Chương 21: Trường Hồng Nhai

Người áo đen ở bên đường đã khởi động xe.

Triệu Quân Vũ đứng trong cửa hàng đố nướng dõi mắt nhìn theo.

Ô tô nhanh chóng đi xa.

Qua mấy giây, Triệu Quân Vũ mới ngồi xuống, rót cho mình một ly bia đầy. Nâng lên chén nhựa dùng một lần về phía trăng sáng, mở miệng nói:

"Người tập võ có thể có dũng khí như vậy thật hiếm có, đáng tiếc, đáng tiếc."

"Thiếu gia, ngươi đang nói cái gì? Làm sao ta nghe không hiểu?" Ông chủ quán nướng đứng bên thắc mắc hỏi.

"Hắn sẽ không trở về." Triệu Quân Vũ nói.

"Thiếu gia chuyên môn ở lại đây chờ hắn, vậy mà hắn lại không trở lại?"

"Không nên tức giận, hắn muốn đi cứu bằng hữu của mình. Ta hoàn toàn không nhìn thấy hắn có chút khả năng thành công nào."

"Vậy thật đúng là đáng tiếc. Bây giờ chúng ta dọn quán trở về sao?"

"Cứ ở đây chờ một tiếng đi. Nếu đã nói ra thì phải làm được."

Triệu Quân Vũ giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Trường Hồng nhai.

Dọc theo con đường này đều là quán rượu và bar, rồng rắn lẫn lộn, ngựa xe như nước. Gần nửa đêm sẽ có âm nhạc rung trời, cô cùng náo nhiệt.

Võ Tiểu Đức xuống xe, trên mặt đeo mặt nạ thằng hề, một đường đi nhanh, vòng qua chính diện của khu phố, gõ cửa hông của một quán rượu.

Camera trên cửa nhắm ngay hắn.

Võ Tiểu Đức xuất ra tấm thẻ kia, quơ quơ ra hiệu.

Chờ mấy hơi, cửa được mở ra.

Võ Tiểu Đức đi vào.

"Tiểu Sửu tiên sinh, ta chưa từng nhìn thấy mặt nạ của ngài." Người phụ trách đón khách nói.

"Ta rất ít khi tới nơi này." Võ Tiểu Đức nói.

"Ngài đến để tìm thú vui, hay là làm chính sự?"

"Làm chính sự."

"Mời đi theo ta." Người kia mỉm cười nói.

Lúc này mới hơn tám giờ tối, bên trong quán rượu cũng không đông người, tiếng âm nhạc cũng rất nhẹ nhàng.

Võ Tiểu Đức đi theo người kia vào sâu bên trong, đi vào một gian phòng sâu trong quầy rượu.

"Hoan nghênh."

Một tên nam tử đầu trọc đeo kính râm ngồi trên ghế salon, vừa hút xì gà, vừa nâng ly chào đón Võ Tiểu Đức.

Trên ghế sa lon còn có năm sáu nữ tử trang điểm rất xinh đẹp.

Mấy tên đại hán vạm vỡ hoặc đứng hoặc ngồi, canh giữ ở cạnh cửa. Trên mặt đều là vẻ hung ác và kiệt ngạo.

"Ta cần mua sắm một ít đồ." Võ Tiểu Đức nói.

Nam tử đầu trọc tại kia vung tay ra hiệu, lập tức có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

" Khách hàng số 3057, thẻ bạch kim, thời hạn thẻ: Bốn năm, vô danh."

Nam tử đầu trọc "Chậc chậc" hai tiếng, phun ra một vòng khói nói: "Chiếc thẻ bạch kim này chưa từng dùng qua. Trong tài khoản chắc hẳn còn không ít tiền, ngươi có muốn tiêu ít tiền hay không, hôm nay ca ca mang ngươi chơi đùa thâu đêm?"

"Không cần." Võ Tiểu Đức bình tĩnh nói.

"Giọng của các hạ nghe rất trẻ trung, không chừng còn chưa đến 18 tuổi. Ha ha, có được chiếc thẻ này đại biểu cho ngươi có thể tùy tiện tiêu tiền. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi nhìn xem một mặt thật sự phồn hoa của thế giới này." Nam tử đầu trọc nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng ố vàng.

"Ta nói không cần." Võ Tiểu Đức nói.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"Đi, tất cả cút, lăn ra ngoài." Nam tử đầu trọc bực bội đuổi đám người xung quanh.

Những nữ tử xinh đẹp ngồi cạnh hắn lập tức đứng dậy, rời khỏi gian phòng.

Đám thuộc hạ của hắn lập tức vây quanh Võ Tiểu Đức.

"Tiểu tử nhà ngươi—— "

Nam tử đầu trọc đang muốn nói vài câu đe dọa, nhưng đột nhiên ngừng lại.

Chỉ thấy nam tử đeo mặt nạ thằng hề bỗng nhiên vươn tay ấn nhẹ một cái lên trên tường.

Trên tường lập tức xuất hiện một dấu tay sâu vài cm.

Bên trong ngoại trừ xi măng còn có một tấm thép trang trí, ngay cả sắt thép cũng bị ấn xuống, lõm sâu vào trong vách tường.

Nam tử kia làm chuyện này hết sức nhẹ nhàng, dường như đang xé nát một trang giấy mỏng.

Thằng hề thu tay lại, không nói một lời. Chỉ yên lặng ngồi ở chỗ đó, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nam tử đầu trọc khựng lại trong chớp mắt, đột nhiên cười to nói: "Tới tới tới, hảo huynh đệ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mau tới đây ngồi uống một chén cùng ta."

"Mấy nha đầu không có mắt các ngươi, ngây người ra đấy làm gì? Phỉ Phỉ, Tiêu Tiêu, còn có Lệ Lệ mau mau hầu hạ khách quý!"

Các nữ hài cười lên, vờn quanh bên người Võ Tiểu Đức.

"Không cần những thứ này, ta không có thời gian. Lập tức phải mua vài thứ." Giọng nói của Võ Tiểu Đức phát ra từ sau mặt nạ.

"Được, được, nghe ngươi."

Nam tử đầu trọc phất tay để các nữ hài lui xuống, sau đó tự mình rót một chén rượu đưa cho Võ Tiểu Đức, hỏi: "Huynh đệ, ngươi muốn mua những gì?"

"Một cái thân phận."

"Dùng bao lâu?"

"Bảy ngày."

"Bảy ngày?"

"Đúng, thời gian của ta rất quý giá, bảy ngày. . . hẳn là đã đủ."

"Không có vấn đề, ngươi chọn đi."

Nam tử đầu trọc vỗ tay phát ra tiếng, mở miệng nói: "Thiến Thiến, loại phục vụ số 21, mở ra hình ảnh ba chiều để khách hàng lựa chọn."

Lập tức hàng loạt hình ảnh ba chiều xuất hiện trong gian phòng, là hình ba chiều của vài nam tử vóc dáng cao thấp mập ốm đều đủ.

Võ Tiểu Đức nhìn những hình ảnh này, hỏi: "Có thể tin được không?"

"Tuyệt đối đáng tin, những người này đều đang ở chỗ của ta. Sau khi ngươi tuyển chọn thì bọn hắn sẽ mất tích một ngày, mà ngươi sẽ lấy thân phận của bọn hắn xuất hiện trên đường cái."

Nam tử đầu trọc tăng thêm giọng nói: "Trong khoảng thời gian này dù cho xuất hiện bất cứ vấn đề hay tội danh gì thì đều sẽ được tính trên đầu bọn hắn, kể cả là gϊếŧ người."