Chương 97

Lúc này Ôn Lệ biết mình tuyệt đối không thể mạnh miệng.

“Đã hiểu, đã hiểu rồi.”

Không hiểu sao cô bỗng nhớ đến một câu tỏ tình sến súa.

Nếu yêu, xin hãy yêu sâu sắc; nếu yêu, xin hãy yêu hết sức mình.

Đúng thật là vừa sâu vừa hết sức.

Tống Nghiên mỉm cười, mồ hôi từ giữa trán nhỏ xuống xương quai xanh của Ôn Lệ.

Sau một lúc lâu xương cốt hoàn toàn mềm nhũn, anh mới buông lỏng sức, nằm phủ xuống người cô, vừa cúi đầu hôn Ôn Lệ vừa ổn định lại nhịp tim dồn dập của mình.

Ôn Lệ không cam lòng, thừa cơ cắn nhẹ miệng anh.

“Sao cắn anh?” Người đàn ông mơ hồ hỏi, sau đó cũng cắn miệng cô.

Ôn Lệ: “Hát.”

Vừa rồi suýt nữa thần trí bị anh đánh bay, bây giờ đã tìm về được, phản ứng đầu tiên của cô chính là chủ đề vừa rồi hai người nói.

Tống Nghiên không ngờ cô kiên quyết như vậy, nắm chặt cái chủ đề này chẳng chịu buông, xem ra là thật sự rất để ý.

Anh thở dài, ôm người vào lòng, định thử thuyết phục cô: “Thật sự không hay đâu.”

Ôn Lệ bắt đầu chiến thuật mang tính xu nịnh: “Nào có ai hoàn hảo đâu, anh đẹp trai như vậy chỉ cần khuôn mặt là đủ bù lại hết thảy.”

Khuôn mặt xưa nay luôn bình tĩnh của Tống Nghiên hiếm khi lộ ra biểu cảm vừa bất đắc dĩ lại khó xử như thế này.

Ôn Lệ nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ.

“Thầy Tống?”

Tống Nghiên không nói gì, yết hầu khẽ trượt, dường như đang đấu tranh tâm lý.

Đột nhiên cô duỗi tay vòng lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn chóp mũi Tống Nghiên rồi lại đổi xưng hô: “Học trưởng.”

Phòng tuyến tâm lý kiên cố của Tống Nghiên sụp đổ.

Anh cúi đầu kề môi sát tai cô, khẽ hát bên tai Ôn Lệ, hơi thở giống như lông chim sượt qua.

Quả nhiên cảm giác nghe Từ Lệ hát và nghe Tống Nghiên hát hoàn toàn khác nhau.

Âm sắc của Từ Lệ có hơi thở của thiếu niên, trong trẻo trần trụi. Còn Tống Nghiên thì cố tình đè thấp giọng, tuy âm sắc trầm thấp sâu lắng nhưng dễ dàng nhận thấy anh không tự tin.

Không biết tại sao, rõ ràng là có chút khuyết điểm nhỏ nhưng Ôn Lệ rất thích.

Anh chỉ hát một đoạn ngắn, sau đó vùi đầu vào cổ cô giả vờ ngủ, không nói chuyện.

Ôn Lệ đánh giá: “Hay lắm.”

Tống Nghiên vẫn im lặng như trước.

Ngay sau đó cô bổ sung một câu: “Có điều điểm âm.”

Tất nhiên này cũng không thể trách Tống Nghiên, chỉ có thể nói là ông trời không cho anh thiên phú ăn bát cơm này, toàn bộ thiên phú của anh dồn hết vào chỉ số thông minh và diễn xuất.

Tống Nghiên nhíu mày: “…”

Sau đó không hiểu sao cô nhớ đến lúc cô đi xem bọn họ chơi bóng rổ khi còn đi học.

Khi đó ánh mắt của anh vẫn tập trung vào sân bóng, không ai nhận thấy thật ra anh có chút thất thần.

