Chương 35:

Giản Chu Nghiên có quan hệ tốt với Lưu Húc nên Trình Tư Mông cũng quen một ít, bất quá điều này không có nghĩa Trình Tư Mông có quan hệ tốt với đám Tạ Bác Nghệ, cho nên nghe Tạ Bác Nghệ nói thế cô ta cũng không kinh ngạc lắm, chỉ cười lạnh nói:

“Nha, Tạ Bác Nghệ, tôi nói Trình Vũ anh đau lòng à? Tôi nhớ trước kia cô ta đã không khách khí cự tuyệt anh rồi! Hóa ra anh còn tự mình đa tình sao?”

“ Việc nào ra việc đó thôi.” Tạ Bác Nghệ vẫn cà lơ phất phơ, bộ dáng cong môi híp mắt cười cười, gương mặt mang theo vài phần mị hoặc:

“Trình tiểu thư, tuy rằng tôi luôn thương hương tiếc ngọc, nhưng không có nghĩa tôi không đánh nữ nhân, cho nên khi nói cô vẫn nên cẩn thận một chút.”

“ Anh……” Trình Tư Mông đang muốn bốc hỏa, Giản Chu Nghiên vội kéo lại, dù khó chịu nhưng cô ta cũng không muốn nhìn nội bộ lục đυ.c.

“Được rồi.” Cô ta khẽ thở dài nói:

“Trình Vũ, chúng ta hiện tại đều đã trưởng thành, cũng hiểu chuyện hơn, chuyện quá khứ thật sự tôi không tính so đo, huống chi chúng ta đều có gia đình, cho nên hy vọng chúng ta không cần tranh cãi với nhau nữa.” Trình Vũ thấy cô ta giơ tay ra trước mặt:

“Chúng ta bắt tay giảng hòa, chuyện hôm nay coi như xong, về sau vẫn là bằng hữu, không cần vừa thấy mặt nhau đã đối chọi gay gắt.”

Trình Tư Mông thấy thế lại khó hiểu, kéo tay Giản Chu Nghiên, sốt ruột nói:

“Chu Nghiên cậu nghĩ gì thế? Sao phải cúi đầu chứ?”

Giản Chu Nghiên vỗ vỗ tay cô ta kiểu an ủi, lại đánh vũ cười cười, làm ra vẻ rộng lượng: “Trình Vũ, chúng ta giảng hòa.”

Trình Vũ nhìn Giản Chu Nghiên duỗi lại đây cũng không động đậy, Giản Chu Nghiên thật đúng là rộng lượng a, dưới tình huống như thế lại còn có thể bắt tay giảng hòa, lần trước ở buổi đấu giá không thấy trầm ổn thế này, lúc rời đi còn vẻ tức giận, mới qua bao lâu đã có thể nhẫn nhịn.

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh vào gương mặt tươi cười, Giản tiểu thư đây là cơ hội cự tuyệt cũng không để lại cho cô rồi còn gì.

Chỉ là……

Nhìn tay Giản Chu Nghiên duỗi lại đây tay Trình Vũ để chỗ cũ, chỉ cười hai tiếng:

“Giản tiểu thư, tôi chưa từng nghĩ muốn tranh đấu, ngược lại là Giản tiểu thư dù tốt nghiệp nhiều năm cũng muốn ganh đua cao thấp, huống chi chúng ta vốn dĩ cũng không phải bằng hữu, tất nhiên không có cái gọi là ‘ giảng hòa ’.” Nói đến chỗ này, Trình Vũ trào phúng cười, ngữ khí lại lạnh vài độ:

“Nói cho cùng, hôm nay chỉ là mâu thuẫn của Minh Hân Dao và Trình Tư Mông, tôi mới chặn ngang một chân, hiện tại nhiều lắm là mâu thuẫn của tôi với Trình Tư Mông, chẳng có quan hệ gì với Giản đại tiểu thư cả, càng không thể có quan hệ gì đến chuyện cũ, cho nên căn bản tôi không cần nhờ Giản đại tiểu thư ra mặt giảng hòa, nên Giản tiểu thư không cần lại cố biểu hiện mình rộng lượng.”

Trình Vũ trực tiếp cự tuyệt, không chỉ thế còn chế nhạo cô ta một phen, sắc mặt Giản Chu Nghiên trong vài giây đổi như đèn màu, rụt tay cũng không phải, tiếp tục duỗi cũng không ổn.

Trình Vũ không muốn dây dưa, cũng lười nhìn Giản Chu Nghiên diễn, cô tính cùng Văn Hi rời đi.

Chỉ là có người vẫn không tính bỏ qua.

