Chương 7

Từ Minh Lãng quên mất cuối cùng anh cúp điện thoại như thế nào, chuyện đầu tiên sau khi anh kết thúc cuộc gọi là lần lượt nhắn tin, gọi điện thoại cho bạn bè hỏi bọn họ có biết bạn gái Tiết Oánh Oánh của mình hay không.

Bạn bè lần lượt trả lời: “Xong rồi cậu đây là bị ma độc thân nhập rồi đúng không”, “Cậu đùa cái gì vậy”. Hiển nhiên không có ai biết Tiết Oánh Oánh.

Từ Minh Lãng chưa từ bỏ ý định mở album ảnh trong điện thoại ra lật xem tất cả ảnh chụp Tiết Oánh Oánh đã chụp trong gương nhưng kết quả vẫn như cũ không có một tấm nào trên đó là có Tiết Oánh Oánh.

Cho đến rạng sáng, Từ Minh Lãng đều ngồi ở cửa trừ chuyện đó ra anh thậm chí không thể nghĩ ra anh có thể làm gì, đầu óc của anh hoàn toàn hỗn độn thậm chí bắt đầu hoài nghi Tiết Oánh Oánh tồn tại chỉ là ảo giác của mình. Trong lúc hoảng hốt, anh sờ vào túi áo khoác cái hộp vải nhung đã bị nhiệt độ cơ thể làm cho ấm lên. Từ Minh Lãng đứng thẳng dậy mở hộp nhẫn ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mảnh khảnh lấp lánh.

Tiết Oánh Oánh là có thật. Từ Minh Lãng chắc chắn.

Anh trở lại trong phòng từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một chiếc nhẫn bạch kim trơn cùng kiểu dáng đặt ở giữa ngón tay trái, vào giờ khắc này những nghi ngờ kia bị một hành động đơn giản như vậy quét sạch. Từ Minh Lãng đứng lên sau khi rửa mặt đơn giản quyết định ra ngoài về phần muốn đi đâu anh còn chưa nghĩ tới, anh chỉ là không muốn ở nhà nữa cần phải ra ngoài hít thở không khí.

Từ Minh Lãng vừa đẩy cửa nhà ra chỉ thấy trước cửa nhà xuất hiện một phong thư màu trắng.

Chẳng lẽ là Oánh Oánh để lại sao?!

Từ Minh Lãng nhặt phong thư lên nhanh chóng mở ra bên trong là một tờ giấy cứng trắng tinh phía trên là một hàng chữ in ngay ngắn: “Giành lại những gì đã mất.”

Nơi ký tên có để một địa chỉ: “Cơ sở thí nghiệm đường Liên Hồ ở ga phía bắc ngoại ô thành phố.”

Một thứ đã mất? Là đang chỉ Tiết Oánh Oánh sao?

Làm sao có thể làm cho một con người biến mất hoặc thậm chí là biến mất trong ký ức của người khác ai có thể làm được điều đó?

Dựa theo chỉ số thông minh thường ngày của Từ Minh Lãng anh tuyệt đối sẽ không tin tưởng chuyện như vậy càng đừng nói đến hẹn một người ra ngoại ô nhưng trước mắt là tình huống đặc thù anh lại không có bất kỳ đầu mối nào đành phải xoay người trở về phòng lấy thêm chút tiền mặt, lại cầm dao gọt hoa quả trong ngăn kéo tất cả đều bỏ vào trong túi.

Làm xong tất cả những điều này Từ Minh Lãng ra khỏi nhà cẩn thận khóa cửa lại, vừa lúc anh quay đầu lại lọt vào tầm mắt là một người cao lớn.

Từ Minh Lãng nghĩ đến người hàng xóm quái dị chưa từng gặp mặt bao giờ nhanh chóng đánh giá một cái người nọ cao ít nhất một mét chín, mặc một cái áo hoodie màu đen điểm xuyết một chút màu tím, mái tóc đen được cắt thành từng mảng từ bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen không dài qua gáy, lộ ra một sống mũi cao thẳng, tóc ở sau cổ cùng chiếc mũ xoắn lại với nhau làm cho người ta nhìn cũng bực mình.

Lúc Từ Minh Lãng cúi đầu định rời đi người hàng xóm lại lên tiếng: “Xin chào tôi sống ở phòng bên cạnh anh tôi tên là Chu Tuyết Vinh.”

Giọng nói to lớn có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của Từ Minh Lãng. Từ Minh Lãng học thanh nhạc cho nên đối với giọng nói rất mẫn cảm theo lý thuyết Chu Tuyết Vinh thân hình cao lớn giọng nói càng thêm hùng hậu nhưng người này hết lần này tới lần khác là giọng nam trung âm mỏng hơn nữa nhả chữ rõ ràng nhu hòa nghe rất rõ ràng.

“Thật sự là một chất giọng tốt.” Anh lại suy nghĩ không đúng lúc.

Chu Tuyết Vinh chủ động vươn tay nhưng Từ Minh Lãng lại đang vội vì thế nắm tay một chút liền muốn rời đi lại không ngờ trên tay Chu Tuyết Vinh phát lực sững sờ giữ Từ Minh Lãng lại.

Từ Minh Lãng nhíu mày.

Anh cao một mét bảy tám xem như là cũng đủ chiều cao tiêu chuẩn của nam giới nhưng ở trước mặt người đàn ông tóc tai lộn xộn này anh lần đầu tiên cảm thấy sự tự tin của một nam nhân bị đả kích. Tay của cậu bao lấy anh ít nhất là phải lớn hơn hai vòng bằng không làm sao một chút không gian tránh thoát anh cũng không có.

“À thực xin lỗi tôi không phải cố ý…” Chu Tuyết Vinh nhanh như chớp buông tay ra luống cuống vén mấy sợi tóc trên trán.

Đối với thái độ khó xử đặt ở trên người một nam nhân cao gần hai mét trong mắt Từ Minh Lãng có phần kỳ quái khiến cho anh phải nhìn kỹ.

Chu Tuyết Vinh cắt tóc lộ ra vầng trán cứng rắn cùng mi cốt* phát triển đặc biệt hơn so với dân tộc Hán lúc này Từ Minh Lãng mới thấy rõ bộ dáng của người trước mắt.

Mi cốt: lông mày.

Dưới tóc mái thưa là diện mạo của con lai Á- u hình thành từ lông mày và hốc mắt xứng đáng với gương mặt rực rỡ. Lông mày cậu nhướng lên, nếp nhăn mí mắt giống như muốn bay vào đuôi lông mày, đôi mắt màu nâu xám cũng có vẻ sắc bén hơn người thường làm cho người ta liếc mắt một cái liền rất khó quên. Chỉ là đôi lông mày và ánh mắt lúc này lại lộ ra một loại điên cuồng, phần điên cuồng này thật giống như con báo đen ẩn nấp trong bụi rậm đang nhìn chằm chằm con mồi cách đó không xa.