Chương 2: Kim ốc tàng kiều (2)

Hương Thảo pha một cốc nước mật ong hoa nhài ấm nóng, Thịnh Kiều Di tranh thủ lúc nàng đi kéo mở bức màng, nghiêng tay, làm đổ một nửa cốc nước trước ngực mình, vừa vặn lấp đi mảng sủng ướt do mồ hôi túa ra.

Hương Thảo vừa quay đầu lại, liền thấy Thịnh Kiều Di ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ngực mình, hô nhỏ một tiếng, “Ai nha tiểu thư, có nóng không?”

Thịnh Kiều Di lắc đầu, trên mặt còn treo ý cười, “Không nóng, rất ấm, tôi mới vừa trượt tay.”

Hương Thảo một bên tiếp nhận cái ly, một bên nhắc nhở, “tôi hảo tiểu thư, cô làm tôi sợ muốn chết, nếu bị bỏng thì phải làm sao bây giờ, lão gia nhất định sẽ lột da tôi.”

Hai người cũng trạc tuổi nhau, tính tình Thịnh Kiều Di lại ôn hòa, sau 5 năm, Hương Thảo đối với vị đại tiểu thư bật nhất Bến Thượng Hải trước mặt này, cũng không còn thận trọng trong lời ăn tiếng nói như lúc ban đầu.

Thịnh Kiều Di rũ xuống mí mắt, cười cười không nói gì thêm.

Sau khi rửa mặt, Thịnh Kiều Di thay một thân váy liền áo Tây Dương sắc vàng nhạt, đứng trước gương soi đánh giá chính mình.

Người trong gương mi thanh ngấn lệ, môi đỏ má phấn, mũi không quá cao, lại thon nhỏ tinh xảo, vốn là dung nhan xinh đẹp diễm lệ thậm chí có chút diễm tình, nhưng vì đôi mắt kia ngập nước ướŧ áŧ lộ rõ nhút nhát sợ sệt, khiến nàng trở nên nhu nhược vô hại, yếu ớt đáng thương.

Hương Thảo tán thưởng, “Tiểu thư cô thật xinh đẹp.”

Trong gương cô gái ngượng ngùng nhìn nàng mỉm cười, hơi nước trong mắt càng tăng lên, sóng nước lóng lánh.

Hương Thảo tim đập nhanh, nghẹn nửa ngày, phun ra hai chữ, “Thật đấy.”

Nàng trước nay chưa từng thấy ai xinh đẹp như tiểu thư nhà mình, ngay cả nữ minh tinh được in trên báo đều kém xa tiểu thư.

Ngoan ngoãn như vậy, khó trách có người nói, lão gia độc nhất lưu lại tiểu thư, là bởi vì ham…

Hương Thảo ánh mắt bất tri bất giác rơi xuống bộ ngực cô gái trong gương, nghĩ đến bản thân đã từng thoáng nhìn thấy cảnh xuân, gương mặt ứa ra khí nóng, liền thầm mắng chính mình.

Lão gia đối với tiểu thư tốt đến như vậy, chẳng khác gì khuê nữ thân sinh, cô sao có thể sẽ vì vài lời đồn thổi thô tục mà miên man suy nghĩ, lần sau nếu nghe thấy có người nói bậy, cô nhất định sẽ ra mặt thoá mạ bọn họ trận.

“Tiểu thư, chúng ta xuống lầu đi.”

Thịnh Kiều Di nhìn sắc mặt nàng liền đoán ra bảy tám phần, đáy mắt hiện lên một tia tự giễu.

Từ khi Hạ Diễn nắm quyền phương hội, những đồn đãi vớ vẩn về hắn vẫn không ngừng lan truyền, nàng cũng không phải là ở trong l*иg sắt, sao có thể không hay biết gì, nếu nàng muốn làm bộ không biết, bà Liễu cũng sẽ thời khắc để yên cho nàng.

