Chương 36:

Trình Vũ lạnh lùng nhìn Lục Thừa Duẫn không khỏi trào phúng cười. Nhớ trước kia cô đánh bóng chuyền bị thương chút xíu hắn đau lòng quá trời, giờ chỉ cảm thấy thực buồn cười:

“ Không cần như vậy? Em không cẩn thận bị thương anh lại gấp thành như vậy, vạn nhất về sau có người khi dễ em, vậy anh còn gấp thành cái dạng gì chứ?”

Khi đó hắn ôn nhu cười quẹt mũi cô, không cần nghĩ ngợi liền nói:

“ Đại khái anh sẽ cùng hắn ta đồng quy vu tận.”

Trình Vũ tin lời hắn nói, tin hết thảy đều là phát từ chân ái, hắn ôn nhu che chở, hắn cẩn thận tỉ mỉ. Sau lại bị hiện thực như một nhát búa tạ đánh cô thức tỉnh, sở dĩ cô nhận được ôn nhu đó bất quá đều vì cô có lợi, bởi vì cô là Trình đại tiểu thư, bởi vì cha cô có khả năng tiếp nhận sản nghiệp Trình gia, bởi vì ở bên nhau cô có thể mang ích lợi hắn muốn. Tuy rằng không thể tin nhưng hiện thực luôn tàn khốc.

Trình Vũ cúi đầu trầm tư thì nghe Lục Vân Cảnh nói:

“Trình Vũ nói không phải cãi nhau thì không phải cãi nhau thông thường.” Hắn nói xong, đột nhiên đề cao âm lượng gọi: “Kim Lê Dương.”

Đột nhiên cao giọng, mọi người đều hết hồn, Kim Lê Dương bước nhanh tới, cung kính cúi đầu nói: “Tiên sinh cứ phân phó.”

Diêm Vương tuyên án:

“ Gọi cho Phong quốc chỉ cần là đồ Trình gia xuất khẩu thì đánh rớt hết.”

Trình gia chuyên xuất khẩu Châu Âu, hải quan Phong Quốc nhất định phải đi qua, một khi hải quan cũng không qua được, thì Trình gia khỏi nghĩ đến xuất khẩu Châu Âu.

Lục Vân Cảnh học y ở Phong quốc, thế lực cũng dần dần phát triển lên, có thể nói thế lực ở đó đã vượt qua quốc nội, cho nên hắn xác thật có năng lực làm sản phẩm của Trình gia không qua được hải quan Phong quốc.

Trình Phi hít khí lạnh, nơi tiêu thụ sản phẩm Trình gia có ba đường, một là quốc nội, hai là Đông Nam Á, ba chính là Châu Âu, mấy năm gần đây Lục Vân Cảnh liên tục chèn ép đã khiến sản phẩm quốc nội tiêu thụ gian nan rồi, nếu hiện tại Châu Âu cũng bị phá hỏng, như vậy Trình gia tổn thất không biết bao nhiêu.

Hình mượn trên mạng xã hội, từ hôm bữa thấy trên mạng có vụ mượn hình không xin phép mà hình ở đây 90% là đẹp trên mạng.. chứ có biết chụp ảnh đẹp đâu kkkk.

Trình Tư Mông cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô ta nôn nóng nhìn về phía anh trai, Trình Phi cũng không còn cách nào, mong chờ nhìn về phía Lục Thừa Duẫn, Lục Thừa Duẫn cúi đầu hiển nhiên là cũng bất lực. Đại khái họ cũng không đoán được Trình Vũ ngẫu nhiên cũng có thể gặp Lục Vân Cảnh ở đây, càng không ngờ tới Lục Vân Cảnh lại che chở cho Trình Vũ như thế, nói có mấy câu đã dứt khoát chặt đứt đường kinh doanh của Trình gia ở Châu Âu, bất ngờ xảy đến dù hối hận cũng không còn kịp rồi.

Sự tình giải quyết xong Trình Vũ cũng không tính ở lại nơi này, liền nói với Lục Vân Cảnh:

“Chúng ta trở về?”

Trình Vũ tạm biệt Văn Hi lên xe Lục Vân Cảnh về, Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói với Lục Vân Cảnh: “Cảm ơn anh.”

“Ân.” Hắn chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không nhìn cô.

Tựa hồ hắn vẫn luôn lãnh đạm, đối với cô như vậy, đối người khác cũng như thế.

Chỉ là, tựa hồ mỗi khi cô bị người ta gây khó dễ hắn đều sẽ đứng ra che chở cho cô. Cô thật không rõ Lục Vân Cảnh nghĩ gì, bất quá cô tin Lục Vân Cảnh nhiều ít vẫn để ý tới cô, bằng không cũng sẽ không vì cô mà cắt đứt đường làm ăn của Trình gia ở Châu Âu.