Trình Tư Mông cảm thấy Trình Vũ không chỉ đang đánh vào mặt Giản Chu Nghiên mà còn đánh vào mặt cô ta, vốn dĩ bị Minh Hân Dao tát đã nghẹn một bụng hỏa, lúc này lại bị Trình Vũ khıêυ khí©h, cô ta chỉ cảm thấy lửa lên tận họng, không chút khách khí nói:

“Trình Vũ, cô đừng được chúng tôi cho mặt lại không cần! Cô cho rằng cô là ai? Thật sự cho rằng gả cho Lục Vân Cảnh liền ghê gớm hơn sao? Lục Vân Cảnh có rất nhiều nữ nhân hắn sẽ hiếm lạ cô chắc?”

Trình Phi thấy em gái nói lời quá phận, vội kéo một phen, bất quá Trình Tư Mông càng nói càng hăng hái:

“Tôi có nói sai sao? Dù sao tôi cũng không ngại gì, cô muốn giữ thân phận thì tới nói với Lục Vân Cảnh Trình gia nói bậy đi! Chỉ là tôi hy vọng Trình Vũ cô có thể nhìn nhận bản thân, đừng tưởng rằng bay lên cành thì làm phượng hoàng! Cô tự xem đi, bất quá chỉ là một đứa bị cha mẹ bỏ, thứ tiện loại mà thôi! Nếu tôi là cô, tôi đã an phận thủ thường ngốc trong góc, chứ không phải long nhong chạy loạn ra vẻ ta đây, thật xấu hổ!”

Trình Vũ vốn dĩ tính đi, nhưng là Trình Tư Mông mắng cô “Tiện loại” hai chữ đó thật sự là quá chói tai. Dù là bị cha mẹ vứt bỏ, dù lai lịch không rõ, nhưng cô cũng là một con người, không phải là thứ tiện loại!

Trình Vũ hít sâu một hơi, thật sự không thèm để ý gì, trực tiếp tát Trình Tư Mông cho hả dạ.

Chỉ là đột nhiên lại bị âm thanh lạnh băng đánh vỡ bầu không khí.

“Là ai nói phu nhân cùa tôi là tiện loại?”

Thanh âm trầm thấp từ tính cũng không thể ngăn cản sự cường thế vào tai mọi người, tất cả mọi người giật mình quay người nhìn lại.

Lại thấy Lục Vân Cảnh nghiêm nghị đứng ở cầu thang lầu hai, thân hình thẳng tắp đĩnh bạt như quân lâm thiên hạ. hahaha ( miêu tả ... )

Chung quanh lâm vào sự an tĩnh, đại khái họ đều không ngờ được Lục Vân Cảnh sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Lục Vân Cảnh thong thả đi xuống, chung quanh thực yên tĩnh, tiếng bước chân rõ ràng từng bước một như là đang đạp mạnh vào nhân tâm.

Hắn đi đến mọi người trước mặt, lạnh băng nhìn Trình Tư Mông, trầm giọng hỏi:

“ Vừa mới rồi cô măng ai dã loại?”

Trình Tư Mông đã sớm tịt ngòi không miếng kiêu ngạo ương ngạnh nào, hơi hơi hé miệng lại không nói nên lời, đối mặt với ánh mắt Lục Vân Cảnh cô ta sợ tới mức lui về phía sau hai bước, Trình Phi vội vàng che ở phía trước thủ hộ em gái ở phía sau, cười nói:

“Vân Cảnh hiểu lầm rồi, Trình Vũ và Tư Mông là người nhà cãi nhau tăng tình cảm, không nghiêm trọng gì, từ khi còn nhỏ họ cũng thường xuyên cãi nhau như thế.” Trình Phi nhướng mày nhìn Trình Vũ, cười nói:

“Có phải thế không Trình Vũ?”

Trình Vũ cũng không phải không nhìn thấy sự cầu xin của Trình Phi và vẻ giương nanh múa vuốt của Trình Tư Mông thay bằng khẩn trương chờ mong nhìn cô.

Trình Vũ cúi đầu cười lạnh, Trình Tư Mông vừa mới rồi không phải còn vẻ mặt không sao sao, khi đối mặt với Lục Vân Cảnh lại sợ sút quần, nói trắng ra là thứ thích bắt nạt kẻ yếu, đối với loại người này cô không cần rộng lượng lấy ơn báo oán. kkkk

Cho nên cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trình Phi cùng Trình Tư Mông, chẳng biểu tình nói:

“ Đem con người ta mắng là dã loại, loại lời này không phải là đùa giỡn.”

Trình Phi cứng đờ, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý đặc biệt, xem Lục Vân Cảnh âm lãnh, không có biện pháp hắn chỉ có thể quay đầu nhìn Lục Thừa Duẫn cầu cứu.

Lục Thừa Duẫn nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng thở dài nói với Lục Vân Cảnh:

“Người nhà nói vài câu cũng không tính là đại sự, chỉ là Tư Mông nói không lựa lời một chút, không cần phải so đo chi.”