Chương 43:

Hân Dao nghe giọng cô không thích hợp, lại hỏi:

“Có phải phát sinh chuyện gì không? Nửa ngày cậu không nhận điện thoại đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Vũ vội nói: “Không có việc gì cả, tớ ra ngoài chơi mà quên mang di động.”

“Vậy là tốt rồi.”

Trình Vũ cắt điện thoại , mãi lúc sau mới do dự gọi cho Tạ Bác Nghệ tí, tuy rằng Tạ Bác Nghệ không tốt, nhưng rốt cuộc xem như đã là cứu cô, tuy rằng biệt thự của hắn bị Lục Vân Cảnh đập là do miệng hắn tiện, nhưng việc nào ra việc đó, lúc này đây vẫn là cô thiếu nhân tình người ta.

Điện thoại mới được kết nối đã nghe Tạ Bác Nghệ phát hỏa, rống muốn thủng màng nhỉ: “Trình Vũ, bà nội nó cô có ý gì? Tốt xấu gì thì ông đây đã cứu cô, chân trước cô mới vừa đi, sau lưng cô đã cho người tới phá địa bàn của ông!”

Trình Vũ đưa điện thoại xa tai một chút, xoa xoa tai, mới nói:

“ Cậu đừng như vậy, tổn thất đó tôi bồi thường một nửa còn không được sao?”

Tạ Bác Nghệ không chút lưu tình lớn tiếng quát:

“Bồi thường cái quần!” Nói xong tắt điện thoại.

Trình Vũ ngồi ở mép giường yên lặng thở dài, hôm nay thật sự mệt mỏi không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cô rửa mặt xong là leo lên giường ngủ. Tối đó Trình Vũ mơ một giấc mộng kỳ quái, cô cũng không xác định đây là mộng hay là kí ức bị cất giấu ở sâu cùng.

Cảm giác cô nằm trên giường, ngực rất đau, cả người không có chút sức lực, suy yếu đến mức mở mắt cũng khó khăn.

Mơ hồ nhìn thấy có người quỳ cạnh mép giường, tay người nọ nắm chặt tay cô, cảm giác như tay người nọ phát run, giọng nói cũng run rẩy đến kỳ cục.

“ Em đừng chết, tôi sẽ không để em chết, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện, em hãy kiên trì một chút, cầu xin em kiên trì một chút nữa.”

Tựa hồ hắn cực kỳ đau khổ, nói chuyện cũng gian nan, âm thanh nghẹn ngào, như là sắp không thở nổi nữa.

Trình Vũ cảm giác có thứ gì đó nóng bỏng trên tay, khi biết đó là nước mắt. Cô muốn mở mắt ra nhìn xem người nọ là ai, nhưng thân thể quá yếu thế này, cô cũng chẳng thể thấy không.

Sau khi bừng tỉnh hồi lâu, cô mới ý thức được chuyện vừa mới rồi chỉ là một giấc mộng, hiện giờ cô an ổn nằm ở trên giường, nhìn thoáng qua di động mới 5 giờ sáng.

Cảnh vừa mới rồi chân thật đến đáng sợ, như là chuyện kiếp trước lúc hôn mê cô mơ hồ nhìn thấy thật, nhưng vì quá mức hư ảo cho nên ký ức đã lựa chọn phủ đầy bụi lên rồi.

Người quỳ gối bên người cô khẩn cầu cô tồn tại là ai, hắn nói hắn muốn cứu sống cô, vậy hắn là Lục Vân Cảnh sao?

Lục Vân Cảnh sẽ quỳ gối trước giường bệnh khẩn cầu cô chịu đựng, tại sao hắn còn vì cô mà rơi nước mắt, tưởng tượng cảnh Lục Vân Cảnh rơi lệ, cái cảnh tượng một người cường thế đáng sợ có thể khóc vì cô khủng bố thật?

Trình Vũ trằn trọc mãi không thể đi vào giấc ngủ nữa, cô thay quần áo rời giường, giúp việc đang ngủ, dưới lầu không có một người nào, Trình Vũ đi ra hậu viện.

Sắc trời mờ mờ, hậu viện như đóng phim ma, cỏ dưới chân ướt đẩm sương, trong chốc lát dép lê dính nước ẩm ướt.

