Chương 3: Anh trai nuôi

Thịnh Kiều Di đi đằng trước, Hương Thảo cụp mắt quy cũ theo sau.

Hai người xuống lầu đi thẳng đến nhà ăn, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người ở trên bàn cơm.

Hạ Diễn đang đọc báo, nghe được tiếng bước chân, theo tiếng động nhìn thấy một góc váy sắc vàng nhạt, ánh mắt dịu đi ba phần, “Kiều kiều tới đây.”

Hạ Diễn tướng mạo anh tuấn không thể bàn cãi, có thể từ một cô nhi ở bến tàu liếʍ máu sống qua ngày, một bước trở thành huynh đệ kết nghĩa của hội trưởng Phổ Hoa thương hội, đương nhiên dáng vẻ bề ngoài nhất định phải xuất chúng.

Mười năm trước, Thịnh Kiều Di lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền cảm giác được người này ưu tú bất phàm chi lan ngọc thụ, chỉ duy một đôi mắt nhanh nhẹn sắt bét, tựa như muốn đâm người.

Mười năm sau, vẫn là gương mặt anh tuấn của ngày đó, chỉ là năm tháng lắng đọng trên người hắn quá nhiều, tướng mạo chỉ xếp thứ hai, khí chất trong mỗi cái giơ tay nhấc chân mới thật làm lòng người say đắm. Cặp mắt kia cũng bị mài giũa càng thêm thâm sâu không thấy đáy, khó lòng mà nắm lấy.

Tựa như hiện tại, hắn nhìn nàng, nàng lại không thể biết được người này đến tột cùng là muốn mạng nàng, muốn thân thể nàng, hay là dứt khoát cái gì cũng không cần.

Thịnh Kiều Di trong lòng nhảy dựng, trên mặt càng thêm ngoan ngoãn, giơ lên tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, gọi một tiếng, “Tứ thúc.”

Thịnh Văn Thành trong lúc trầm mê tửu sắc, kết bái cả đám huynh đệ vô tích sự, tính ra cũng chừng mười mấy người, Hạ Diễn đứng hàng thứ tư. Thịnh Văn Thành 5 năm trước đi đời nhà ma, còn lại hai người cấp bật xếp trên hắn, hiện giờ cũng chẳng biết đã đi đâu, thế nhưng cách xưng hô tứ gia này vẫn tiếp tục được sử dụng, Thịnh Kiều Di cũng theo lẽ gọi một tiếng tứ thúc.

Hạ Diễn đứng lên, tự mình kéo ra chiếc ghế bên cạnh nói, “Ngồi.”

Hắn hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi cùng vest kiểu Tây, tóc vuốt keo chải gọn ra sau đầu, thoải mái hào phóng lộ ra gương mặt được trời ưu ái.

Thịnh Kiều Di ngoan ngoãn ngồi xuống. Hạ Diễn cũng không vội vã rời đi, một tay đặt trên lưng ghế của nàng, quay đầu phân phó người hầu, “dọn cơm lên.”

Cả cơ thể nàng liền bị bóng dáng của hắn bao phủ, hơi thở giao thoa, quẩn quanh hương vị hỗn hợp của nước hoa Cologne cùng cây thuốc lá.

Nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, lòng bàn tay Thịnh Kiều Di hơi đổ mồ hôi, đơn giản chuyển tầm mắt đến người đối diện, mỉm cười nói, “Đại ca, sớm.”