Chương 31: Giang hồ gặp lại

Bây giờ ở trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình lão nhân tên Trương tổng.

Cơ hội tuyệt vời để ra tay.

Nhưng quạ đen vẫn là không nhúc nhích.

Rốt cuộc lão già này muốn làm gì mà lại đi một mình vào phòng làm việc của Hạ Huệ Lan, còn đuổi tất cả mọi người ra ngoài?

Chỉ thấy hắn bật máy tính của Hạ Huệ Lan, nhanh chóng nhập một chuỗi mật mã dài.

Trên màn hình máy tính lập tức hiện ra một cửa sổ mới. Yêu cần phải nhập mật mã.

Lão già kia lấy điện thoại di động ra, đang muốn kết nối thì đột nhiên điện thoại của hắn lại vang lên tiếng chuông.

Hắn nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình sau đó lập tức kết nối.

Trong điện thoại truyền ra một giọng nói: "Mọi chuyện sao rồi? Người của ngươi đã tìm được tên học sinh kia và Hạ Huệ Lan chưa?"

"Xin ngài yên tâm, bọn hắn đã bắt được Hạ Huệ Lan. Ta cũng sẽ chuẩn bị tài liệu ngay bây giờ, lát nữa đích thân ta sẽ mang lên cho ngài." Lão già tên Trương tổng vội vàng đáp.

"Ừm, dùng người bên cạnh nàng để uy hϊếp, biện pháp này không tệ. Ngươi làm tốt, lát nữa đến tầng 87 tìm ta." Người kia nói.

"May mà có ngài ban bố lệnh truy nã, nếu không thì mọi chuyện cũng không thể thuận lợi như vậy. Mọi chuyện đều nhờ có ngài chỉ đạo." Lão đầu nhi xu nịnh nói.

"Được rồi, ta chờ ngươi tới."

Điện thoại cúp máy.

Lão già kia chần chờ một chút sau đó lại gọi đến một số khác.

"Bọn hắn đã đưa Hạ Huệ Lan tới chưa? Bảo nàng nói ra mật mã, bây giờ ta cần đến." Lão đầu nhi nói.

Người ở đầu dây bên kia vội vàng đáp lại:

"Trương tổng, bọn hắn chưa từng trở về, chúng ta đã điều động vệ tinh điều tra, phát hiện thi thể của bọn hắn tại một bãi rác, Hạ Huệ Lan biến mất."

"Ngươi nói cái gì?" Lão già kia đột nhiên đứng dậy, tức giận nói.

"Trương tổng, tất cả người chúng ta cử đi bắt nàng đều đã chết!" Người kia nói.

Trương Tổng sửng sốt mấy giây, giận dữ hét: "Nhanh, cử thêm người, lập tức cử thêm người đi bắt nàng!"

"Vâng!"

Sau khi cúp máy, lão già kia lại bấm một số điện thoại khác, mở miệng nói: "Lập tức đi bắt tên tiểu tử tên Võ Tiểu Đức, ta ra gấp đôi tiền. Cho dù hắn đã chết thì các ngươi cũng phải đem thi thể về đây cho ta. Tốt nhất các ngươi hãy mau chóng hoàn thành ủy thác, nếu không…. "

Soạt!

Một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên.

Ngay sau đó, một bàn tay bịt chặt miệng của Trương tổng, một tay khác đoạt lấy điện thoại trong tay hắn.

"Hủy bỏ ủy thác." Võ Tiểu Đức nói.

"Vì sao?" Người ở đầu dây bên kia thắc mắc hỏi.

"Bởi vì hộ khách của các ngươi đã sắp chết." Võ Tiểu Đức nói.

Trong điện thoại truyền ra một tiếng chửi rủa.

Võ Tiểu Đức tắt điện thoại di động, kéo Trương tổng đến gần cửa sổ, nói khẽ: "Ngươi có ngạc nhiên hay không?"

Hai mắt của lão già này đột nhiên co lại, vung vẩy tay chân, kích động muốn nói gì đó nhưng lại bị Võ Tiểu Đức che miệng, không thể phát ra âm thanh gì.

Võ Tiểu Đức nhíu chặt lông mày, luôn cảm thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó.

"Dường như còn thiếu gì đó.."

Hắn suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lấy ra một ống thuốc từ trong ngực, tiêm lên cánh tay mình.

Chỉ một lát sau, tất cả ngụy trang trên mặt biến mất, những vật liệu, gel , mỡ giả cũng bị hắn lột ra.

"Hóa ra là ngươi, Võ Tiểu Đức!" Lão già kia bừng tỉnh nói.

Võ Tiểu Đức nói: "Năm đó ta đã từng gặp ngươi, khi đó chỉ cảm thấy những người như ngươi quả thật là không tầm thường, là lực lượng dẫn đầu nhân loại phát triển. Đến tận bây giờ mới phát hiện, thì ra các ngươi lại xấu xa như vậy."

