Chương 98

Rốt cuộc là nên cảm ơn bà xã giúp anh nắm được một tài nguyên tốt, hay là trách bà xã ngốc nghếch đã khoác lác về giọng hát của anh đây.

Tóm lại vì tiệc tối này, Tống Nghiên nước đến chân mới nhảy đi học thanh nhạc, chờ đến khi lên hát ở tiệc tối, may mà còn có ca sĩ chuyên nghiệp ở bên cạnh kéo anh hát theo, bài hát này cũng coi như hoàn thành mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Mấy phút này trong tiệc tối bị một blogger chuyên giám định và thưởng thức âm nhạc cắt ra rồi đăng lên mạng, blogger này có tiếng là lỗ tai lợi hại, có lúc có ca sĩ chuyên nghiệp hát lệch tông cũng sẽ bị anh ta lôi ra chế giễu.

Kết quả tới phiên Tống Nghiên, phong cách của blogger thay đổi cực kỳ lớn, từ sắc sảo, độc miệng thường thấy chuyển sang dịu dàng từ ái.

Khiến cho dân cư mạng bàn luận sôi nổi trên diễn đàn.

Bài đăng: [Vị độc miệng nổi tiếng trong giới âm nhạc kia phải có kính lọc [1] dày 10.000m với Tống Nghiên ấy nhỉ]

[1] Kính lọc (滤镜): kiểu tự động lọc hết những cái xấu, chỉ nhìn thấy những cái tốt đẹp của thần tượng mình

Bình luận số 1: [Này, lầu trên tưởng biệt danh Bạch Nguyệt Quang là nói chơi chắc?]

Bình luận số 3: [Không riêng gì anh trai độc miệng, tối đó bố mẹ tui xem tiệc tối cũng khen Tống Nghiên là một diễn viên mà hát rất tốt, điều này hoàn toàn chứng minh duyên người qua đường không tốt, còn nếu giọng bạn lên CD cũng khó nghe mà duyên người qua đường tốt, thì bạn có hát lạc nhịp cũng là âm thanh tự nhiên rồi]

Bình luận số 4: [Thật ra cũng không nói sai mà, âm sắc hoàn mỹ, cho nên đã bù đắp khuyết điểm về mặt kỹ thuật = =]

Bình luận số 10: [Như này mà đã 10.000m á? Vậy kính lọc của Ôn Lệ với ông xã cô ấy chẳng phải dày hơn 100.000m à?]

……

Bình luận số 20: [Nói thật tui còn khá tò mò, nếu Muối Viên sinh con, vậy thiên phú ca hát của con họ rốt cuộc là tốt hay không tốt nhỉ?]

Bình luận số 30: [Chắc là tốt, dù sao Ôn Lệ và em trai cô ấy đều rất có thiên phú về âm nhạc, có lẽ là gien di truyền, nhất định sẽ di truyền đến đời sau]

Bình luận số 35: [Ai từng học sinh học đều biết cái này luôn có xác suất di truyền, lỡ may di truyền vào Tống Nghiên thì sao?]

……

Bình luận số 55: ]Muối Viên nhà người ta còn chưa tính đến chuyện sinh con mà mấy người đã rất nhọc lòng rồi ha ha ha ha ha]

Càng xuống dưới càng lệch quỹ đạo.

[Chỉ có mình tui là không để ý chuyện di truyền gen của Mỹ Nhân hay Tam Lực nhiều hơn hả? Nếu sinh con trai thì hai người họ chính là bố mẹ chồng tui, sinh con gái thì hai người họ chính là bố mẹ vợ tui]

[+1, không làm được ông xã bà xã của bọn họ, vậy làm con dâu con rể bọn họ!]

[Ông bạn lầu trên cũng chờ giỏi quá nhỉ, chờ một phát ít nhất hai mươi năm, đi đường vòng hả? Nhóc Lê nhà chúng ta vẫn còn độc thân, tui sẽ cầm số tình yêu đứng chờ làm em dâu Muối Viên]

Sau đó hot search vừa lên, bởi vì chị gái và anh rể mà lại có một làn sóng người ùa vào Weibo cậu kêu gào lấy số tình yêu từ ông xã.