Sau khi quăng vào một quả ba điểm, Bách Sâm là người đầu tiên kích động chạy đến ôm lấy anh, vừa vỗ mạnh lưng anh vừa phấn khởi nói: “Ngầu lắm người anh em!”

Vừa rồi cô ấy có nhìn mình không?

Cô ấy có nhìn thấy quả ba điểm ban nãy không?

Có Bách Sâm ở bên cạnh, Tống Nghiên mười mấy tuổi không thể nói gì với cô cả, chỉ có thể dùng cách này để thu hút một ít sự chú ý của cô.

Sau đó trong lúc nghỉ ngơi, anh nghe Bách Sâm đắc ý hỏi Ôn Lệ: “Vừa rồi có thấy anh của em ném vào rổ chứ? Ngầu lắm đúng không?”

“Được có một điểm thôi mà, nhìn anh khoe khoang kìa.” Ôn Lệ không chút khách khí mỉa mai Bách Sâm, sau đó dùng cằm hất chỉ thiếu niên bên cạnh, “Ban nãy anh Tống Nghiên ném được ba điểm kìa chẳng lẽ không ngầu hơn anh?”

Tống Nghiên ở bên cạnh, tay cầm bình nước bất giác siết chặt.

Ôn Lệ và Bách Sâm nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, ý cười bên môi Tống Nghiên kéo dài đến kết thúc giờ nghỉ.

Anh cũng kiêu ngạo, cũng có lòng so đo, tất cả mọi chuyện đều muốn cố gắng làm thật hoàn hảo.

Anh hy vọng mình luôn trong trạng thái hoàn hảo ở trước mặt cô gái mình thích.

Tống Nghiên lúc mười mấy tuổi là như thế, Tống Nghiên của hiện tại vẫn luôn như vậy.

Hình tượng hoàn hảo bị phá vỡ, anh không mặn không nhạt hỏi: “Chê à?”

Ôn Lệ lập tức phủ nhận: “Không có, tuyệt đối không có.”

Tống Nghiên nhếch môi, tặng cho cô một ánh mắt không rõ ý tứ.

“Anh có thể hát lại cho em nghe lần nữa được không?” Chợt Ôn Lệ hào hứng, “Em lấy di động ghi âm lại, sau này lúc nào em muốn nghe cũng không cần anh hát lại cho em nghe, em nghe ghi âm là được.”

Cuối cùng Tống Nghiên thẹn quá hóa giận cười nói: “Đừng có được voi đòi tiên.”

Ôn Lệ rụt cổ lại, trong ấn tượng của cô Tống Nghiên luôn đẹp trai, vô cùng ưu tú, dù là làm cái gì cũng hoàn hảo giống như không tìm ra được khuyết điểm, nhưng khi tình cảm bọn họ càng ngày càng tốt, anh dần dần bộc lộ cho cô thấy vài khuyết điểm nhỏ của một người đàn ông bình thường, nhưng khuyết điểm nhỏ này ở trong mắt cô tất cả đều hóa thành nhỏ bé không đáng kể.

Thậm chí người đàn ông này ở trong mắt cô tốt đẹp đến mức khuyết điểm cũng đáng yêu.

Ôn Lệ nhìn chằm chằm anh nói: “Bây giờ anh rất đáng yêu đó.”

Tống Nghiên từng nghe cô khen anh vài lần rồi, là đàn ông đứng trước lời khen này làm sao mà kháng cự được, ngay sau đó anh cũng không phản ứng lại thái quá, bình tĩnh khen lại: “Không em mới đáng yêu.”

Phản ứng nhạt nhẽo của anh không những không làm Ôn Lệ lùi bước, trái lại càng khiến Ôn Lệ phấn khởi, bỗng nhiên cô như con gấu ôm lấy anh với vẻ mặt đáng yêu.

“Anh đáng yêu nhất.” Ôn Lệ cười ha ha, “Thầy Tống của chúng ta vừa đẹp trai lại đáng yêu.”

