Chương 6

“Vô nghĩa. Lúc trước không phải luôn tốt sao? Làm sao mà điều này có thể xảy ra?” Từ Minh Lãng nhiều lần tự hỏi mình.

Lời giải thích duy nhất chính là Tiết Oánh Oánh rốt cục quá thất vọng về anh cô đã chờ anh suốt bốn năm nhưng không có được một cuộc sống tử tế cho nên cô lựa chọn không từ mà biệt.

“Là mình làm cho em ấy thất vọng.” Trong đầu Từ Minh Lãng đều là những lời này hồi ức về mối quan hệ của hai người liên tục hiện ra cùng với câu nói này, đợi đến khi anh phản ứng lại thì anh đang ăn cá hầm cải dưa chua cùng với nước mắt, khóc đến mức mặt mũi giàn giụa nước mắt.

Sau khi ăn xong Từ Minh Lãng hơi phấn chấn lên một chút anh quyết định ngủ một giấc trước, đợi đến sáng mới gọi điện thoại cho ba mẹ Oánh Oánh ít nhất xác nhận an toàn của cô sau đó anh sẽ xin nghỉ phép vài ngày về Bắc Kinh một chuyến.

Mấy chữ “Em muốn chia tay với anh” anh muốn nghe Tiết Oánh Oánh chính miệng nói với anh.

Từ Minh Lãng một đêm không ngủ được miếng nào chút buồn ngủ này khi đối mặt với bi thương mênh mông kia dường như không đáng kể, anh co người nằm trên sô pha anh sợ nằm trên chiếc giường đôi đó anh không thể chịu đựng thêm hồi ức nào nữa.

Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ làm cho mọi thứ đều nhuộm lên một màu xanh u sầu Từ Minh Lãng nhiều lần miêu tả từng ngóc ngách trong phòng khách nhưng vẫn không chịu nổi đau lòng nên đành nhắm mắt lại. Anh cảm thấy có chút khát nước vì thế đứng dậy lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh uống Từ Minh Lãng có chút dị ứng với cồn cho nên ngày thường cũng không bao giờ uống nhưng giờ khắc này anh thật hy vọng nước lọc cũng có thể làm cho con người ta say.

Từ Minh Lãng thở dài kéo ghế ra ngồi xuống ánh mắt đối diện với cửa tủ lạnh, những miếng nam châm hình con mèo đều bị Tiết Oánh Oánh mang theo chỉ còn lại cục nam chân đen sì là thứ Từ Minh Lãng tìm được trong túi bút chì của anh, lúc đó anh vì chọc Tiết Oánh Oánh nên dán lên tủ lạnh sau đó bị Tiết Oánh Oánh cầm đồ xỏ giày đuổi đánh anh khắp nơi nói là anh phạm vào tội xấu.

Dưới chiếc kẹp nam châm là một bức ảnh chụp chung của hai người đó là ảnh chụp khi hai người bọn họ leo núi, anh vĩnh viễn nhớ rõ Tiết Oánh Oánh lúc đó dù không trang điểm nhưng lại vô cùng rạng rỡ lộ ra hai bên cánh tay đỏ lên vì nắng cũng không dừng lại nghỉ ngơi mà vừa thở hồng hộc vừa đi theo phía sau anh oán giận nói thời tiết nóng đến muốn gϊếŧ người.

Đây có thể là vật dụng cá nhân duy nhất Tiết Oánh Oánh không mang đi dù sao một bức ảnh cũng không thể chia thành hai nửa. Từ Minh Lãng nâng tấm ảnh lên một nương theo ánh trăng nhìn về bức ảnh trong tay đột nhiên cả người cứng đờ. Anh vội vã chạy đến bật đèn nhưng kết quả vẫn như nhau. Trong ảnh hai người vốn chụp chung hiện tại chỉ còn lại Từ Minh Lãng.

Tiết Oánh Oánh ban đầu giơ tay chữ V lại được thay thế bằng đám người và bụi rậm ở phía xa xa.

....

Từ Minh Lãng chăm chú nhìn bức ảnh bằng ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt một cái lỗ ở trên đó, anh giữ nguyên tư thế này trong chốc lát mới tỉnh táo lại.

Đây là một trò đùa…

Tiết Oánh Oánh không phải rất thích những điều bất ngờ sao đây có lẽ là điều bất ngờ mà cô để lại trước khi chia tay Từ Minh Lãng tự nói với mình như vậy, đồng thời bất chấp lễ nghi cơ bản mà bốn giờ sáng gọi điện thoại vào số nhà của Tiết Oánh Oánh.

Người nhận điện thoại là mẹ Oánh Oánh: “Ai nha là Minh Lãng à vừa rồi dì còn thắc mắc là ai trời còn chưa sáng đã gọi điện thoại…Có chuyện gì thế?”

Từ Minh Lãng điều chỉnh giọng điệu nói: “Con chào dì Lý xin lỗi đã làm phiền dì và chú Tiết nghỉ ngơi… Ách con và Oánh Oánh có chút mâu thuẫn nhỏ, em ấy nói là muốn về nhà bình tĩnh một thời gian mà gần đây cháu có chút bận rộn nên quên mất, tối hôm qua Oánh Oánh không ở nhà con có chút lo lắng cho nên gọi điện thoại hỏi dì cùng chú Tiết.”

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời Từ Minh Lãng lo lắng là mình nói sai khiến dì tức giận nên dịu giọng nói: “Dì Lý?”

“À dì đang nghe đây chính là vừa rồi có chút không nghe rõ…”

Cổ họng Từ Minh Lãng đột nhiên thắt lại…

“Con nói “Oánh Oánh”... Người đó là ai vậy?”

Trong nháy mắt máu chảy ngược, Từ Minh Lãng ngơ ngác tại chỗ tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng không cảm xúc hay suy nghĩ.

Bên tai là dì Lý đang nói huyên thuyên: “Lãng Lãng là đối tượng của con sao? Cô gái tên Oánh Oánh kia có phải bạn gái của con không? Ai da ra vậy thì ra con gọi cho dì sớm như vậy là để cho dì và chú Tiết biết chuyện này sao, chúng ta rất vui lần sau khi về nhà nhớ mang theo bạn gái của con đến nhé để dì giúp con. Haizz nếu không phải dì và chú Tiết không có con thì lúc này trong nhà cũng có thể náo nhiệt một chút…”