5 năm trước, khi hội trưởng Phổ Hoa thương hội Thịnh Văn Thành bị thế lực đối địch Tào Bang mai phục, chết thảm ở đầu đường. Cũng trong ngày hôm ấy, thê tử Thịnh Văn Thành, mẹ ruột của Thịnh Kiều Di, Qua Nhĩ Giai được đưa vào bệnh viện vì hút quá liều nha phiến, kéo dài hai ngày vẫn là hương tiêu ngọc vẫn.

Theo đó, tình nhân Thịnh Văn Thành dưỡng bên ngoài còn cả đứa con trai riêng tám tuổi cũng mất tích thần bí. Nửa tháng sau, trên sông Hoàng Phố nổi lên hai tản thi thể vô danh, khuông mặt phình to biến dạng đến không thể nhận ra, nhưng thân hình thật sự lại xấp xỉ hai người.

Huynh đệ Hạ Diễn kết bái với Thịnh Văn Thành năm sưa, ngày đó đứng ra chủ trì đại cục, dẫn dắt tìm Tào Bang vì đại ca báo thù, thuận lý thành chương mà trở thành hội trưởng tân nhiệm.

Thịnh gia vốn con cháu không vượng, vừa bảy tám tuổi đã chết yểu.

Vì đại ca báo thù, e chỉ là tiết mục Hạ Diễn tự biên tự diễn.

Các lão già trong Phổ Hoa thương hội không thể không than, tân hội trưởng đủ thủ đoạn, đủ mưu kế, cũng đủ tàn nhẫn.

Ai mà không biết Hạ Diễn chẳng qua chỉ là một cô nhi lăn lộn trên bến tàu, nhớ có Thịnh Văn Thành đề bạt mới có thể từng bước thăng chức, không nghĩ tới hắn ngược lại lấy ơn báo oán, cơ hồ đồ sát trên dưới Thịnh gia.

Vốn tưởng rằng Thịnh Kiều Di cũng khó lòng thoát khỏi ải tử thần, không ngờ Hạ Diễn thế nhưng thu tay, đem tiểu cô nương nuôi dưỡng.

Chẳng lẽ là vì muốn chứng minh bản thân nhân từ, không phải là hạn người đuổi tận gϊếŧ tuyệt? Tuy hơi gượng ép, nhưng cũng chỉ có thể là vì lý do này, nếu không lưu lại một tiểu nha đầu mười hai tuổi thì có ích lợi gì.

Dưỡng hai năm ba năm thì tống cổ gả chồng, hoặc là dứt khoát làm cho tiểu cô nương “Bệnh nặng kéo dài, không trị bỏ mình”.

Nhưng hiện tại Thịnh Kiều Di đã 17 tuổi, chi phí ăn mặc, tất cả đều là tốt nhất, nào có người nào giả vờ làm được đến như vậy

Hai năm trước vóc dáng Trước Thịnh Kiều Di rất gầy yếu, đám quần chúng chỉ có thể nói Hạ Diễn làm việc thâm sâu không lường. Mấy năm nay nàng sắc vóc nẩy nở, nhan sắc kiều diễm, giữa lông mày đôi mắt còn mơ hồ có vài nét tương tự Qua Nhĩ Giai, vì thế mới nói.

Suy diễn ra thật nhiều chuyện xưa, kết luận lại chỉ có một, là vì Hạ Diễn tuệ nhãn thức châu (1), sớm đã coi trọng sắc đẹp của nàng, muốn kim ốc tàng kiều.

Đối với chuyện này, Thịnh Kiều Di tỏ vẻ, nếu thật là như vậy cũng không sao, chỉ là da thịt mà thôi, ai muốn thì lấy đi, tốt nhất không cần ngày nào cũng mơ thấy chính mình bị gϊếŧ.

Nhưng mà sự thật là, Hạ Diễn chưa bao giờ động đến một đầu ngón tay của nàng.

Chú thích:

(1) Tuệ nhãn thức châu: đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người ta

————————-

Ai đang hóng thì lên tiếng đi, để mị không âm thầm drop vì cô đơn~><