Chương 8.2: Pepper Trụ Tư vô địch

Chu Nhân tò mò: “Cô ta bị hạ dược thật à? Sao lãnh đạo An Hối lại làm như vậy được? Đây là nơi công cộng đó! Mà còn cả Trần tổng kia nữa, ông ta không kiểm soát được nửa thân dưới của mình như vậy cơ à? Chuyện này có được đưa lên báo không? Có phải sẽ tạo ra ảnh hưởng không nhỏ không?...”

Một đống câu hỏi.

Vẻ mặt Tư Nhất Văn vô cùng bất đắc dĩ: “Em muốn anh trả lời câu hỏi nào trước?”

Chu Nhân kỳ quái hỏi tiếp: “Sao anh không đi gặp Bùi Dao?"

“Anh đi gặp cô ta làm gì?”

“Cô ta chẳng phải bạn học cấp ba của anh à?”

Tư Nhất Văn một câu hai nghĩa: “Ừ, cô ta chỉ là bạn học cấp ba của anh thôi.”

“Chậc chậc.” Không hổ là lãnh đạo của một tập đoàn, nói chuyện khiến người ta không nắm bắt được nhược điểm.

Chu Nhân hỏi: "Có thể đi rồi chứ?”

"Ừm, đi thôi."

Trên đường trở về, Tư Nhất Văn vẫn cứ như cười như không mà nhìn Chu Nhân. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, không cho cô trốn khỏi ánh nhìn của mình.

Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm nay, Chu Nhân vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Bây giờ lại bị Tư Nhất Văn nhìn chằm chằm thế này, cô càng thêm xấu hổ hơn.

Cô tức giận: “Anh muốn chế giễu thì cứ chế giễu đi! Dù sao thì em chính là loại người này đấy!”

Tư Nhất Văn ôm Chu Nhân vào lòng: “Loại người nào?”

Chu Nhân thuận thế hỏi lại: "Vậy anh cảm thấy em là loại người nào?”

“Em là một người tốt." Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Phụt!”

Đây là nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay của Chu Nhân- nụ cười phát ra từ trong nội tâm.

“Anh cảm thấy lúc em đánh người có ngầu không?”

Tư Nhất Văn nghiêm túc gật đầu: “Ngầu!”

Nụ cười trên môi Chu Nhân càng rõ hơn: “Không giấu gì anh, hồi còn nhỏ em đã học đến đai đen Taekwondo đó! Trước kia em luôn nghĩ đến có một ngày có thể vì dân trừ hại, hôm nay cũng coi như giấc mơ thành hiện thực, cảm giác đạt được thành công.”

Tư Nhất Văn nhéo má cô như dỗ dành một đứa trẻ: “Giấc mơ đã thành sự thật, nên ăn mừng thôi.”

Hai mắt Chu Nhân sáng lên: “Ăn mừng kiểu gì?”

Tư Nhất Văn nhìn chằm chằm cô một lát, đôi mắt thâm trầm giống như muốn hút cô vào bên trong. Dưới ánh mắt mong đợi của Chu Nhân, anh vòng một tay ra sau đầu cô, cúi đầu hôn lên môi cô. Anh nhanh chóng cạy mở đôi môi của cô, khuấy đảo trong miệng cô, đầu lưỡi mang theo mùi rượu, cũng có cả mùi gỗ đàn hương trên người anh.

Còn đang trên xe đấy...

Chu Nhân muốn nhắc nhở Tư Nhất Văn, nhưng anh lại vẫn tiếp tục không chút để ý mà hôn cô.

Điều càng khiến cho Chu Nhân không chống đỡ được chính là, sau khi trở về khách sạn, Tư Nhất Văn còn không cho cô thời gian thở.

Ba ngày du lịch vô cùng mệt mỏi, thế mà Tư Nhất Văn vẫn rất nhiệt tình với chuyện này, đêm nào cũng phải làm. Sáng hôm qua, khi Chu Nhân còn đang say giấc nồng thì đã bị Tư Nhất Văn làm cho tỉnh ngủ, sau đó cô phải vừa khóc vừa cắn anh thì anh mới chịu kết thúc qua loa.

Chu Nhân vô cùng nghi ngờ, liệu Tư Nhất Văn có phải là Teddy tinh* chuyển thế không?

(Teddy tinh: Chỉ những người lúc nào cũng chỉ quan tâm tới tìиɧ ɖu͙©, làʍ t̠ìиɦ mọi lúc mọi nơi)

Vừa mệt vừa đói, lại còn bị giày vò thế này, Chu Nhân tức giận thở hổn hển, cắn vào bả vai Tư Nhất Văn một cái, liên tục mắng anh.

Tư Nhất Văn không những không khó chịu, mà ngược lại còn giống như làm ảo thuật. Anh đột nhiên lấy ra một chiếc vòng tay, đeo vào cổ tay cô.

Hai mắt Chu Nhân lập tức sáng lên, nhìn Tư Nhất Văn: “Đây là gì thế?”

"Lần trước đi công tác, anh đi ngang qua một cửa hàng trang sức, cảm thấy nó rất hợp với em nên anh đã mua.” Tư Nhất Văn hôn lên môi Chu Nhân, ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Thích không?”

"Rất thích!" Chu Nhân giống như nở hoa trong lòng. Cô không quan tâm đồ vật này có giá trị như thế nào, chỉ cần đối phương có lòng là được rồi. Nhưng Chu Nhân cũng chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc vòng tay này, đó là một chiếc vòng tay từ thời Art Deco, những năm 1920.

“Ngốc quá, sao em dễ dụ như vậy?”

Tư Nhất Văn đứng dậy, tùy ý khoác áo choàng tắm vào, chuẩn bị đi nấu chút gì cho Chu Nhân ăn.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ không rõ ràng, Chu Nhân nằm trên giường, nhìn theo bóng dáng Tư Nhất Văn. Tóc của anh hơi rối, nhìn qua lại càng thêm khiêu gợi và ngạo mạn.

Ngày hôm nay, bởi vì Bùi Dao mà thỉnh thoảng Chu Nhân lại nhớ đến dáng vẻ của Tư Nhất Văn khi còn là thiếu niên. Khi đó anh là nam thần của trường, đóa hoa cao lãnh, có không biết bao nhiêu người thích anh. Các nữ sinh luôn luôn nói về anh, thế nên Chu Nhân vô thức cũng chú ý đến Tư Nhất Văn.

Mặc dù bây giờ Tư Nhất Văn không giống hồi đó nữa, nhưng khí chất của anh vẫn cao không chạm tới.