Chương 2: Những vị khách không mời (h nhẹ)

Chương 2: Những vị khách không mời - Nguy cơ bị hạ nhục.

Cảnh báo:

• Tác giả tay non.

• Có chứa ngôn từ tục tĩu.

• Có chứa cảnh cưỡиɠ ɧϊếp.

• H của trẻ dưới tuổi 18.

.

//Cạch!!// âm thanh vừa dừng lại nối tiếp là những tiếng bước chân sột soạt nghe là biết có sự hiện diện của một đám người.

- Cuối cùng cũng mở được. - một chất giọng ồn ồn đặc trưng của những ông chú trung niên.

- Sống rồi! Sống rồi! - một chất giọng khản đặc của người đứng tuổi.

- Im lặng muốn bọn chúng kéo đến sao! - một nét đặc trưng của lũ đầu đường xó chợ.

Doạ Nhạc Cẩm Ly sợ tới mức nép vào trong góc khuất dỏng tai lắng nghe, trong tiếng bàn luận sôi nổi ấy nàng nghe ra có năm người.

Bọn gã cũng như nàng cố tìm nơi trú ẩn giữ trời tận thế. Với kinh nghiệm đọc truyện cùng xem phim của mình thì vài ngày nữa thôi đồ ăn còn quý hơn vàng-

- A! - bỗng bị một bàn tay hữu lực kéo ngã ra.

- Ồ~ anh em xem tôi tìm được gì nè!

Ngay khi vừa thấy tiểu mỹ trắng trẻo bị lôi đầu lại như nhìn thấy vàng mà đồng bọn của tên này hồng hộc chạy đến bao quanh tứ phía, giờ xung quanh Cẩm Ly đâu đâu cũng là những tiếng xì xầm không đứng đắn về nàng.

- Làm ơn, thả tôi ra đi mà! - Nàng sợ hãi dãy lên cố lao vào khoảng không vô định phía trước trong vô vọng.

- Cô bé đi đâu mà vội mà vàng mà vấp phải đá mà quàng phải dây. Sao không ở lại đây chơi với các chú nè~ - một trong số họ đã đánh gãy cái kế hoạch non nớt của nàng từ trong trứng nước.

Với sự chênh lệnh sức lực là quá lớn, Cẩm Ly nhanh chóng bị áp đảo, bị đè vật ra sàn trong khi tay chân bị giữ chặt. Cơn lạnh sóng lưng không biết do sàn lạnh hay sợ hãi truyền đến làm nàng run rẩy từng hồi, đôi mắt ngọc đã bắt đầu ẩm ướt những bọng nước long lanh.

Nàng biết omega ở mạt thế cũng một loại tài nguyên.

- Làm ơn, hức! Thả tôi ra- hức, đi mà...hức...

Những bàn tay thô ráp lại không biết khống chế lực đạo ép nàng rất đau. Không dịu dàng giống baba Nhạc Giang chút nào.

- Ôi con gái sao lại khóc rồi~ -

Câu nói này làm Cẩm Ly nổi hết da gà không kìm được mà kinh tởm ra mặt đối mặt với sự ghét bỏ ấy, tên nói câu này có vẻ như gã ta mang máu S, khi thấy biểu cảm ghét bỏ ra mặt gã ta ngược lại rất phấn khích giây tiếp theo liền liếʍ mặt nàng.

- Để các chú yêu thương con nhen~

- Không!! Làm ơn, hức.., đừng mà, hức...

Những bàn tay thô ráp thi nhau mò mẫm khám phá mọi nơi mềm mại trên cơ thể nàng.

- Đừng mà, hức, dừng lại đ- lời còn chưa dứt.

Bộ váy trắng xinh đẹp đã bị xé nát, để lộ da thịt hồng hào bên trong.

- Biết ngay mà~ - một tên yêu râu xanh thích thú trước set đồ lót của nàng.

Trái ngược với bộ cánh bồng bềnh trắng buốt làm sáng lên sự thanh cao bên ngoài, bên trong diện một bộ đồ lót đen huyền với những hoa văn tinh tế. Áo bra tam giác không gọng loại cài ở phía trước, cùng chiếc qυầи ɭóŧ tam giác lọt khe. Phần chúng che chắn được rất khiêm tốn tạo cho người nhìn cảm giác muốn đυ.ng chạm.

- Cô bé là một con đĩ da^ʍ ngầm!! - vừa nói tay của tên khốn này đã luồng vào trong vùng tam giác bí ẩn.

- Không!! Không phải, hức!

Nơi ấy của Cẩm Ly thực sự rất non nớt, rất trắng, rất mịn. Bóng bẩy đến mức không có một cọng lông, là bạch hổ chính hiệu.

