cao gót trong tay Bùi Dao, nhướn mày: “Giày cao gót đính đá Valentino? Giày này đi đau chân lắm, hôm nào tôi sẽ cho cậu một đôi Mach&Mach."

Nói xong, cô cầm chiếc giày cao gót lao thẳng đến trước mặt Trần tổng, dùng gót giày đánh vào đầu ông ta.

Biết yếu không địch lại mạnh, Chu Nhân vừa đánh đối phương vừa hét lên: “Cứu mạng! Cứu mạng! Mọi người mau tới đây! Có kẻ muốn gϊếŧ người!”

Trần tổng bị Chu Nhân đánh đến mức choáng váng đầu óc.

Bùi Dao đứng sau lưng Chu Nhân, trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này.

Chu Nhân vừa đánh vừa không quên chửi: “Mẹ kiếp! Ông tính là đàn ông gì chứ! Mẹ kiếp! Chết đi! Chỉ biết bắt nạt phụ nữ! Tôi nhìn ông còn chưa tiến hóa hết phải không?”

Bùi Dao muốn ngăn cản Chu Nhân, nhưng lại thấy Tư Nhất Văn chẳng biết đã tới từ lúc nào. Cô ta lảo đảo lùi về sau một bước.

Chu Nhân đứng đưa lưng về phía Tư Nhất Văn, giày cao gót trên tay bị cô đập đến biến dạng: “Để xem sau này ông còn dám bắt nạt phụ nữ nữa không? Đồ chó má! Hôm nay tôi thay mẹ ông dạy dỗ ông một trận! Đồ chó! Khốn kiếp...”

"A Nhân."

Giọng nói trầm thấp của Tư Nhất Văn bất ngờ vang lên sau lưng, Chu Nhân dừng lại.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Xong rồi! Hình tượng khuê nữ đài các của cô bị hủy sạch rồi! Danh tiếng của nhà họ Chu cũng bị cô phá hủy rồi!

Tư Nhất Văn đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Chu Nhân: “Ngoan, đừng đánh nữa, đau tay.”