Bình thường Từ Lệ và chị gái rất hiếm khi gặp mặt, cuối cùng chờ đến lần về nhà ăn cơm đã nói chuyện này với Ôn Lệ.

“Chuyện của chị và anh A Nghiên có thể đừng kéo theo cả em được không?” Từ Lệ tức giận nói.

Ôn Lệ cảm thấy rất cạn lời: “Chị và thầy Tống giúp em hút fans em còn không vui.”

Từ Lệ hừ lạnh: “Đây mà là hút fans á?”

“Không phải fans thì là cái gì? Bánh quẩy hả?”

“…”

Một đám con gái cũng không biết đã thành niên hay chưa mà ngày nào cũng nhắn tin “Chào ông xã” với cậu, lần nào lên chương trình cũng vây quanh cậu gọi ông xã.

Lúc cậu mặt lạnh sẽ nói “Ông xã lạnh lùng quá”, lúc cậu không lạnh mặt sẽ nói “Ông xã ngọt quá đáng yêu quá”.

Lúc trước gọi cậu là Nhóc Con cậu đã rất khó chịu rồi, giờ còn chưa một lần yêu đương mà tự dưng trở thành “Ông xã” của bao người như vậy, cậu không biết nên đối mặt với đám fans nữ này như nào.

Từ Lệ mím môi, mất tự nhiên quay mặt đi, không thèm để ý tới chị mình.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, ông ngoại hỏi thăm tình hình công việc và sinh hoạt dạo gần đây của hai chị em như thường lệ.

“Sắp vào đoàn phim mới ạ.” Ôn Lệ trực tiếp nói thay Tống Nghiên ở bên cạnh, “Anh ấy cũng vậy.”

“Hai đứa cùng nhau?”

“Không, khác nhau ạ.”

Ông ngoại hơi thất vọng nói: “Bộ phim điệp viên hai đứa đóng lần trước rất hay, ông cứ tưởng lần này tiếp tục hợp tác.”

Chủ đề của “Băng thành” đã đánh vào lòng ông cụ, so với người trẻ tuổi thì ông gần với những năm tháng cực khổ đó hơn, cũng có nhiều sự đồng cảm hơn, cho nên sau khi phim công chiếu, ông cụ còn tự bỏ tiền túi ra bao mấy rạp lớn, còn để Ôn Diễn ra thông báo, từ trụ sở chính của tập đoàn ở thành phố Yến đến các công ty chi nhánh ở các thành phố lớn, tất cả nhân viên đều có phúc lợi xem phim miễn phí.

Rất nhiều công ty cũng sẽ tổ chức hoạt động mời nhân viên xem phim điện ảnh chính kịch, thật sự đã thu về không ít doanh thu phòng vé cho “Băng thành”.

“Cũng vì lần hợp tác trước có được hiệu quả khá tốt nên lần hợp tác thứ hai mới phải cẩn thận hơn ạ.” Ôn Lệ cười tủm tỉm nói, “Ít nhất không thể làm ông ngoại thất vọng được.”

Ông cụ cười, sảng khoái nói: “Nói cứ như hai đứa đóng phim vì ông đấy, ba hoa chích chòe.”

Hỏi xong cháu gái, ông cụ lại hỏi cháu trai.

“Tiểu Lệ, cháu thì sao?”

Từ Lệ: “Đang viết nhạc ạ.”

Công việc đơn giản rõ ràng, ông cụ không hiểu chuyện viết nhạc, gật đầu một cái rồi không hỏi lại phương diện công việc của cậu nữa, lại hỏi cái khác: “Thế chuyện tình cảm thì sao? Tìm bạn gái chưa?”

Từ Lệ đang định nói gì đó, Ôn Lệ đã chen miệng trước: “Ông ngoại không biết đâu, giờ nhiều người gọi em ấy là chồng lắm.”