- Nhìn nè anh em!!

Qυầи ɭóŧ bị xé rách, chân bị ép mở rộng ra hết cỡ, nơi riêng tư cứ thế bị phơi bày. Cũng giống như người anh em của mình vừa thấy hoa huyệt của Cẩm Ly liền không nhịn được muốn chạm vào. Ba bốn bàn tay tự do tung hoành ngang dọc khiến cơn buồn nôn trong cuống họng nàng ngày càng nhiều.

Tên thì moi móc hoa huyệt bằng những động tác thô bạo không chỉ làm nàng đau đớn. Bên cạnh đó còn có tên nhéo tiểu đậu đậu của nàng làm nó sưng đỏ run rẩy. Hơn hết hai ngón tay của gã nào đó đã chọn và mà quấy đảo hậu huyệt nàng, móng tay tên ấy không ngừng ma xát với thành hậu môn làm nàng co giật liên hồi.

Chưa dừng lại, hết dưới đến trên, cái áo bra của nàng cũng bị lột ra. Giờ Nhạc Cẩm Ly cô tiểu thư độc nhất của nhà họ Nhạc trần trụi trước bao con mắt của kẻ lạ lẫm.

Chúng thi nhau hết hôn hít, đá lưỡi lại chuyển sang ngắt bú √υ" không thì vòi vào những nơi không nên vòi nhất của Ly. Cuộc vui này chỉ dành cho một phía bởi từ lúc ngửi được thứ mùi hôi từ chúng đã khiến nàng kinh tởm, thứ mùi đặc trưng của tầng lớp thấp kém dưới đáy của xã hội. Khích thích nước mắt tủi nhục cứ thế ứa ra không ngớt.

- Ưm~ ngô!

Tay của một tên vô lại nào ấy vô tình chạm vào tấm màng mỏng bên trong hoa huyệt của nàng. Thứ đại diện cho sự trong trắng của Nhạc Cẩm Ly giờ đây đang bị đe doạ.

Không chỉ hoa huyệt phía cúc huyệt cũng đang bị kẻ gian ủ mưu khai phá. Tên biếи ŧɦái ấy không chỉ chọc ngoái trên trong còn luôn cố vòi sâu hơn, dù bị nơi ấy ép chặt vẫn không ngừng tăng số lượng ngón tay vòi vào. Ngày càng nhiều ngày càng sâu như muốn đút cả bàn tay vào trong.

- Làm ơn, hức... Ai đó, cứu với...A! - lời này vô tình chọc tức tên vô lại.

Một cái bạt tai giáng xuống là hình phạt, làm xưng đỏ cả bên má của nàng, làm đầu óc nàng phút chốc quay cuồng.

- Kêu cái gì mà kêu! Nước rõ da^ʍ chảy nhiều như muốn lụt, không những hoa huyệt mà cả hậu huyệt cũng tiết thủy da^ʍ bôi trơn. Rõ ràng là thích muốn chết còn làm bộ làm tịch cái gì!

Vừa nói cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hắn đã áp sát vào loãng thể của nàng. Gã ta nồng nặc mùi cơ thể với nước da rám nắng đặc trưng của dân lao động trái ngược hoàn toàn với Nhạc Cẩm Ly. Ở nàng thơm một hương trà nhài dịu dàng lại thanh tao cùng làn da trắng mịn đang bị phiếm hồng màu sắc tình. Sự khác biệt to lớn ấy như dầu đổ vào để kí©h thí©ɧ ngọn lửa du͙© vọиɠ đen tối trong đầu những tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp đê hèn này.

Mùi hương trà nhài dịu nhẹ là pheromone của nàng một mùi hương nhẹ chỉ thoảng qua. Nó là một mùi hương hiền hòa không kén chọn, không khắp tinh - mùi hương thích hợp để câu dẫn. Cũng vì nó Nhạc Giang luôn bao bọc kĩ đứa con gái quý hóa này nhưng cho đến ngày hôm nay, Nhạc Cẩm Ly mới thực sự cảm thấy ghét tin tức tố của bản thân đến vậy.

Vì một sự vô tình dẫn đến hoạ chết chóc. Tin tức tố của nàng vô tình khích thích những tên biếи ŧɦái này. Làm gã ta muốn dùi thật sâu vào hõm cổ, liếʍ láp tuyến giáp của nàng với sự khao khát vô hạn mặc dù bản thân là một beta nhưng có thể hắn không ngờ người dưới thân hắn bây giờ là một sigma hiếm có khó tìm theo đúng đen là một cục vàng di động. Beta là gì cơ chứ đến enigma mà sigma còn có thể câu hồn thì những kiếp nạn như này nàng còn phải gặp dài dài.

