Chương 20: Bằng hữu

"Ta cảm thấy rất khó hiểu, gϊếŧ một tên học sinh nghèo như ta thì bọn hắn được lợi ích gì?" Võ Tiểu Đức nói.

"Đánh tan phòng tuyến tâm lý của Hạ Huệ Lan, buộc nàng đi vào khuôn khổ, nghe lời bọn hắn." Triệu Quân Vũ thản nhiên nói.

"Tất cả chỉ vì kỹ thuật trong tay Lan tỷ?" Võ Tiểu Đức khó có thể tin.

"Chuyện này rất bình thường."

"Bình thường?"

"Có một vài người đạt được vị trí cao không nhờ nhân nghĩa đạo đức, bọn hắn có sở thích làm mọi chuyện thật sạch sẽ. Đây chính là phong cách làm việc của bọn hắn." Triệu Quân Vũ nói.

Chết hết là sạch sẽ nhất.

Võ Tiểu Đức thở dài, cảm thấy có chút khó chịu.

"Ngươi biết nàng đang ở nơi nào không?" Hắn hỏi.

“Ngay cả ngươi cũng bị nhắm tới, điều này chứng tỏ nàng vẫn chưa bị bắt." Triệu Quân Vũ nói.

"Cũng đúng." Võ Tiểu Đức nói.

Triệu Quân Vũ thử dò xét nói: "Ngươi thích nàng?"

"Cùng nhau lớn lên mà thôi." Võ Tiểu Đức nói.

"Chỉ sợ không có đơn giản như vậy."

"Có vài năm ta không có cơm ăn, nàng cho ta cơm ăn."

Triệu Quân Vũ nghĩ nghĩ, lại rót đầy chén cho Võ Tiểu Đức, bình tĩnh nói: "Huynh đệ có ơn tất báo, gặp chuyện lại dám đứng ra, đây là cực tốt, cực tốt."

Hai người uống một chén.

Lúc này đồ nướng đã được bưng lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

"Ngươi rất ít khi ăn xiên nướng?" Võ Tiểu Đức dáng ăn của hắn, hỏi.

"Đúng vậy, yêu cầu trong nhà ta rất nghiêm khắc. Không có nhiều cơ hội được thưởng thức loại đồ ăn được đánh giá là không lành mạnh này." Triệu Quân Vũ nói.

"Vậy bình thường ngươi ăn cái gì?" Võ Tiểu Đức hiếu kỳ hỏi.

"Những thứ có lợi cho sức khỏe, từ khi sinh ra cơ thể ta đã không có đủ khí huyết, không thể tập võ, dễ dàng mỏi mệt nên cần một vài thứ để duy trì tinh lực."

Võ Tiểu Đức nghĩ nghĩ, nói: "Không bằng ngươi cũng luyện Thiết Tuyến Quyền với ta."

Mình đực tổ tiên của đối phương truyền thụ môn công pháp này. Lúc gần người ta còn dặn dò chính mình quan tâm hậu nhân của hắn. Giúp Triệu Quân Vũ một chút cũng không phải việc gì to tát.

Triệu Quân Vũ nghe thấy lời này, nở nụ cười.

Hắn đứng lên, triển khai tư thế bên cạnh quầy đồ nướng, đánh xong một bộ quyền như nước chảy mây trôi đồng dạng.

"Thì ra ngươi cũng ngươi biết nguyên bộ Thiết Tuyến Quyền." Võ Tiểu Đức gật đầu nói.

"Quyền pháp dễ kiếm, nhưng luyện trăm ngàn lần quen thuộc cũng chỉ là hình thức. Nếu muốn chân chính nhập môn thì nhất định phải cảm giác được Tiên Thiên chi lực, dẫn vào cơ thể để sử dụng. Bộ quyền pháp này ai cũng có thể học nhưng để có thể làm được điều mà ngươi làm ở trên thao trường, trăm ngàn vạn người không có một." Triệu Quân Vũ nói.

Võ Tiểu Đức nghe hiểu.

Tiên Thiên chi lực hẳn là hồn lực.

Có hồn lực chất chồng lên thì uy lực của quyền pháp sẽ mạnh hơn mấy chục lần.

Ngay khi mình vừa mới thu được hồn lực thì tố chất thân thể đã tăng lên gấp ba. Sau đó dùng hồn lực thi triển Thiết Tuyến Quyền, khí huyết trong thân thể lập tức vận chuyển một vòng tuần hoàn, gân cốt cùng vang lên, lực lượng của thân thể lại tăng lên đến gấp năm lần!

Hồn lực là căn cơ của tất cả lực lượng!

Đột nhiên.

Điện thoại của hai người đều rung lên.

Một thông bóa hiện lên trên màn hình: "Chú ý, truy nã kẻ hiềm nghi phóng hỏa, gϊếŧ người Võ Tiểu Đức, tin tức chi tiết như sau. . ."

Triệu Quân Vũ nhìn lướt qua, thản nhiên nói: "Huynh đệ, ta vốn có thể ra mặt giúp ngươi bãi bình chuyện này. Nhưng dạo gần đây tình thế không ổn, ngay cả chính ta cũng đang ở trong nguy hiểm, mong ngươi hiểu cho ta."

"Ta hiểu." Võ Tiểu Đức nói.

Triệu Quân Vũ đưa cho hắn một tấm thẻ màu tím và một chiếc mặt nạ thằng hề.

"Chợ đen trong quán rượu Duy Tôn tại Trường Hồng nhai, tháng này quán rượu có chủ đề hóa trang, thuận tiện cho mọi loại người. Ngươi hãy đi vào bằng cửa sau, bằng tấm thẻ này ngươi có thể mua sắm tất cả đồ vật của thế giới ngầm."

"Ngươi hãy mua một cái thân phận mới, chờ đến khi Hạ Huệ Lan bị bắt được thì mọi chuyện cũng sẽ dần lắng xuống, ngươi cũng sẽ an toàn."

Võ Tiểu Đức nhìn Triệu Quân Vũ một chút, ngạc nhiên nói: "Người cẩn thận như ngươi, tại sao lại làm ra loại chuyện tỏ tình trước mặt đám đông?"

Triệu Quân Vũ quay mặt qua chỗ khác, nói ra: "Hổ thẹn, hổ thẹn, đừng nhắc lại nữa."

Võ Tiểu Đức cất tấm thẻ đi, lại nhìn chiếc mặt nạ thằng hề.

"Dường như người đeo mặt nạ đều là nhân vật lợi hại, nếu ta đeo thứ này có phải là có chút bắt mắt?" Hắn tự nhủ.

"Không đến mức. Vũ hội hóa trang mà, càng bắt mắt càng tốt." Triệu Quân Vũ nói.

Võ Tiểu Đức đeo lên tấm mặt nạ kia, bỗng nhiên nói: "Triệu Quân Vũ, thật ra ngươi không cần làm những thứ này vì ta."

"Kết giao bằng hữu mà thôi. Sau này có rảnh thì chúng ta có thể hẹn nhau uống rượu tán gẫu." Triệu Quân Vũ cười nói.

"Ta họ Võ, bằng hữu đều gọi ta Tiểu Võ, ngươi cũng có thể gọi như vậy." Võ Tiểu Đức đứng lên nói.

Triệu Quân Vũ cũng đứng lên, nâng chén nói: "Vừa đi vừa về ước chừng một giờ, ta sẽ ở đây đợi ngươi."

"Không cần chờ, ta có việc cần làm." Võ Tiểu Đức nói.

"Được, vậy để ta sai người đưa ngươi đi." Triệu Quân Vũ nói.