Chương 2

Tuy nói chỉ là khu vực vùng ven, thiệt hại không nghiêm trọng, thoạt nhìn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tóm lại cũng sẽ bị liên lụy vào, nói không chừng còn phải chờ cảnh sát cứu viện. Nào giống bọn họ, giờ phút này cách xa, sâu trong nội tâm tràn ngập cảm giác an toàn.

"Chúng ta không sao, Thường Hằng thì sao? Thường Hằng làm sao bây giờ?!” Lưu Na bị kích động, vừa khóc vừa gào thét.

Thấy cô ấy khóc thảm như vậy, Đàm Xảo Xảo không đành lòng rắc muối lên vết thương người ta, trong lòng lại suy nghĩ, ăn cơm còn không tích cực, tư tưởng có vấn đề. Có người cứu anh ta còn không chịu đi, chết trách ai?

Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, ai nấy đều khuyên.

"Hiếm khi có người mời khách, tất cả mọi người đều tới, chỉ có anh ta nói bị đau bụng, ở lại tòa nhà văn phòng. Chứng tỏ bản mệnh nhất định không thoát được, cô vẫn nên nghĩ thoáng chút đi.”

"Không phải chúng tôi không cứu anh ta, là chính Thường Hằng chịu thua kém, cho cơ hội sống lại không nắm chắc được! Chúng tôi có thể làm gì đây? Chẳng lẽ kéo anh ta lại đây sao?”

"Nếu không phải Vân Hân, một người trong chúng ta cũng không trốn thoát được! Vất vả lắm mới nhặt được một cái mạng, nên thỏa mãn đi.”

Trải qua một hồi thuyết phục của mọi người, Lưu Na không chỉ không ổn định tâm tình, lại giống như phát hiện ra gì đó, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Vân Hân, "Có phải cô đã sớm biết hay không?”

"Cô đang nói gì vậy?” Vân Hân nghiêng đầu, "Tôi chỉ vừa vặn muốn mời mọi người ăn một bữa cơm, vì sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

"Đúng vậy, Vân Hân vừa mới cứu mọi người một mạng, cô cũng không thể trở mặt không nhận nợ như thế được."

"Biết Thường Hằng xảy ra chuyện thì cô thấy thương tâm, đến đây, ngồi xuống uống một ngụm trà bình tĩnh lại."

"Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo thù tìm người gây sự. Vân Hân không làm gì, cô ấy vô tội. ”

Một đám người liên tục khuyên nhủ, tách Lưu Na xa Vân Hân.

Xa xa, làn sóng dần lắng xuống.



Mà những người bị bao trùm trong đó, thân thể, động tác dần dần cứng ngắc, cuối cùng ngưng đọng thành pho tượng.

Tiếng còi báo động vang lên, tất cả sắp kết thúc.

Lúc này, một bảng điều khiển trong suốt hiện lên trước mặt Vân Hân.

【Chào mừng bạn đến với trò chơi tiến hóa. 】

【Chúc mừng người chơi đã sống sót sau khi phó bản số 111679 bắt đầu - "Thảm kịch mật đường". 】

【Bởi vì ngài đã cứu mười một nhân loại, đánh giá qua ải là "A", phần thưởng điểm thuộc tính: Sức mạnh +0,2, độ nhạy cảm +0,2, cơ thể +0,2, tinh thần +0,2. 】

【Lưu ý 1: Đánh giá vượt qua ải đạt được cấp độ "A" (hoặc cao hơn) một lần trở lên, người chơi có thể biết Trò chơi tiến hóa có tồn tại. 】

【Lưu ý 2: Đánh giá vượt qua ải bằng hoặc dưới cấp độ "B", người chơi chỉ nhận được phần thưởng điểm thuộc tính và không thể biết được sự tồn tại của Trò chơi tiến hóa. 】

【Lưu ý 3: Phụ nữ trưởng thành có bốn thuộc tính tiêu chuẩn: Sức mạnh 0,5, độ nhạy cảm 0,5, cơ thể 0,5, tinh thần 0,8. Các giá trị thuộc tính cá nhân vượt quá 3, 6 và 9 sẽ nhận được khả năng đặc biệt. 】

【Lưu ý 4: Không được thông báo cho người không phải người chơi về sự tồn tại của Trò chơi tiến hóa, cũng như người chơi không được đánh giá cấp độ "A", việc tiết lộ tùy tiện sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng không rõ. 】

Vân Hân vươn tay, có ý chạm vào bảng điều khiển, kết quả ngón tay dễ dàng xuyên qua. Bảng điều khiển có thể được nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.

"Trò chơi tiến hóa? Phó bản 111679?”

Vân Hân bỗng nhiên nhớ tới, năm nay xem như là một năm nhiều tai ương. Nhiều tin tức đưa tin ở đâu có hỏa hoạn, ở đâu có tai nạn xe hơi. Nếu mỗi tai nạn là một trò chơi ...

"Tuy rằng biết có thể sống sót thì nên thỏa mãn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu, còn ăn cơm không?" Một người yếu đuối nói, "Tâm tình kịch liệt dao động, tôi rất đói bụng. ”



"Ăn, gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn." Vân Hân đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Được rồi." Một người đàn ông kia phấn khích gọi người phục vụ.

Kết quả cuối cùng là bữa cơm này vẫn không ăn được.

Bởi vì ông chủ và đầu bếp rất sợ hãi, dự định đóng cửa nghỉ ngơi một thời gian, chờ cảnh sát điều tra kết quả mới mở cửa lại.

Đồng nghiệp, "..."

"Tìm một nhà khác đi." Đàm Xảo Xảo đề nghị, "Cũng đừng để Vân Hân mời khách nữa. Trừ cô ấy ra, những người khác AA. ”

"Đúng, nên như vậy."

"Đồng ý."

Ngoại trừ Lưu Na không tình nguyện, những người khác thống khoái đồng ý.

Thay đổi nhà hàng, lúc ngồi ở đại sảnh ăn cơm, những thực khách khác đều đang thảo luận về chuyện ngoài ý muốn vừa rồi.

"Nghe nói là mật đường nóng bị rò rỉ.”

“Không biết ai thiếu đạo đức, làm mật đường, lại bảo quản trong khu dân cư, hại nhiều người như vậy." Người nói chuyện chép miệng, thấp giọng mắng.

"Khó trách tôi ngửi thấy một mùi vị ngọt rất thơm rất đậm, thì ra là mật đường!" Người nghe bừng tỉnh, vỗ thẳng vào đùi.

"Cậu cũng không biết người bị cuốn vào đó thảm bao nhiêu đâu." Người nói chuyện đầu tiên liên tục thở dài, "Bị mật đường kia dán vào, vừa nhớ vừa dính, người bị hãm ở bên trong, căn bản không dùng sức được. Cậu đã bao giờ nhìn thấy động vật bị mắc kẹt trong đầm lầy, làm thế nào cũng không thể leo lên không? Vừa rồi gần như là như thế đấy.”