Chương 32: Dàn xếp ổn thỏa

"Hình như vừa rồi hắn đang báo cáo với ai đó, người kia ở… "

"Tầng 87." Nha tiếp lời.

"Chúng ta đi thôi!"

Võ Tiểu Đức nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ, lập tức hóa thành một con quạ đen, bay vòng quanh cao ốc một hồi đã tìm được tầng 87.

Quạ đen chỉ quan sát một chút đã tìm thấy một phòng làm việc còn le lói ánh đèn.

Bên trong có một người nam nhân vắt chéo hai chân, một tay cầm xì gà, một tay khác cầm điện thoại, đang luôn mồm nói gì đó, nước bọt bắn tung tóe.

Hơn nữa cửa sổ của căn phòng làm việc này còn đang mở.

Quạ đen cũng không vội vã bay vào, chỉ đậu ở bệ cửa sổ lắng nghe.

"Vương cục trưởng, chuyện của chúng ta đã giải quyết. Có bắt được tên tội phạm truy nã kia hay không đã không quan trọng. Nhưng ngài yên tâm, thỏa thuận giữa chúng ta vẫn được đảm bảo."

"Hứa hẹn không thay đổi, chúng ta đã chuẩn bị kỹ thứ ngài muốn, thư ký của ta đã sẵn sàng lên đường mang nó đến chỗ ngài.."

"Vâng, nếu như bắt được thì cứ lập tức gϊếŧ chết. Tránh cho sau này xảy ra chuyện gì khác ngoài ý muốn. Ngài đang ở…"

"Đường Tân Giang? Các ngươi đánh bài ở nơi nào?"

"Khách sạn Thực Thần, phòng 308? Vâng, ta sẽ sai hắn lên đường ngay."

Cúp điện thoại, nam nhân kia lại dùng điện thoại, gửi đi một tin nhắn bằng giọng nói: " Khách sạn Thực Thần trên đường Tân Giang, Vương cục trưởng đang đánh bài ở đó, giao đồ vật cho hắn."

Sau khi gửi xong Thánh Nhân.

Nam nhân ném điện thoại di động lên trên ghế salon, hít sâu một hơi xì gà, khẽ thở dài: "Cuối cùng cũng xử lý xong chuyện này."

"Có lẽ là chưa xong đâu."

Một giọng nói vang lên trong phòng.

Nam nhân kia giật mình quay đầu nhìn lại.

Bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi trên bệ cửa sổ, vô cùng hứng thú quan sát chính mình.

"Võ Tiểu Đức!" Tên nam nhân kia thốt lên.

Hắn vọt tới trước bàn, đưa tay muốn nhấn một cái núi màu đỏ bên trên.

Đùng!

Cánh tay của hắn bị đánh trúng, cả người như bị sét đánh, mất thăng bằng liên tục lui về phía sau mấy bước.

Lúc này Võ Tiểu Đức đã đứng trước bàn, thu hồi tay của mình. Dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn cái nút màu đỏ trên bàn, sau đó quay đầu nhìn về nam nhân kia.

"Ngươi hẳn là đại nhân vật, bằng không thì cũng không có năng lực phát ra lệnh truy nã ta."

Võ Tiểu Đức nói.

Vẻ mặt tên kia liên tục biến đổi, muốn nhấc chân lùi lại. Nhưng bỗng phát hiện thân thể của mình vẫn đang tê dần, không thể cất bước.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao hắn chỉ đánh mình một chưởng mà bây giờ cả người mình lại không thể nhúc nhích?

"Ngươi hiểu lầm, kỳ thật chúng ta chỉ muốn tìm Hạ Huệ Lan mà thôi. Không hề có ác ý gì với ngươi." Nam nhân gượng cười nói.

Hắn cười một tiếng, Võ Tiểu Đức cũng cười theo.Tthậm chí đi lên trước thân mật vỗ vai hắn, nói ra: "Thật ra các ngươi đã hiểu lầm một chuyện."

"Xin ngài chỉ giáo, nếu có chỗ nào sai sót thì nhất định chúng ta sẽ sửa đổi." Nam nhân nghiêm túc nói.