Bị cô gái ôm vào lòng giống như gấu bông cỡ lớn dụi tới dụi lui, cả thể chất và tinh thần Tống Nghiên nửa hưởng thụ nửa thì không.

Rốt cuộc đến khi bị dụi đến nổi lửa, anh khẽ chậc một tiếng, hoàn toàn mất kiên nhẫn, dùng sức áp chế.

Sau buổi trưa phóng đãng, rèm được kéo ra, vẫn còn được một tia nắng chiếu vào, hắt lên dáng vẻ mềm nhũn của Ôn Lệ vào giờ phút này.

Cả người cô chỉ có miệng là cứng, rõ ràng đã chẳng còn sức chịu đựng nữa nhưng không quên phàn nàn: “Anh lại không đáng yêu nữa rồi.”

Dáng vẻ lửa cháy lan ra đồng cỏ của cô nhuộm đỏ tai và trái tim Tống Nghiên, anh cười, giọng nói trầm trầm mang theo vài phần dồn dập: “Đáng yêu sao có thể trị được em?” Rồi sau đó lại mang theo ý uy hϊếp, “Sau này mà còn được voi đòi tiên thì lại làm em gấp đôi.”

Dù sao cuối cùng tuy Ôn Lệ cũng đã cảm thấy mỹ mãn vì được nghe Tống Nghiên hát, nhưng cơ thể cô lại phải trả cái giá cực kỳ lớn.

Mặc dù Tống Nghiên đã để lộ ra khuyết điểm của mình ở trước mặt Ôn Lệ, có điều anh đã dùng ưu điểm tuyệt đối của một người đàn ông của mình bù đắp cho chỗ khuyết điểm này.

-

Buổi chiều đột nhiên nổi hứng thú làm liều khiến cho giờ chuẩn bị ngủ ban đêm trở nên rất trong sáng.

Từ sau khi “Băng thành” đoạt được giải, kịch bản phim cho Ôn Lệ lựa chọn nhiều hơn trước rất nhiều, Lục Đan giúp cô lược bỏ một số, sau đó để cô tự chọn cái mình thích.

Vừa rồi Lục Đan lại gửi tới thêm hai kịch bản nữa.

Ôn Lệ nhìn, cảm thấy hai kịch bản này không khác nhau lắm, cô không cảm thấy quá hứng thú, không chọn được.

Chị Đan: “Hay là em bảo chồng em cho ý kiến đi?”

Vì thế Ôn Lệ đưa kịch bản của mình cho Tống Nghiên xem, hỏi anh cái nào được.

Năm nay “Băng thành” liên tục lọt vào danh sách tham dự một số giải thưởng điện ảnh, Tống Nghiên và một nam chính khác là Lương Hiền Hoa cùng được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, có điều dẫu sao tiền bối cũng ra mắt nhiều năm, kinh nghiệm màn ảnh phong phú, nhận được vòng nguyệt quế ảnh đế là chuyện đã đoán trước được.

Lúc Lương Hiền Hoa lên sân khấu nhận giải còn cố tình nhắc đến Tống Nghiên, nói Trường Giang sóng sau xô sóng trước, anh ta mong chờ trao giải cho sóng sau.

Mắt chọn kịch bản của Tống Nghiên rất cao, từ đó về sau ekip rất chú trọng việc chọn lựa kịch bản, sẽ không vì theo đuổi cơ hội hợp tác với vợ lần nữa mà chọn kịch bản thấp hơn yêu cầu, cho dù bây giờ trên mạng kêu gào hai người hợp tác nhưng kịch bản tốt không phải nói đến là đến, cho dù một bên trong đó hài lòng cũng cần phải thương lượng với một bên khác, cho nên hợp tác vẫn phải chờ đợi cơ hội.

Sau khi Tống Nghiên xem qua kịch bản, thảo luận với cô một vài nội dung, cuối cùng hỏi cô: “Em thích cái nào?”

