Chương 19: Truy nã

Võ Tiểu Đức nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.

Trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: "Chính hắn là người phóng hỏa!"

"Đúng vậy, tận mắt chúng ta nhìn thấy hắn phóng hỏa!"

Lại một người đứng từ xa chỉ Võ Tiểu Đức hô to.

Lúc này đội cứu hỏa và cảnh sát đã đứng dưới lầu, mấy tên cảnh sát nghe vậy thì lập tức đi về phía Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức nhanh chóng liếc nhìn đám người đứng ở phía xa.

Người vừa lên tiếng chính là đám côn đồ hôm qua.

Có vẻ bọn hắn vừa quay lại, muốn nhìn xem lão đại của bọn hắn ra sao rồi.

Cảnh sát đang đi về phía này. Không ổn, trên người mình có súng, lại còn mới đi xuống từ trên lầu.

Chuyện này rất phiền phức.

Hắn không ngờ không chỉ Hạ Huệ Lan có phiền phức, ngay cả mình cũng có phiền phức.

Đinh linh linh ——

Điện thoại di động trong túi quần hắn lại đổ chuông.

Võ Tiểu Đức cầm điện thoại di động lên, phát hiện điện thoại đã tự động nhận cuộc gọi.

Giọng của Triệu Quân Vũ truyền ra từ trong điện thoại:

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc."

"Đêm nay ngươi sẽ trở thành kẻ tình nghi gϊếŧ người phóng hỏa, lệnh truy nã sắp được ban hành. Đặc công đã tiến vào trạng thái chờ lệnh, chuẩn bị bắn chết hoặc bắt ngươi."

"Thật sao?" Võ Tiểu Đức kinh ngạc nói.

"Đừng gọi tên ta. Bây giờ ngươi đếm tới năm, sau đó lập tức nhảy qua tường vây phía bên trái ngươi, đây là chuyện duy nhất ta có thể giúp ngươi." Triệu Quân Vũ nói.

Võ Tiểu Đức lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, mấy tên cảnh sát kia đang đi về phía mình.

"Ta sống ở nơi này! Nhà ta ở ngay trên lầu, mấy tên kia mới là người xấu!" Võ Tiểu Đức hét lớn.

5, 4, 3.

"Đứng tại chỗ đừng di chuyển!" Một tên cảnh sát lớn tiếng hô.

2.

"Tên ngươi là gì?" Một tên khác cảnh sát khác lấy ra còng tay từ sau lưng, vừa đi vừa hỏi.

1.

Võ Tiểu Đức đạp mạnh hai chân xuống đất, cơ thể nhẹ như lông vũ nhảy lên cao, dẫm lên vách tường cao hơn ba mét, sau đó nhảy sang phía bên kia.

Bây giờ thân thể của hắn đã mạnh hơn người bình thường năm lần, nhảy qua bức tường này rất dễ dàng.

Vừa lúc này một chiếc xe tải màu hồng đi đến đây, tài xế thò đầu ra vẫy tay ra hiệu với Võ Tiểu Đức.

Võ Tiểu Đức ngẩng đầu, người này nhìn rất quen mắt.

Hắn chính là một trong những người áo đen vây quanh Triệu Quân Vũ lúc ở thao trường.

Đối phương cũng rất cẩn thận, chuyên môn phái một người mình biết mặt đến đây giúp đỡ.

Võ Tiểu Đức không do dự nữa, chạy đến sau đó nhảy lên xe tải.

Xe tải phát ra tiếng động cơ gầm rú, dồn đủ mã lực, sau đó vọt đi.

Mà ở phía sau nó còn có tám chiếc xe tải giống nhau như đúc lần lượt chạy qua con đường này, sau đó rẽ sang các hướng khác, chẳng biết đi đâu.

Sau mười phút.

Chợ đêm tại ngoại ô.

Trong một cửa hàng lộ thiên lớn.

Võ Tiểu Đức nhìn nam sinh nhã nhặn ngồi đối diện, cười nói:

"Ta đoạt hoa, phả hủy buổi tỏ tình của ngươi, nhưng dường như ngươi không hề ghi hận ta?"