"Các thông báo trên TV nói là ta phóng hỏa, gϊếŧ người, cực kỳ hung tàn, ngay cả người bình thường cũng không buông tha. Thế nhưng là các ngươi không để ý đến một chuyện vô cùng quan trọng." Võ Tiểu Đức nói.

"Chuyện gì?" Nam nhân nhịn không được hỏi.

Võ Tiểu Đức nhìn sâu vào mắt hắn, nói khẽ: "Các ngươi không nghĩ tới khả năng ta đúng là loại người như vậy."

Nam nhân ngây người, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán hắn, lưng áo cũng đã ướt đẫm.

"Là chúng ta vô tri, xin đại nhân ngài rộng lòng tha thứ, đừng chấp nhặt với tiểu nhân vật như chúng ta. Đúng, bồi thường! Ngài muốn thứ gì xin hãy nói với ta, bất kể là thứ gì ta đều sẽ bồi thường cho ngài."

Nam nhân nở nụ cười lấy lòng, nịnh nọt nói.

"Có một nữ nhân trúng tà thuật bị trói trên ghế trong nhà Hạ Huệ Lan. Ta rất hiếu kì ai là người thi triển tà thuật kia." Võ Tiểu Đức nói.

"Đó là người do đạo sư của Hạ Huệ Lan tìm! Hắn bỏ ra một khoản tiền lớn treo thưởng trên chợ đen, mượn tay của mấy tên ác đồ trong đó làm!" Nam nhân vội vàng nói.

"Người ở trong khách sạn Thực Thần trên đường Tân Giang là ai?"

" Vương trưởng cục của Cục phòng giữ Đế quốc, hắn chính là người ra lệnh truy nã."

Võ Tiểu Đức yên lặng gật đầu.

Cục phòng giữ Đế quốc là cơ quan phía trên cục cảnh sát, quản lý quân đội và cảnh sát.

Nhân vật như vậy muốn phát lệnh truy nã toàn quốc không phải là việc khó, không cần tốn quá nhiều sức.

"Được rồi, ta đã hỏi xong, mời lên đường —— "

"Chờ một chút! Ta có một bí mật muốn nói cho ngươi! Là bí mật lớn được ẩn giấu dưới tầm hầm 130 của công ty chúng ta." Nam nhân vội vàng nói.

"Không nghe." Võ Tiểu Đức nói.

Nam tử lớn tiếng nói: "Nó có thể khiến ngươi biết được bí mật chân chính phía sau! Ta sẽ hiến nó cho ngươi, chỉ xin ngươi tha ta một mạng, thật ra đó là một bộ xương to lớn của… "

Võ Tiểu Đức tức giận, lấy tay che miệng của hắn, đè hắn lên tường nói:

"Im miệng! Ngươi cho rằng ta sẽ hiếu kỳ sao?"

Ánh mắt của nam tử kia đảo loạn, miệng phát ra tiếng ngắc ngứ ô ô nhưng lại không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh

Võ Tiểu Đức nói: "Lan tỷ từng nói với ta, công ty của các ngươi có quá nhiều bí mật, rất nhiều đều là thí nghiệm tuyệt mật của quốc gia. Một khi có người nói ra những chuyện này, sẽ kích hoạt đến đầu cuối tin tức của mọi thiết bị liên lạc xung quanh, truyền tin về trí não trung ương. Sau đó trí não trung ương sẽ kiểm tra mức độ bí mật đã bị bại lộ."

Hắn lắc đầu, hạ giọng nói: "Ta không thèm quan tâm các ngươi có bí mật gì, ta chỉ tới đây để dàn xếp mọi chuyện sao cho ổn thỏa."

Võ Tiểu Đức xách hắn đến bên bệ cửa sổ, lại thò đầu ra ngoài nhìn một chút. Sau khi chắc chắn rằng sẽ không rơi trúng đầu i thì mới quăng nam nhân này ra ngoài cửa sổ.

Hắn ta cũng phát ra tiếng gào thét cáo vυ"t, tạo ra một đường parabol hoàn mỹ sau đó rơi thẳng xuống mặt đất.