Ôn Lệ: “Cái nào cũng được.”

Trông phản ứng hờ hững của cô đã nói lên cô không cảm thấy hứng thú với hai kịch bản này. Tất nhiên Tống Nghiên nhận ra, vì thế đề nghị: “Vậy đợi thêm nữa.”

Vốn dĩ Ôn Lệ còn rất do dự nhưng nghe anh đề nghị, vừa hay cũng đúng ý cô, hơn nữa trên màn ảnh Tống Nghiên là tiền bối của cô, lập tức tăng thêm cho cô không ít lòng tin.

Kiên nhẫn chờ đợi, không sợ kịch bản hay đến muộn.

Cô truyền đạt ý của mình cho Lục Đan, Lục Đan cũng không ép buộc, nói cô mới thay đổi hình tượng thành công, trước mắt vẫn nên duy trì độ hot, không thể im lặng lâu quá, kịch bản có thể chọn tiếp, hơn nữa nếu gần đây không có ý định vào đoàn phim vậy thì lên chương trình tạp kỹ nhiều hơn.

Lên chương trình tạp kỹ không sao cả, Ôn Lệ giao toàn quyền cho người đại diện quyết định thay cô.

Lục Đan thay cô đồng ý lời mời của một chương trình âm nhạc, Ôn Lệ đã ghi hình một tập với tư cách khách mời không cố định.

Trong chương trình Ôn Lệ hát một bài với tư cách khách mời, cô từng được đào tạo chuyên nghiệp, đứng tấn hát không phải vấn đề gì lớn, hát xong một bài, các khách mời khác đều tấm tắc khen ngợi.

Có một khách mời trong đó còn cố tình nhắc đến Từ Lệ: “Tôi muốn hỏi một chút đây là di truyền à? Hai chị em đều hát hay thật đấy.”

Ôn Lệ chưa từng nghe bố mẹ cô hát, cho nên cũng không rõ này có phải là di truyền không, qua loa nói: “Có lẽ vậy.”

Một khách mời khác lập tức nhắc đến Tống Nghiên: “Ôi tôi khá tò mò không biết thầy Tống Nghiên của chúng ta hát như thế nào quá đi?”

Kết quả không ngờ Ôn Lệ trực tiếp mỉm nụ cười.

“Thầy Tống hát rất hay à?”

Ôn Lệ cười ha ha, chờ cười đủ rồi thì khoe khoang: “Hay lắm! Như tiếng trời! Thế gian này có thể nghe được bao lần!”

Ekip chương trình và các khách mời đều bị dọa cho sửng sốt, sau khi chương trình phát sóng, các cư dân mạng cũng bị dọa cho sửng sốt.

Sau đấy không biết chuyện giọng hát của Tống Nghiên như tiếng trời bị đồn đi như thế nào, vốn dĩ cũng không có gì, cho đến khi lãnh đạo phía trên của cục nghe thấy tin đồn này.

Vốn dĩ ở trong giới Tống Nghiên là một nghệ sĩ mẫu mực, tiệc tối "Giai điệu của năm" tổ chức lễ trao giải hằng năm đều mời anh đến, không phải trao giải cho anh mà là anh trao giải cho nghệ sĩ khác.

Có tin đồn này, tiệc tối năm nay không chỉ đơn thuần mời anh đến làm khách mời.

Người đại diện Kha Bân nói tin tốt này cho anh: “Năm nay phía trên tổ chức tiệc tối muốn mời em hợp xướng bài hát mở màn với ca sĩ cấp đội tuyển quốc gia.”

Tống Nghiên tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”

“Này còn phải cảm ơn vợ em.” Người đại diện lại lặp từng chữ lời vừa rồi và vui mừng nói, “Là tiếng trời thì đừng có giấu hát riêng cho vợ em nghe chứ, lên tiệc tối hát cho nhân dân cả nước nghe đi.”

Tống Nghiên: “…?”

Ngạch cửa tiếng trời bây giờ thấp vậy sao?