Trình Vũ đi lòng vòng khắp hậu viện, trong đầu nghĩ lại cảnh vừa mới mơ. Cũng không biết bao lâu, sắc trời chậm rãi sáng lên cô nhìn thấy từ biệt thự thân ảnh hắn đến sân huấn luyện bên kia, tuy rằng giờ phút này ánh sáng vẫn không sáng tỏ nhưng cô biết người đó là Lục Vân Cảnh.

Lục Vân Cảnh cũng thấy cô, hắn dừng bước, tia nắng ban mai chưa phủ lên cô, hỏi:

“Sớm như vậy cô tới nơi này làm gì thế?”

Trình Vũ chậm rãi đến gần hắn, dần dần nhìn thấy hắn rõ hơn, dung nhan âm lãnh như điêu khắc thâm thúy, ngũ quan trước mắt là thứ cô quen thuộc, nam nhân mặc áo ngắn tay với màu quần dài, thân thể thẳng tắp, cánh tay rắn chắc, sự thô tráng làm tay áo căng lên, nhìn qua càng lộ sự nghiêm cẩn lãnh nghị, ( Cảm giác bà Trình Vũ lại mê giai đẹp nữa rồi, bả tả chồng như tả idol)

Cúi đầu không dám đối diện hắn, chỉ là cúi đầu thì tầm mắt vừa lúc dừng ở đai lưng, chỗ đó có một dây lưng thủ công hoàn mỹ, áo ngắn tay cắm hỗn độn ngay dây lưng vừa vặn tầm mắt.

Nhìn chằm chằm dây lưng trên góc áo, cắn cắn môi, vươn tay nắm lấy, lại không dám nắm quá nhiều, chỉ kéo góc áo một chút, sau đó dùng ngón tay nắm chặt.

Lục Vân Cảnh nhìn động tác đó, hắn không biết cô muốn làm gì nhưng cũng không hỏi luôn.

Kỳ thật Trình Vũ cũng không biết mình muốn làm gì, không hiểu sao cứ nắm quần áo hắn, giống như có rất nhiều lời phải nói nhưng lại không biết nên nói gì.

Chỉ là đột nhiên kéo áo người ta mà không làm gì có vẻ hơi kỳ quái, Trình Vũ trầm tư trong chốc lát liền hỏi:

“Ngày hôm qua anh vội vã từ nước ngoài về tìm tôi, là bởi vì lo lắng cho tôi sao?”

Lục Vân Cảnh: “……”

Lục Vân Cảnh không nói gì, cô cũng không dám ngẩng đầu xem, chỉ là tay vẫn không buông ra, như là biểu đạt cô muốn nghe đáp án thật.

Sáng sớm, trong hậu viện tràn ngập hơi thở cỏ cây, bốn phía yên tĩnh, thái dương còn chưa lên tới, Trình Vũ lại cảm thấy ấm áp dễ chịu bao phủ khắp người. Tựa hồ cô cùng Lục Vân Cảnh đột nhiên bị nhốt tại một cái l*иg trong suốt, l*иg sắt rất nhỏ chỉ có thể chứa hai người, trừ bỏ hai người họ ở ngoài không khí đều tràn ngập sự ấm áp dễ chịu, quả thực ái muội quá mà.

Cứ như vậy hồi lâu, cô nghe trên đỉnh đầu phát ra một âm tiết thực nhẹ: “Ân.” Nhẹ như là ảo giác.

Lòng Trình Vũ đột nhiên run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu hướng hắn, đối diện với khuôn mặt cùng ánh mắt hắn, mặc dù hắn vừa mới khẳng định đáp án nhưng khuôn mặt này vẫn cho cô cảm giác cự người ngàn dặm. Tựa hồ vĩnh viễn hắn đều bình tĩnh tự nhiên cùng người trong mộng nắm tay cô khóc thút thít như hai người khác nhau.

Trình Vũ hít một hơi lại hỏi:

“Nếu có một ngày tôi bị bệnh, một loại rất khó trị liệu, phí hoài rất lớn nhân lực mới có thể chữa khỏi, hơn nữa tỷ lệ khỏi rất nhỏ, anh sẽ khuynh tẫn mọi thứ cứu tôi sao?”

Hai mắt hắn chậm rãi trở nên sắc bén bức người.

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, chỉ là muốn biết Lục tiên sinh có thể cứu tôi hay không thôi.” Ánh mắt cố chấp nhìn hắn.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, ấn đường đột nhiên nhăn lại, quay mặt qua một bên, trầm giọng nói: “Không biết.”

“……”

“Không có chuyện phát sinh, ai biết mình sẽ lựa chọn thế nào chứ.”

“……”