Chương 4: Anh trai nuôi (2)

Lục Anh Thời vừa thấy nàng, tròng mắt nâu trà ảm đạm hơi chuyển, gật gật đầu, đáp một câu, “em gái sớm.”

Dứt lời, liền lãnh đạm thu hồi ánh mắt.

Thịnh Kiều Di vốn cũng không mong chờ đối phương có thể có bao nhiêu nhiệt tình.

Vị anh trai nuôi này của nàng, xưa nay đã như vậy.

Hạ Diễn không vợ không con, tựa hồ cũng không có ý thành gia lập thất, vừa mới nhậm chức hội trưởng, liền thu nhận hai đứa con nuôi. Lão đại Lục Anh Thời, lão nhị Tả Thứ, hoàn cảnh cũng giống như hắn trước đây, đều là cô nhi dưới đáy thương hội.

Nói là con trai, Hạ Diễn chẳng qua so với hai người chỉ lớn mười mấy tuổi mà thôi, Thịnh Văn Thành năm đó còn từng thu nhận một đứa “Con nuôi” chỉ kém mình ba tuổi. Có thể leo lên quan hệ của Phổ Hoa thương hội, chỉ sợ “Làm tôn tử” cũng có người muốn cướp.

Con nuôi của Hạ Diễn có thể so với “đám nhỏ” cha nàng giá trị hơn nhiều, ít nhất cả hai người đều được Hạ Diễn mời thầy về nghiêm túc dạy dỗ, bọn họ ở trạch viện cũng có phòng riêng. Chỉ là hai người giờ đã thành niên, cũng đã có nhà riêng, hàng đêm cũng không nhất thiết phải ở lại đây.

Nghe nói tổ tiên Lục Anh Thời là ngày trước quan liêm, về sau gia đạo sa sút, mới lưu lạc đến bến tàu làm việc chân tay.

Đây đều là Thịnh Kiều Di tình cờ nghe được từ miệng đám hầu gái trong nhà, các nàng nói nói, cũng không chú kiên kị gì.

“Ngực cô lớn như vậy, hay là đi câu dẫn đại thiếu gia thử xem, nói không chừng hắn lập tức si mê cô, dưỡng cô làm di thái thái nha.”

“Đồ lẳиɠ ɭơ nói cái gì đó, muốn nam nhân tìm ngươi a, Cường ca đi.”

“Ai da, ngươi mặt đỏ cái gì. Tôi chỉ nói, lớn lên đẹp chẳng bằng hàng dùng tốt. Đại thiếu gia tuy đẹp, nhưng lại quá đẹp rồi… tôi cảm thấy hắn khả năng không lên được, nếu không sao có thể một người bạn gái cũng không có.”

“Mẹ tôi nói, nam nhân mặt trắng, tám chín phần là dạng này. “

Xuyên qua kẹt cửa, Thịnh Kiều Di thấy cô hầu gái trẻ tuổi chìa ra ngón tay nhỏ chỉ chỉ.

Nàng cẩn thận bắt đầu đánh giá Lục Anh Thời, mặt trắng như ngọc, trơn mịn quá mức, đằng sau mắt kính gọng vàng, là một đôi mắt hẹp dài, luôn thanh lãnh đạm mạc, … Rất khó hình dung hắn trong chuyện tình ái sẽ có bao nhiêu nhiệt tình.

Ánh mắt lại rơi xuống giữa hai chân nam nhân.

Lục Anh Thời mặc một chiếc áo dài trắng thiêu lên hoa văn trăng non, so với nàng che đậy còn kín mít, nhìn không ra cái gì.

“Tiểu muội có việc?”

Giọng nói thanh lãnh từ phía đối diện truyền đến, tự như nước giếng mùa đông, rót thẳng vào tai Thịnh Kiều Di lạnh thấu tim.

Cũng may kỹ thuật diễn của nàng hiện giờ đã “lô hỏa thuần thanh”, ngây thơ ngẩng đầu đối mặt với nam nhân, “em không có việc gì nha, đại ca, sao lại hỏi như vậy?”

lô hỏa thuần thanh: thường để diễn tả các chiêu thức trong võ thuật, chiêu thức luyện đến thuần thuật hoàn mĩ