- Hức, ưm~

Sức nặng của tên này thoáng làm nàng khó thở nhưng điều nàng bận tâm hơn là thứ hình trụ trương cứng nóng rang đang chọc dưới bụng nàng. Cẩm Ly biết nó là thứ gì, càng đoán được tên này định làm gì nhưng cái khoảng khắc tên ấy cầm hạ bộ của chà xát trước miệng huyệt vẫn không khỏi kinh hãi.

- Không! không! KHÔN-- tiếng la tuyệt vọng của nàng bị chặn lại ngay sau đó bởi một nụ hôn đầy buồn nôn khi cái lưỡi gớm gϊếŧ của gã câu lấy chiếc lưỡi bé xinh của Cẩm Ly.

Những lúc thế này thực sự Cẩm Ly thực hận sự vô dụng của bản thân, thực hận tại sao mình lại không giống các anh trai... Thực hận...

//BỘP!!!//

Một âm thanh vang trời đánh văng tên dê xồm ra khỏi người nàng, kéo theo sao đó là những tiếng chửi bới òm xòm cùng những tạp âm khỏi diễn tả của cuộc va chạm kịch liệt. Nó ồm ào đến mức đã thu hút được vài tên cương thi gần đó bu lại cửa hàng tiện lợi.

- Hả!?

- Mày là ai!?

- Tên chó má!!!

- Không, đừng làm thế, đừng làm thế!!!

- AAA!!!

Nhưng chỉ rất nhanh sau đó tất cả chỉ còn một mảng không yên tĩnh những tiếng rên của tang thi trước đó cũng biến mất, chỉ để lại một mùi khét cùng một sự yên tĩnh đến lặng người.

- Ai đó? - lúc cảm nhận sự hiện diện của vật ngoại lai đang ở trước mặt mình, Cẩm Ly cảnh giác hỏi.

Bởi là một sigma mà Cẩm Ly có khả năng cảm nhận phenomenon rất nhạy. Mà hiện tại không cần nhảy cũng cảm thấy người trước mặt là một alpha trội đang rất tức giận.

- A~ ưm, cảm ơn anh đã cứu tôi.- nàng không thích bầu không khí im ắng hiện tại, càng sợ alpha trước mặt sẽ động ta động chân.

- Em không nhớ tôi sao?- một câu chẳng ăn khớp vô đâu được phun ra bằng chất giọng trầm.

- Chúng ta từng gặp nhau rồi ư?- cậu hỏi vô tình này không biết đã chọc chúng chỗ nào mà phenomenon của hắn tỏa ra ngày càng khốc liệt.

- A!

Người lạ ấy kéo Cẩm Ly đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào lòng hắn dịu dàng xem xét các vết thương trên người nàng, còn như đau lòng mà vốt về nó. Nàng sẽ rất cảm động và rủ bớt cảnh giác nếu không cảm nhận được một thứ vừa cứng vừa to phía dưới đũng quần hắn phồng to lên.

Dù không thể nhìn thấy nhưng qua cảm nhận Cẩm Ly đoán người lạ đang chiếm tiện nghi mình có vóc dáng rất đô con lại còn cao ráo. Ở anh ta nồng mùi tin tức tố cà phê rất cuốn hút khá mê người, lại thêm tông giọng trầm nàng đoán già đoán non anh ta cũng thuộc hàng có mỹ mạo. Nói trắng ra là người dễ để lại ấn tượng.

Nàng có quen ai như vậy sao?

Pheromone của một cá thể phản ánh rất nhiều về tích cách của người đó và một alpha trội mạnh mẽ như anh ta lại thêm thứ mùi lãng đạm lại đắng ngắt cho nàng biết gã ta là một thành phần nguy hiểm cần cảnh giác.

- Xin lỗi anh nhưng mà tôi thực sự không biết anh là ai, thực xin lỗi - Cẩm Ly còn nắm lấy bàn tay to lớn đang xoa nắm vết thương trên mặt mình minh họa thêm cho sự hối lỗi.

Thứ nhận lại được làm là một hơi thở dài, cùng một nụ hôn dịu dàng trên mái tóc trắng xù của nàng.

Hắn ta ôm chặt nàng vào lòng bằng cơ thể đồ sộ của mình như muốn nuốt chửng nàng lại dùng chất giọng trầm nhưng lần này sen chút ấm áp của mình giới thiệu.

- Anh tên Dạ Trầm Uyên, nhớ chưa?