Nếu nói lần trước ở chỗ đấu giá là vì cố kỵ thể diện đi, thì lúc này Trình Tư Mông với cô cũng chỉ là ân oán cá nhân, nếu hắn không thèm để ý lời cô ta nói thì cần gì phải lo chuyện bao đồng. Hơn nữa trước đó hắn còn vì một câu cô nói liền mua hoa đưa cho cô……

Ý nghĩ đó cứ làm lòng cô nhảy nhót, nhưng không muốn biểu hiện quá rõ ràng:

“ Sao anh ở đây thế?”

Lục Vân Cảnh nói: “ Quán rượu là tôi, tôi tới có việc.”

Trình Vũ gật đầu không nói gì nữa, nhất thời trong xe lâm vào yên tĩnh. Đại khái vì quá mức yên tĩnh nên cảm quan con người cũng trở nên đặc biệt nhanh nhạy, Trình Vũ cảm thấy chỗ nào cũng có hơi thở của Lục Vân Cảnh. Trình Vũ thậm chí không thở nổi, bầu không khí như thế cô lại sinh ra ý tưởng đáng sợ.kkkkk. Cô muốn biết Lục Vân Cảnh lãnh đạm thế có ôn nhu không, muốn biết được ôm vào l*иg ngực rộng lớn đó sẽ có cảm giác gì.

Không thử một lần vĩnh viễn cô sẽ không biết. ( cười gian)

Trình Vũ phát hiện tim cô đập mau, nhắm mắt cố bình tâm làm bộ ngủ.

Đã là 12 giờ khuya, nhưng nay cuối tuần nên người đi lại rất nhiều, dù trễ vẫn kẹt xe, Trình Vũ cũng chả sốt ruột, còn làm bộ ngủ say, sau đó thân thể chậm rãi nghiêng về phía Lục Vân Cảnh, vừa lúc xe chạy, người ngủ say lảo đảo. Theo bản năng Lục Vân Cảnh giữ đầu cô, đầu cô vừa lúc gối trên vai hắn, làm bộ tỉnh nhưng chỉ là vừa mở mắt liền đối mắt với ánh mắt thâm thúy đó. Trình Vũ muốn làm bộ xin lỗi , vội vàng ngồi thẳng nhưng thân thể đối mặt với nhau, ngửi được hơi thở của hắn, thân thể của cô lại cứng đờ, tâm và đại não trống rỗng quên luôn mình muốn làm cái gì.

Trình Vũ không dám tin cô thật sự đến gần Lục Vân Cảnh được, cũng không dám tin cô thật sự có ý đồ câu dẫn hắn.

Trình Vũ cảm thấy hành vi bản thân thực đáng xấu hổ, nhưng cô lại cảm thấy khá kích động, một phần sợ hãi hắn một phần muốn tới gần hắn.

Qua một lúc lâu nàng cô mới ngồi dậy, cúi đầu không dám nhìn hắn, sợ sắc bén đó có thể nhìn thấu hết thảy.

Bình phục tâm tình cô mới nói: “Ừm…… Xin lỗi Lục tiên sinh, em quá mệt.”

“Ân.” Hắn nhẹ nhàng ứng một câu, cũng không nói gì thêm.

Tuy rằng hắn cũng không biểu hiện sự phản cảm, nhưng thái độ này làm Trình Vũ không dám lỗ mãng.

Hắn thật sự là một người rất khó tới gần, khí thế cự tuyệt ngàn dặm với người ngoài, giờ phút phục hồi tinh thần Trình Vũ mới thấy cô lớn mật, cư nhiên dám trêu chọc Lục Vân Cảnh. Tuy rằng sợ hãi nhưng nội tâm vẫn thấy kí©h thí©ɧ.

Cô an tĩnh ngồi ở một bên thì đột nhiên hắn cởϊ áσ khoác đưa tới trước mặt, Trình Vũ ngẩn người nghi hoặc nhìn lại.

Hắn vẫn lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt nói: “Đắp lên rồi ngủ tiếp, nếu không dễ bị cảm.”

Trình Vũ: “……”

Lục Vân Cảnh cư nhiên cởϊ áσ khoác cho cô? Còn lo cô sẽ bị cảm? Nam nhân lạnh lùng…… Thế nhưng vẫn có phong độ……

Bất quá…… Kỳ thật cũng không phải …… Muốn ngủ mà……

Tiếp nhận áo, cúi đầu chột dạ nói: “Cảm ơn.”

Kế tiếp Trình Vũ liền đắp áo trên người làm bộ ngủ, còn hắn an tĩnh ngồi ở một bên không có quấy rầy.

Áo khoác tây trang còn lưu độ ấm, không ngờ nam nhân lạnh băng này quần áo lại rất ấm áp, ấm áp bao phủ khắp nơi, hơn nữa trong áo còn nhàn nhạt hương vị của hắn, tự nhiên cô thấy buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ thiệt.