“Ủa? Thật hả?” Ông cụ sợ hết hồn, “Thằng nhóc thối này đa tình quá nhỉ.”

“…”

Từ Lệ lớn ngần này mà kinh nghiệm yêu đương vẫn bằng 0 đột nhiên bị chụp cái mũ đa tình.

Ông cụ nói cháu trai xong còn không quên nói con trai.

Con trai út Ôn Chinh gần đây bởi vì chuyện bạn gái mà ầm ĩ với người nhà, bữa cơm gia đình lần này cũng không về, vì thế hỏa lực đã tập trung hết lên người con trai lớn Ôn Diễn.

“Cháu trai con còn lợi hại hơn con.” Ông cụ liếc mắt, giễu cợt con trai lớn, “Hơn 30 tuổi rồi mà một cô bạn gái cũng không có, còn gì để nói hả?”

Ôn Lệ ở một bên che miệng cười trên sự đau khổ của người khác, cười rất vui vẻ, Tống Nghiên lại thở dài thay cô.

Quả nhiên, giây tiếp theo Ôn Diễn đã chuyển hỏa lực lên người Ôn Lệ.

“Bố, bố giục con cũng vô ích, còn không bằng trực tiếp giục cháu gái bố đi.” Ôn Diễn liếc mắt nhìn hai vợ chồng cháu gái, như cười như không nói, “Tranh thủ nhanh được bế chắt một chút.”

Còn không đợi ông ngoại nói, Ôn Lệ đã tự bày tỏ trước: “Cháu là kiểu phụ nữ trọng sự nghiệp.”

“…” Ông cụ há miệng, đành phải nói, “Thôi được rồi, vậy ông cố gắng sống lâu vài năm nữa.”

Ông liếc mắt nhìn Ôn Diễn: “Cố sống đến lúc con kết hôn...”, rồi nhìn sang Ôn Lệ và Tống Nghiên, “Hai đứa sinh con il7u9”, sau đó lại nhìn Từ Lệ, “Cháu hồi tâm chuyển ý nghiêm túc tìm bạn gái.”

Lời này khiến ba người nhà họ Ôn có mặt ở đây suýt nữa cho rằng chính mình đã bất hiếu và ức hϊếp ông cụ biết bao nhiêu.

-

Thời kỳ đạt thành tựu nổi bật của nghệ sĩ nữ rất ngắn, Ôn Lệ muốn nhân lúc mình còn trẻ cố gắng mở rộng sự nghiệp, ai thúc giục cũng vô ích.

Cũng may Tống Nghiên cũng không quá nóng lòng chuyện sinh con, nhưng suy đoán về bé con của hai người ở trên mạng cũng chỉ xôn xao một trận, sau đó lại nhanh chóng bị drama mới nhấn chìm.

Ông ngoại – trưởng bối lớn nhất của nhà họ Ôn sau lần nói ra kia cũng không nhắc lại nữa, bởi vì ông biết rõ, cháu gái đã lớn, đã có gia đình riêng của mình, cũng có sự nghiệp của mình, ông ngoại và cậu đã hoàn toàn không quản được cô nữa.

Mãi đến mấy năm sau, Ôn Lệ nhận được danh hiệu Ảnh hậu thuộc về mình, chuyện này mới được nhắc tới lần nữa.

Có điều ông cụ vẫn không nói rõ với cháu gái, mà ông đi tìm cháu rể.

“A Nghiên.” Ông ngoại hỏi, “Ông quen biết rất nhiều bác sĩ, cũng có cả nam khoa, hay là cháu tranh thủ thời gian tới gặp một chút nhé?”

Ẩn ý trong câu nói này đã rất rõ ràng.

Đương nhiên Tống Nghiên cũng không thể trách người nhà họ Ôn, dù sao Ôn Lệ là người nhà họ Ôn, lòng bọn họ nhất định là nghiêng về phía Ôn Lệ.

Tống Nghiên không biết nên khóc hay cười, cũng không quá để ý lời nói của ông ngoại, nhưng sau đó trong cuộc gọi video với bố mẹ cũng bị nhắc tới vấn đề này.