"Ta chỉ là một tên học sinh bình thường nhưng các ngươi lại muốn gϊếŧ ta, còn muốn ép buộc Lan tỷ, vậy ta sẽ xử lý các ngươi trước."

Võ Tiểu Đức tay vừa dùng lực, xách cả người lão già này đặt lên trên bệ cửa sổ.

"Ngươi có di ngôn gì không?” Võ Tiểu Đức vô cùng bình tĩnh nói.

Lão già này hoảng hốt, vội nói: "Chờ một chút, ngươi không biết kỹ thuật mà Hạ Huệ Lan nắm giữ có tầm, quan trọng đến mức nào đâu! Ngươi còn chẳng biết rõ diện mạo thật sự của thế giới này. Chúng ta đang trợ giúp cả thế giới, trợ giúp toàn bộ loài người. Ngươi không thể gϊếŧ ta!"

"Đó là kỹ thuật của nàng đúng không?" Võ Tiểu Đức hỏi.

"Nàng nên cống hiến vì nhân loại!" Lão đầu nhi mặt đỏ lên nói.

"Không sai, đúng là nàng nên cống hiến vì nhân loại. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến các ngươi?" Võ Tiểu Đức lại hỏi.

"Nàng từ bỏ, ngươi biết không? Nàng không bằng lòng làm như vậy!" Lão đầu nhi nói.

"Không phải ngươi mới nói muốn nàng phải ngủ cùng ngươi sao? Đương nhiên là nàng không bằng lòng." Võ Tiểu Đức nói.

Vẻ phẫn nộ trên mặt Trương tổng lập tức cứng lại.

Võ Tiểu Đức không hiểu nói: "Đạo văn thì đạo văn, háo sắc thì háo sắc, sao các ngươi lại cứ phải làm ra vẻ mình đang đứng về phía chính nghĩa vậy?"

Hắn thò đầu nhìn xuống dưới đường, thấy phía dưới không có ai, tiện tay ném lão già này ra ngoài cửa sổ.

Lão già nàng bị ném ra giữa không trung, trong miệng hắn lập tức phát ra một tiếng hét vô cùng chói tai.

Võ Tiểu Đức lại hóa thành quạ đen bay ra ngoài, bắt lại hắn sau đó ném vào trong phòng làm việc.

"A a a a a —— "

Cả người hắn tê liệt, ngồi bệt trên đất, vẫn điên cuồng gào thét.

Võ Tiểu Đức ngồi xổm ở trên mặt bàn , chờ hắn kêu mệt mới nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác vừa rồi thế nào?"

"Rất tuyệt vọng đúng không?" Võ Tiểu Đức cười tủm tỉm hỏi.

"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Muốn tiền? Hay là thứ gì khác? Ta có thể cho ngươi mọi thứ ta có, chỉ cần ngươi tha ta một mạng." Lão già nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không cần, ta đã có đủ rồi." Võ Tiểu Đức nói.

"Đủ rồi? Đủ cái gì?" Trong lòng Trương tổng nói lên cảm giác chẳng lành, đưa tay muốn lấy thứ gì đó ở trong túi nhưng lại bị Võ Tiểu Đức đè lại.

"Nhìn thấy ngươi tuyệt vọng như vậy là đủ rồi."

Võ Tiểu Đức mỉm cười, tiếp tục nói: "Thời gian qua Lan tỷ phải làm việc dưới tay ngươi, chắc chắn nàng rất khổ cực. Nhưng mà thôi, chúng ta cũng không thích so đo với người khác."

Trương tổng ngồi trên mặt đất, có chút ngây ngẩn. Hắn thật sự muốn tha cho mình?

"Ngươi sẽ thả ta đi?" Hắn hỏi ra thắc mắc trong lòng.

"Đúng." Võ Tiểu Đức nói.

Trương tổng bò dậy từ dưới đất, vừa mới đứng thẳng người, đang muốn nói gì đó…

Võ Tiểu Đức lập tức đạp cho hắn một cước, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài cửa sổ, tạo thành một đường parabol hoàn hảo ở trên không trung.

Một hơi.

Hai hơi.

Ba hơi.

Lần này Võ Tiểu Đức không có ý định cứu hắn nữa.

Rốt cục, tiếng hét dài thảm thiết của Trương tổng đã im bặt.

Lúc này Võ Tiểu Đức mới xoay người, rút ra một tờ giấy trên mặt bàn lau tay mình, tự nhủ:

"Có lẽ làm vậy có thể khiến cho Lan tỷ bớt giận. Hôm nay ta làm chủ việc này, từ nay xóa bỏ ân oán giữa hai người các ngươi."

"Hẹn giang hồ gặp lại."