"Không đến mức, không đến mức. " Triệu Quân Vũ đỡ khung kính màu đen trên mặt, cười nói: "Khi Tôn Minh Nguyệt đến thao trường ta mới biết nàng đã có bạn trai."

"Ồ? Trước đó ngươi không biết cho nên mới thổ lộ?" Võ Tiểu Đức kinh ngạc hỏi.

"Từ khi quen nàng đến nay nàng chưa từng từ chối ý tốt của ta, cho nên ta mới bị tình yêu làm choáng váng đầu óc. May mà lúc ấy có ngươi xuất hiện giải vây, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì." Triệu Quân Vũ cười nói, phảng phất đang nhớ lại chuyện lúc ấy.

Vóc dáng của Triệu Quân Vũ không hề lùn, nhưng lại quá thon gầy. Giống như một cây gậy trúc, phảng phất một trận gió cũng có thể thổi bay hắn. Nhưng mọi hành động, cử chỉ của hắn đều cho người ta cảm giác trầm ổn đáng tin.

Ông chủ quán đồ nướng đi tới hỏi: "Hai vị muốn ăn cái gì?"

"Bạn của ta không ăn nội tạng. Ta không ăn gà, những thứ khác đều có thể bưng lên." Triệu Quân Vũ nói.

Lão bản gật gật đầu, quay người rời đi.

"Làm sao ngươi biết ta không ăn nội tạng?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Kỷ nguyên đại số liệu, chỉ cần có tiền là có thể mua được rất nhiều thứ." Triệu Quân Vũ thẳng thắn nói.

Võ Tiểu Đức đánh giá hắn, dần dần hiểu ra vài chuyện.

Dường như thân phận của tên này không hề tầm thường.

Bình dân không thể nào tùy ý lấy được tư liệu của người khác, những thứ này đều đã được đưa vào thỏa thuận quyền riêng tư, được toàn bộ xã hội tuân thủ.

Chuyện đêm đó tại thao trường cũng không bình thường.

Dường như có người đã lên kế hoạch tỷ mỉ. Nếu không thì Triệu Quân Vũ sẽ không có nguy hiểm tính mạng.

Triệu Quân Vũ mở bia, rót cho Võ Tiểu Đức một chén, trịnh trọng nói: "Huynh đệ, đa tạ ngươi giúp ta một lần. Sau này ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy nữa."

"Không cần phải khách khí, vừa rồi ngươi cũng giúp ta một tay." Võ Tiểu Đức cụng ly cùng hắn.

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Triệu Quân Vũ đặt chén rượu xuống, tiếp tục giải thích hành vi của chính mình trước đó: "Tổ tiên nhà ta từng có không ít sản nghiệp, chẳng qua hiện nay đã không lớn bằng lúc trước. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì chút thể diện, trong nhà lại quản ta rất nghiêm khắc, vì áp lực quá lớn cho nên ta mới trốn khỏi người bảo vệ, làm ra hành động ngu ngốc kia."

"Ngược lại, ta cảm thấy ngươi rất dũng cảm. Chí ít ta là không dám làm như vậy." Võ Tiểu Đức nói.

"Nhưng ngươi lại dám tặng hoa cho một tên nam sinh."

"Ta đánh cược ngươi cũng dám."

Hai người cùng nở nụ cười, cảm giác thân thiết hơn không ít.

Triệu Quân Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi có cần ta hỗ trợ chuyện gì không?"

"Thật ra ta có một chuyện muốn hỏi ngươi." Võ Tiểu Đức nói.

"Cứ nói đừng ngại." Triệu Quân Vũ nói.

"Ngươi có biết gì về trận hỏa hoạn đêm nay không?" Võ Tiểu Đức hỏi.

Nụ cười trên mặt Triệu Quân Vũ dần dần biến mất, hắn nhìn thẳng vào mắt của Võ Tiểu Đức nói: "Chuyện này có quan hệ với Hạ Huệ Lan. Ta vẫn đang điều tra, nhưng vẫn chưa biết rõ tình huống cụ thể."