Nói về truyền thống, thật ra tư tưởng của Tống gia cũng rất truyền thống, không cởi mở hơn Ôn gia chỗ nào.

Cha Tống lạnh lùng, không giỏi ứng phó với tính cách hoạt bát của con dâu, nhân lúc con dâu đi vào nhà vệ sinh trong khi gọi điện thoại, ông chuẩn bị rất lâu, cuối cùng mở miệng ám chỉ con trai: “Có phải con có chỗ nào có vấn đề không? Hay con đi bệnh viện kiểm tra thử xem?”

Giữa ông ngoại Ôn và cha Tống còn có khúc mắc chưa tan hết, ông ngoại Ôn chột dạ, không dám sán đến gần để nghe chửi, tính tình cha Tống bướng bỉnh, cũng không chịu dễ dàng giải hòa, trừ ngày lễ ngày tết, giữa hai người có thể không liên hệ thì sẽ không liên hệ, chỉ riêng chuyện này là rất ăn ý, hai người Ôn Lệ và Tống Nghiên không sinh em bé, phản ứng đầu tiên đều là phía Tống Nghiên có vấn đề.

Tống Nghiên: “…”

Mẹ Tống vỗ cánh tay chồng: “Ông già đầu rồi còn nói với con trai cái gì thế.”

Nét mặt cha Tống đầy xấu hổ, không nói gì.

“Thuận theo ý trời thôi, sinh con thì người vất vả nhất chính là bé Ôn, đương nhiên phải đặt suy nghĩ của con bé lên hàng đầu, mẹ không sốt ruột đâu.” Mẹ Tống nói, “Hơn nữa hai đứa các con còn trẻ như vậy, cứ trải qua mấy năm thế giới hai người nữa cũng được.”

Đúng lúc này Ôn Lệ trở lại, vừa hay nghe được những lời này của mẹ chồng thì lập tức bày ra dáng vẻ được cưng chiều mà kiêu ngạo.

Tống Nghiên nhìn bộ dạng cô, cười cúp điện thoại, vẫy tay với cô.

Ôn Lệ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, thuận thế tựa đầu lên vai anh.

Cô biết rõ còn cố hỏi, giọng nói cũng mang theo vẻ hớn hở: “Vừa nói chuyện điện thoại với bố mẹ anh à?”

“Ừ.” Tống Nghiên bóp mũi cô, thấp giọng nói, “Em đúng là được cưng chiều.”

Cho dù là nhà mẹ đẻ hay là nhà chồng đều thích cô như vậy.

Ôn Lệ đắc ý hất cằm, ôm cánh tay Tống Nghiên nói: “Không sao hết, bọn họ chiều em thì có em chiều anh mà.”

Tống Nghiên liếc cô, lười nhác ừ một tiếng.

“Vậy sau này chúng ta có con thì sao?”

Ôn Lệ nói chắc chắn: “Cũng chiều anh nhất.”

Sau một lúc lâu anh lại hỏi: “Thế em yêu ai hơn?”

Ôn Lệ cười ha ha, cô thấy người đàn ông này có lúc rõ là cố chấp đến mức hơi ngây thơ, mà sự ngây thơ này lại chỉ có một mình người tài như cô mới thấy được.

Lúc cô cười rộ lên hai mắt cong cong, ngày thường cứ luôn mạnh miệng, nhưng thời điểm nào đó lại rất biết ăn nói, mỗi một lời ngon tiếng ngọt đều có thể đâm thẳng vào đáy lòng Tống Nghiên.

Cô ôm cổ anh nói: “Đương nhiên là yêu anh hơn rồi.”

Tống Nghiên rất thích câu này, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.

Bé con đáng thương, còn chưa ra hình ra dáng trên thế gian này, hiện giờ thậm chí còn chưa phải một quả trứng được thụ tinh đã bị ba ba lo lắng cướp mất sức nặng trong lòng mẹ, mà trở thành “kẻ địch” của ba ba.