Chương 3

"Sự việc xảy ra quá nhanh." Người nghe không ngừng lắc đầu, "Tôi tình cờ nhìn thấy cảnh tượng nước mật đường phun ra. Chỉ chớp mắt, một cơn sóng lớn xuất hiện. Chớp mắt một phát, ngay cả người và xe cũng bị cuốn đi. Chớp mắt một lần nữa, đèn đường, nhà cũng bị cuốn trôi!”

"Trong thời gian ngắn như thế, con người căn bản ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Hơn nữa, cho dù phản ứng lại, cũng không chạy thoát được cơn sóng lớn kia.”

"May mắn cách xa, bằng không hiện tại tôi cũng không thể yên đang lành đứng ở đây."

Sau khi thoát cơn nguy hiểm, người còn sống cũng cảm thấy phấn khởi hơn, người tận mắt chứng kiến tai nạn khϊếp sợ xảy ra, tiếc nuối cho người chết, đủ loại cảm xúc đan xen với nhau, làm cho nhà hàng trở nên rất náo nhiệt.

Lưu Na đang ăn, bỗng nhiên bật khóc, "Mặc kệ thế nào, tôi đều phải tìm được anh ấy! Cơm nước xong, mọi người cùng tôi trở về tìm Thường Hằng được không?”

"A..."

Vào thời điểm này, Lưu Na không dám hành động một mình. Nhưng vấn đề là, loại thời điểm này những người khác cũng không dám làm chuyện linh tinh! Hơn mười người tụ tập lại một chỗ, không dám nhắc tới chuyện về lại công ty.

Có người quay đầu hỏi Vân Hân, "Cô xem thế nào?”

"Không dễ nói." Vân Hân biểu hiện rất cẩn thận, "Loại tai nạn này bình thường đều do đột phát. Nhưng không ai có thể nói, sẽ không có làn sóng thứ hai. Nhưng cũng may cảnh sát đều ở đây, xe cứu thương cũng đã tới, nếu thật sự có việc cũng không xảy ra chuyện lớn.”

Đồng nghiệp, "..."

Nghe nói thì hay đấy, nhưng như không nói vậy.

Nói nửa ngày, giống như không nói gì, cô nói nhảm nhí cũng đủ nghiêm túc đấy.

"Để tôi nói, lá gan lớn, đồng ý trở về thì về trước, nhát gan thì chờ, xem tình huống." Đàm Xảo Xảo rốt cục ăn no, buông đũa xuống, thẳng thắn nói: "Tôi nhát gan, tiếc mạng, chiều nay nói sao cũng sẽ trực tiếp nghỉ. Ông chủ thích trừ tiền lương thì trưd, nếu không đuổi tôi đi cũng được.”



Sau đó, cô ấy nói với Lưu Na, "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, nhưng dù vội vàng cũng không thể giải quyết vấn đề. Cô muốn tìm Thường Hằng, có thể chờ cảnh sát tìm ra anh ta. Hiện tại xông vào khu vực nguy hiểm, bị ảnh hưởng nặng nề nhất, nếu không tốt tất cả mọi người cũng sẽ phải bù vào.”

"Cô thì biết gì!” Lưu Na hét lớn: "Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, yêu nhau cũng được ba năm. Đối với tôi mà nói, anh ấy so với gì cũng quan trọng hơn..."

Lời còn chưa dứt, khóe mắt thoáng nhìn thấy gì đó, như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.

Đàm Xảo Xảo nhìn theo tầm mắt đối phương, chỉ thấy vài cảnh sát đang xách pho tượng người đường đi ngang qua các cô.

Bất ngờ bùng nổ đột ngột, mật đường trong nháy mắt tuôn ra, nạn nhân gần như bị mật đường bao bọc, động tác, biểu tình vĩnh viễn dừng lại ở thời điểm bị tử nạn.

Đợi đến khi nhiệt độ cao qua đi, nước mật đường nguội dần, các nạn nhân sẽ biến thành người đường.

Bức tượng hiện đang được di chuyển, là một người đàn ông và một người phụ nữ, ôm hôn nhau.

Hình ảnh rất đẹp, chỉ tiếc nam chính quá quen mắt, là Thường Hằng mà Lưu Na muốn tìm.

Đàm Xảo Xảo phản ứng lại. Gì mà đau bụng, anh ta chỉ là chờ tất cả mọi người đi rồi, để nɠɵạı ŧìиɧ cho thuận tiện.

"Vì một gã đàn ông cặn bã mà không để ý đến an nguy của bản thân, tôi không hiểu được." Đàm Xảo Xảo sâu kín nói.

"Oa——" Lưu Na lập tức nằm trên mặt đất, khóc rống không thôi.

Đàm Xảo Xảo: Mặc dù biết cô vì bị người đàn ông cặn bã đi nɠɵạı ŧìиɧ gặp chuyện mà khóc, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm giác tội lỗi.



"Tuy rằng Thường Hằng là đồ cặn bã, nhưng anh ta cũng đã chết rồi." Các đồng nghiệp nam thẳng thắn đều chân thành an ủi: "Mặc dù cô bị cắm sừng, nhưng dù sao cô vẫn còn sống!”

"Oa..." Lưu Na khóc lớn hơn.

Đàm Xảo Xảo: An ủi rất hay, lần sau cầu mấy người đừng an ủi nữa.

"Lúc còn trẻ, ai chưa từng trải qua mấy tên cặn bã chứ?" Đàm Xảo Xảo thâm trầm nói.

Thật ra cô không bị.

Vân Hân hẳn cũng không.

Nhưng không sao, có thể an ủi người khác, cũng đã đủ rồi.

Thường Hằng đã tìm được, Lưu Na khóc tới không thể kiềm chế được, nên không ai nhắc tới chuyện công ty nữa, một đám người vui vẻ ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Trần Hiên vừa nhìn vừa lắc đầu, "Tôi đã nói không thể xen vào. Cô nhìn những người đó, ỷ vào mình là đàn ông, đi qua hỗ trợ, kết quả đều là vô ích. Người muốn cứu lại không cứu ra, còn thêm mình vào. Tất cả mọi người cùng bị mắc kẹt trong mật đường, không thể ra được.”

"Chuyện cứu người vẫn phải lượng sức mà làm, cậy mạnh là đang gây thêm phiền phức cho đồng chí cảnh sát."

"Đội cứu hộ vốn rất bận rộn, còn phải chia ra tinh lực, nhân thủ cứu người tới cứu người trước, thế này còn không làm chậm trễ chuyện cứu người sao?"

"Không thể nói như vậy." Một đồng nghiệp bên cạnh không nhìn nổi, không nhịn được phản bác, "Nếu như không phải mật đường mà là nước nóng, bọn họ đã thành công cứu người rồi. Cậu không giúp thì thôi, đừng nói những lời lạnh lùng ở đây. Người ta có lá gan mạo hiểm cứu người, thất bại cũng là anh hùng!”

"Gì mà nói lạnh lùng? Tôi gọi đây là tư duy hợp lý.” Trần Hiên nghiêm túc nói lại.